Chương 23:

Cuối cùng sự giãy giụa thối thui, cô ta dùng nụ cười dữ tợn che giấu sự chột dạ. Đừng lo lắng, chỉ cần loại bỏ chướng ngại vật An Khê này, thì mọi chuyện đều tốt loeen. Dưới đáy lòng cô ta tự mình gây mê chính mình.

Sau khi Thạch Đầu rời khỏi trạm y tế, anh ta cũng không nghỉ ngơi đi bắt đầu làm việc. Mọi người đều không phải người yếu ớt, do anh ta thật sự quá đau nên không còn biện pháp nào, mới chịu đến trạm y tế, bằng không anh ta mới không bỏ thời gian làm việc như vậy.

Một đường chạy chậm trở về sân phơi lúa. Năm nay là một năm được mùa, có thu hoạch dồi dào, ai cũng tràn trề sức lực. Sau khi phơi thóc được nửa tháng, mới bắt đầu thu vào nhà kho, mọi người ai cũng bận rộn.

Ống sàng sàng lúa của mỗi nhà kêu vo vo, mỗi bên có một cái lỗ, lúa từ bên này chui ra, bên kia có trấu, thân lúa và một số hạt sạn nhỏ lọt ra ngoài. Giang Triều đổ hạt gạo vào đầu ống thổi bên trong cái phễu.

Thạch Đầu chạy chậm về phía nhóm Giang Triều bên này, Cẩu Đản nhìn thấy Thạch Đầu, vỗ vỗ bải vai Giang Triều nói: “Anh, Thạch Đầu đã trở lại.” Cậu ta nhìn xung quanh, cong eo nửa ngày không thèm nhúc nhích.

Giang Triều biết Cẩu Đản đang dùng mánh khóe để lười biếng, anh đá vào chân cậu ta một cái, cậu ta cười hắc hắc, lau mồ hôi trên đầu rồi tiếp tục làm việc.

Thạch Đầu chạy đến trước mặt hai người, rồi nhận cái sọt trên tay Giang Triều, Giang Triều hỏi anh ta: “Răng cậu có sao không?”

“An Khê lấy thuốc hạ sốt cho em rồi, em vừa mới uống xong, không còn đau nữa.”

Cẩu Đản đến gần Thạch Đầu, làm mặt quỷ nói: “Thạch Đầu, sao mày đi trạm y tế mà không gọi anh Triệu theo. Mày là một tên đàn ông lại vội vàng đi tìm cô gái thanh niên trí thức người ta, nếu anh tao ghen tị, đến lúc đó cho mày đẹp mặt.”

“Cẩu Đản, cậu lại ngứa da à! Muốn đánh cũng phải đánh cậu trước!” Giang Triều cười mắt cậu ta một câu. Cẩu Đản cười hắc hắc, trong mắt tràn đầy hài hước.

“Thạch Đầu, bên trạm y tế có bận rộn không?” Giang Triều hỏi.

“Chắc là không bận lắm, lúc em đi khỏi đó thì không có những người khác, nhưng mà lúc em đi, An Khê phải đi khám bệnh tại nhà, có cô bé đến nói Lục Tử lại lên cơn động kinh, nhờ cô ấy đến nhà xem Lục Tử một chút.” Thạch Đầu đảo cái rẫy chứa hạt thóc rồi bỏ vào trong cái sọt.

Giang Triều ngẩn ra một chút, trong giọng chứa sự nghi hoặc: “Cậu nói Lục Tử lại phát bệnh?”

“Đúng vậy! con nhóc Phương nhà ông ăn mày đã nói như vậy. Sao vậy? anh, có vấn đề gì sao?”

Giang Triều xoay người nhìn về phía sau, ở sân bên kia là một khối bùn đất, trên đất bùn có mấy đứa trẻ đang ngồi xổm chơi trò đóng vai gia đinh, cái đứa nhỏ nhất trong đó không phải là Lục Tử sao?

Giang Triều dùng ngón tay chỉ Lục Tử: “Lục Tử còn rất tốt mà, không phải ở đây sao? Cậu nói phát bệnh là sao?”

Thạch Đầu sờ sờ đầu, cũng không hiểu ra sao, cũng không rõ ràng lắm chuyện là thế nào, chỉ có thể suy đoán, rồi nói: “Chẳng lẽ con bé Phương kia nói bậy, không phải Lục Tử phát bệnh, mà là người khác?”

Các loại suy đoán chạy qua đầu Giang Triều, không biết vì sao, trái tim anh nhảy lên đập dữ dội, càng đập càng nhanh. Một loại dự cảm không tốt xuất hiện trong lòng anh: “Thạch Đầu, cậu ở đây nhìn, tôi đến nhà Lục Tử xem thử.”

