Chương 11

Hóa ra hôm nay có mấy chục ngàn người đã xông vào biên giới. Chính quyền Hồng Kông thuộc Anh đã phản ứng mạnh mẽ trước vụ việc này và dùng nhiều biện pháp để ngăn chặn và bắt giữ họ. Họ đã thành lập một "Ban chỉ huy quân cảnh liên hợp" ở biên giới và thậm chí còn phái đi quân đội, trực thăng và tàu chiến tuần tra ngày đêm.

Nhưng dù vậy, nó vẫn không thể ngăn được lượng lớn người dân tràn ra đường phố Hồng Kông.

Hiện chính quyền đã bắt đầu điều tra nghiêm ngặt, cố gắng đưa tất cả những người này về nước, đồng thời cảnh báo người dân không được che giấu, nếu bị phát hiện sẽ bị phạt.

Lý Tam thậm chí còn không ngậm miệng lại khi nghe điều này.

Hắn làm nghề này đã mấy năm, từ khi chính phủ đưa ra “Chính sách phản kháng” thì hắn vẫn luôn thuận lợi kiếm được khá nhiều tiền, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này?

Lúc này hắn không dám nói gì hay lộ ra vấn đề gì, vội vàng tiến về phía trước, nhanh chóng đi tới một góc vắng vẻ, có Diệp Thiên Hủy đi theo phía sau.

Thấy xung quanh không có ai, Lý Tam dừng lại và nhìn Diệp Thiên Hủy.

Diệp Thiên Hủy chớp mắt, “ngây thơ” nhìn hắn, tựa như nghe lời.

Lý Tam bỗng tức giận, nhổ nước bọt mạnh vào góc tường.

Diệp Thiên Hủy cẩn thận nói: "Bây giờ, chúng ta đi đâu? Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Lý Tam cau mày, hơi nâng cằm nhìn Diệp Thiên Hủy: "Hiện tại cô có hai lựa chọn."

Diệp Thiên Hủy: "Cái gì?"

Lý Tam: “Làm người phụ nữ* của tôi, tôi sẽ bảo vệ ngươi.”

*Gốc “Làm mã tử/bô của ta”( 我的马子)

Diệp Thiên Hủy nghe và hiểu rằng “Mã tử" có nghĩa là đối tượng.

Cô lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tôi không muốn làm người phụ nữ của anh, cũng không thích anh.”

Lý Tam nhìn bộ dáng vẫn ngây thơ như cũ của cô: "Được, cô đi đi."

Diệp Thiên Hủy: "Đi? Nhưng không phải anh dẫn tôi vào thành phố sao?"

Lý Tam cảm thấy Diệp Thiên Hủy quá ngu ngốc rồi, hắn trở nên mất kiên nhẫn: "Cô mù à, không thấy hiện giờ trên đường là tình hình gì sao, muốn liên lụy tôi bị hốt vào nhà đá hả?”

Diệp Thiên Hủy: "Nhưng chúng ta đã thỏa thuận xong rồi mà, tiền tôi đã đưa cho anh, giấy nợ cũng viết luôn rồi, bây giờ anh lại bảo tôi đi đi? Tôi phải làm sao đây? Ở đây tôi không quen biết ai, anh muốn tôi bị bắt sao?”

Lý Tam: "Cút! Ai cần biết cô làm thế nào!"

Diệp Thiên Hủy khó có thể tin được: "Anh lại muốn gạt tôi?"

Lý Tam buồn cười: "Cho dù tôi lừa cô đấy thì sao? Tôi còn chưa ép buộc cô làm người phụ nữ của tôi thì đã có lương tâm lắm rồi đấy!"

Diệp Thiên Hủy thật sự không thể tin được, người đàn ông này sao có thể làm như vậy, hắn vậy mà nuốt lời!

Hắn thực sự đã lừa cô!

Diệp Thiên Hủy hơi nhướng mày nhìn Lý Tam: "Anh không quan tâm đến tôi nữa à?"

Lý Tam: "Quan tâm cô? Cô ngủ với tôi mấy đêm đi, nếu anh thấy thoải mái thì sẽ nhúng tay vào chuyện của cưng.."

Diệp Thiên Hủy: "Anh cũng không trả tiền lại cho tôi?”

Lý Tam: "Trả tiền? Tiền vào túi quan thì chính là của quan, vào rồi còn muốn ra à? Cưng nằm mơ đi!”

Hắn nói xong liền rời đi.

Nhưng Diệp Thiên Hủy đã tiến lên đuổi theo hắn: "Không được, anh phải trả lại tiền và giấy nợ của tôi. Anh phải đưa cho tôi, nếu không tôi sẽ không rời đi."

Lý Tam: "Con mẹ nó cô bệnh thật đấy!"

Diệp Thiên Hủy: "Anh thật sự không trả tiền lại cho tôi?"

Lý Tam: "Ai nợ tiền cô? Cô muốn tìm ai thì tìm, đừng tìm tôi.!”

Vừa dứt lời, hắn đã thấy Diệp Thiên Hủy đột nhiên giơ nắm đấm lên.

Hắn vô cùng ngạc nhiên, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã ăn trọn một cú đấm vào mũi, chỉ thấy mũi mình đau nhức và tê dại, sau đó là cơn đau nhe răng trợn mắt.

Hắn không thể tin được: "Mẹ kiếp, cô, cô dám đánh tôi? Cô có biết tôi là ai không? Cô…”

Một con nhóc miệng còn hôi sữa đến từ đại lục vậy mà dám đánh hắn?

Diệp Thiên Hủy mặt không cảm xúc nhìn hắn: "Tôi mặc kệ anh là ai, anh lừa tiền của tôi thì tôi đánh chết anh!”

Nói xong, cô bước tới và đấm hắn lần nữa.

Lý Tam cũng không phải dạng vừa, tức giận đến mức nhanh chóng đánh trả. Chẳng qua Diệp Thiên Hủy nhìn tưởng chừng như yếu đuối song lại rất có khí lực, chỉ trong chốc lát hắn đã bị Diệp Thiên Hủy đè xuống, hai tay bắt chéo ra sau lưng. Sau đó hắn bị cô đập cho một trận nhừ tử, đánh đến hắn gầm gừ la hét không thôi.