Ở nơi trống trải như vậy, giọng nói của anh vang xa rồi không ngừng vờn quanh. Chỗ bên cạnh rừng trúc, trong đôi mắt An Khê bốc lên một ngọn lửa hy vọng—Là Giang Triều.
Miệng cô bị bịt kín phát ra thanh âm nức nở, cô càng liều mạng giãy dụa, tay chân loạn đá.
—— Giang Triều, cứu tôi.
Trong cơn tuyệt vọng xuất hiện một tia hy vọng, mặt An Khê lây dính sương sớm trên cây trúc mà ướt nhẹp, cát bụi không ngừng làm mờ mắt cô, ở trên mặt loang lổ từng lớp bụi bẩn.
Lại Tử Đầu gắt gao khóa chặt tay chân An Khê, không cho cô nhúc nhích. Lỗ tai gã nghiêng qua một bên, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài. Thanh âm kia phát ra vang vọng khắp nơi, sau đó không còn tiếng vang nữa, một hồi lâu, Lại Tử Đầu mới thở dài nhẹ nhõm, liếʍ môi, cười khinh khỉnh nói: “Cô bé à, không ai tới cứu cô đâu, cô chờ một lát, đợi tôi yêu thương cô đi!”
Đôi tay đầy dầu mỡ lôi kéo vạt áo, diện mạo của Lại Tử Đầu đầy ghê tởm, khiến cả người An Khê run rẩy. Thừa dịp tay cô bị buông ra, trên mặt cô hiện sự hung ác, nắm lấy đất vàng và lá khô trên mặt đất, ném thẳng vào mắt gã, thừa dịp gã không kịp phòng bị mà gào lên, cô dùng hết sức lực, đẩy tên bỉ ổi Lại Tử Đầu đang ngồi trên người cô ra.
Cô quay cuồng vài vòng trên mặt đất rồi nhanh chóng bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy về hướng bên ngoài rừng trúc. Lại Tử Đầu xoa chỗ mắt dính cát bụi, sau khi khôi phục tầm nhìn, thì nhìn thấy cô đã chạy được một đoạn khoảng cách.
Vịt tới tay mà còn để bay mắt, Lại Tử Đầu phun một bãi nước miếng trên mặt đất, không chút do dự đuổi theo. Trong rừng rậm rạp đều là cây trúc, sẽ gây trở ngại cho hành động, thỉnh thoảng An Khê lại quay đầu nhìn, mắt thấy khoảng cách của bản thân và Lại Tử Đầu ngày càng gần.
Lối thoát ngay ở trước, cô cần kiên trì một chút, An Khê nỗ lực chạy càng nhanh. Rất nhanh sẽ thoát khỏi cô, trong mắt cô xuất hiện sự vui vẻ, nhưng cô lại bất cẩn không chú ý, bị một cây măng mọc vướng phải chân, một trận bụi đất bốc lên, cả người cô quỳ rạp trên mặt đất, cánh tay, chân cẳng bắt đầu nóng rát đau.
Lại Tử Đầu chạy đến trước mặt cô, gã thở hổn hển, đá cô một cái: “Dám chạy à! Giờ sao lại không chạy, cô lại chạy cho tôi xem, đã cho chút mặt mũi mà không biết xấu hổ à.”
An Khê gắt gao nắm chặt quần áo, sự sợ hãi trong mắt chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó, cô hít sâu một hơi, một dòng khí từ trong khoang miệng xông thẳng ra ngoài: “Giang Triều! Cứu…Ưm ưm…”
Một câu còn chưa hét xong, đã bị Lại Tử Đầu dùng tay gắt gao nắm chặt miệng lại.
Gió trong núi mang tiếng hét bay đi, khiến bước chân Giang Triều ngừng lại.
…Triều, cứu…
Lúc giọng nói đến tai anh đã bị gió thổi làm cho mơ hồ thưa thớt, anh nhìn bốn phía xung quanh, tìm nơi phát ra thanh âm ấy, rốt cuộc thanh âm đó phát ra từ đâu.
Đứng ở trên sườn núi, ánh mắt nhạy bén của Giang Triều nhìn thấy một chiếc giày rơi ở lối vào rừng trúc. Trong mắt anh nổi lên một trận hàn ý, chạy như bay đến chỗ chiếc giày, gió cũng thành trợ lực của anh.
Lúc này Lại Tử Đầu đã thông minh, biết cái người như trái ớt cay thì sẽ không dễ dàng bỏ qua cho gã. Vì thế gã cởϊ áσ làm dây thừng trói chặt tay chân An Khê. Lại Tử Đầu đã mất kiên nhẫn, trực tiếp xé quần áo, mấy nút thắt bên trên đều bị mở ra, lộ ra cái áo ngực màu trắng bên trong. Lúc gã định xuống tay, một luồng sức mạnh cực lớn đánh bay gã bay ra ngoài.