“Ấy! Anh…” Lời Thạch Đầu còn chưa nói xong, thì thấy Giang Triều chạy nhanh rời khỏi sân phơi lúa, bóng dáng của anh rất nhanh biến mất.

“Anh ấy chỉ là lo lắng thôi, trong thôn này, ai mà không quen biết ai chứ, có thể xảy ra chuyện gì, tao thấy anh ấy chỉ là muốn gặp cô gái thanh niên trí thức người ta thôi, lại ngại ngùng không dám nói thẳng.” Cẩu Đản ôm lấy bả vai Thạch Đầu, bĩu môi, ý đồ lôi kéo nhiều chuyện.

Thạch Đầu liếc mắt nhìn cậu ta, vỗ rớt cái móng heo trên vai anh ta. Cẩu Đản chỉ dám ở sau lưng anh Triều nói bừa nói bậy như vậy, nếu ở trước mặt anh ấy, cậu ta chỉ có thể rút một bên làm cháu trai thôi. Tuy rằng anh ta cũng cảm thấy anh Triệu đúng là chuyện bé xé ra to.

Rời khỏi trạm y tế, An Khê đi trên đường cũng không dám tạm dừng một chút để nghỉ ngơi, cô chạy chậm về phía nhà Lục Tử. Nhưng khi đến nhà Lục Tử, cô thấy cửa nhà đã bị khóa lại, cửa nhà đã đóng chặt.

Nhà Lục Tử ở phía tây thôn, trên một ngọn đồi lưng chừng núi. Nhà ở của một số người trong thôn đều rải rác ở đây, ngoại trừ khu vực trung tâm thôn được nhiều gia đình tập chung sinh sống, thì càng đi về hướng núi, phải đi xa mới thấy một căn nhà. An Khê tiến tới gõ gõ cửa, lại gọi vài tiếng, một hồi lâu chẳng nghe thấy ai đáp lại cô.

Chung quanh một mảnh yên ắng, trong không khí còn nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên của cô, tiếng động vang vọng quanh quẩn ở một nơi trống rỗng. An Khê thấy thật sự không có ai, nên cô tràn đầy nghi hoặc mà quay người đi về.

Bên cạnh là một khu rừng trúc rậm rạp từng mảng trúc lớn, rừng trúc này là tài sản chung của mọi người, mỗi năm vào mùa xuân sẽ xuất hiện măng mọc, đây là thời điểm mọi người đều vui vẻ, bởi vì cuối cùng cũng có bữa ăn ngon.

An Khê dọc theo con đường nhỏ bên cạnh rừng trúc để trở về, trong lòng cô tràn đầy nghi vấn, nhịn không được mà bước đi nhanh hơn về phía trước.

Lại Tử Đầu đang trốn bên trong rừng trúc, nhìn An Khê đang đi về phía bên này, gã xoa xoa tay, trên mặt đều là sự hưng phấn, đôi mắt của gã tham lam phác họa đường con trên người An Khê, cuối cùng ánh mắt gã gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ ngực đẫy đà mượt mà của cô, càng nhìn, nước miếng tanh hôi trong miệng gã không nhịn được mà chảy ra.

Mười bước… Năm bước… Ba bước… Hai bước… Một bước…

Mắt gã nhìn thấy An Khê đang sắp bước qua đây, đôi tay như móng gà của gã nhanh như chớp nắm lấy cánh tay An Khê kéo lại đây, dùng lực rất lớn, kéo cô vào trong rừng trúc.

Cơn đau xuất hiện trên cánh tay của An Khê, cô không kịp phản ứng, cả người đã bị một đôi tay bóp chặt cổ, kéo thẳng vào rừng trúc, trong quá trình giãy giụa, một chiếc giày của cô đã đánh rơi ngay bên cạnh rừng trúc.

Một trận gió thổi, khiến từng cây trúc nhẹ nhàng rung động, toàn bộ động tĩnh trong rừng trúc đều bị tiếng gió, tiếng xào soạt va chạm của từng cây trúc che giấu.

Giang Triều vội vàng chạy về phía nhà Lục Tử, mỗi bước dưới chân đều như bay nhanh mà lao về phía trước, tay anh dùng lực, trực tiếp nhảy lên hàng rào bên ngoài sân của nhà Lục Tử, từ chỗ cao anh phóng mắt nhìn ra xa, tầm nhìn trống trải, đặc biệt là còn nhìn thấy một dòng nước lũ quay cuồng cách không xa rừng trúc, khí thế kinh người, bên tai ngoại trừ tiếng gió thì không còn tiếng gì khác.

Chỉ là trong tầm nhìn của anh không có vật sống, không lẽ là do anh nghĩ nhiều, Giang Triều chưa từ bỏ ý định mà rống lớn: “An Khê, cô ở đâu?”

Cô ở đâu…Ở đâu…Đâu…