Sau khi chạy như bay vào rừng trúc, một màn trước mắt khiến khóe mắt anh như muốn nứt ra. Trong đôi mắt chứa đầy tự phẫn nổ đều là tơ máu, sự tức giận trên người anh giống như dung nham, trong một khắc này, không có gì có thể ngăn cản mà phun trào ra.
Tất cả sự tức giận đều trút xuống nắm tay trên người, lúc nắm đấm lao ra, gương mặt của Lại Tử Đầu vốn đã có hơi dị dạng lại bị cú đấm của anh đấm méo cả mặt. Cơ thể trường kỳ bị đào rỗng làm sao có thể chịu nổi một quyền của Giang Triều, rất nhanh mà phun ra một ngụm máu tươi, cố gắng chịu đựng đau đớn mà chạy sâu vào rừng trúc, Gã biết nếu hiện tại không chạy, không chừng sẽ bị Giang Triều đánh chết.
Giang Triều nhìn phương hướng Lại Tử Đầu chạy trốn, anh chỉ đuổi theo vài bước thì dừng lại. An Khê đã kéo quần áo trên người lại, cô ôm đầu gối, chôn mặt vào bên trong đầu gối, tóc tai tán loạn, trên mặt cô còn dính không ít lá khô.
“An Khê, cô không sao chứ?” Giang Triều ngồi xổm xuống, tay anh ngừng ở phía trên đỉnh đầu cô, nhặt những chiếc lá khô đi. An Khê không nhịn được run rẩy một trận. Tay anh dừng lại, không biết phải làm sao. Anh đành thở dài một hơi, đứng canh giữ ở một bên.
Giang Thúy Thúy và thím Lục đi với nhau trên con đường nhỏ: “Thúy Thúy, cháu kéo thím về nhà để làm gì?”
“Thím, cháu nhìn con gà mà nhà thím nuôi chạy vào trong rừng trúc rồi.” Giang Thúy Thúy khoa tay múa chân một trận, hơi nôn nóng nói.
Thím Lục vừa nghe, thì nóng nảy, con gà đó là tài sản duy nhất trong nhà bà ta, nếu chạy mất, vậy không phải chính là muốn mệnh của bà ta sao! Bà ta vội vàng bước nhanh hướng về nhà, Giang Thúy Thúy ở phía sau chậm nửa bước, trên mặt cô ta là sự đắc ý khi kế hoạch của bản thân đã thực hiện được, cô ta đi về hướng chỗ đã hẹn trước trong kế hoạch với Lại Tử Đầu.
“Thím, cháu nhìn thấy gà nhà thím chui vào từ nơi này nè.” Giang Thúy Thúy chỉ về một chỗ, đôi mắt cô ta không ngừng dáo dác nhìn xung quanh rừng trúc, cây trúc rậm rạp đã che khuất tầm mắt của cô ta.
Thím Lục vừa nghe, bà ta sao có thể nghĩ nhiều được, trong lòng vội vàng như lửa đốt mà chạy về phía bên trong tìm.
“Ối trời! Đây là có chuyện gì?” Thím Lục dừng ở một chỗ rồi quan sát xung quanh, hai con mắt của bà ta như tia laser nhìn về phía một đôi nam nữ có quần áo không chỉnh tề, trong mắt bà ta tràn đầy sự tò mò hóng chuyện.
Còn Giang Thúy Thúy thì giống như bị sét đánh ngay tại chỗ, cô ta không dám tin tưởng vào những gì mà cô ta trông thấy, cốt truyện mà cô ta biết không giống như vậy, sao anh Giang Triều và An Khê lại ôm nhau ngay tại đây?
Lúc Giang Triều quay đầu nhìn thấy thím Lục và Giang Thúy Thúy không nhịn được sửng sốt. Tình huống xấu hổ như vậy mà bị người khác trông thấy sẽ khiến họ kinh ngạc, đến lúc đó dù có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Hơn nữa việc xảy ra với An Khê anh không thể nào giải thích được, nếu để người khác biết chuyện Lại Tử Đầu đã làm với An Khê…sự việc sẽ càng khó giải quyết, huống hồ anh không thể chịu đựng được việc cô và người khác ở bên nhau. Giang Triều đứng dậy, nhanh chóng che giấu An Khê ở phía sau người, tránh cho những ánh mắt đó chạm đến người cô.