Chương 22:

Lúc chạng vạng, ở trên đồng cỏ dài trải dài, Giang Thúy Thúy ở địa phương không người bồi hồi một lúc lâu, trong mắt cô ta lóe lên sự hưng phấn. Cô ta đứng ở nơi đầu gió gần nửa giờ, trời càng tối, bóng tối có thể che giấu cô ta, cho dù trong đầu cô ta hiện lên suy nghĩ ác độc cũng không ai biết. Từ nơi xa có một bóng hình thấp bé đang đi đến, dáng vẻ người này gầy trơ cả xương.

Khi người này đến gần, có thể thấy đầu tóc người này lởm chởm, dưới ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn, vết sẹo đỏ trên người người này càng khiến người ta buồn nôn.

“Thúy Thúy, tìm tôi có chuyện gì?” Lại Tử Đầu mở to con mắt của gã nhìn Giang Thúy Thúy. Đôi mắt kia sâu lõm xuống, nhìn thoáng qua, như cái đầu lâu từ bãi tha ma bước ra.

Giang Thúy Thúy cố nén sự ghê tởm khi bị Lại Tử Đầu nhìn, ngữ khí của cô ta cũng không khách khí mà vào thẳng vấn đề: “Lại già, anh muốn có vợ không?”

“Vợ thì ai mà không muốn có, chỉ là tôi như thế này…” Gã sở đỉnh đầu, miệng chẹp chẹp vài cái rồi nói: “Sao vậy? Cô có biện pháp giúp tôi cưới vợ à?”

“Biện pháp thì có rất nhiều, chỉ là, phải xem anh có can đảm muốn làm hay không thôi.” Giang Thúy Thúy nhấc cằm lên, liếc gã ta một cái. Sự chán ghét trong đôi mắt kia đúng là không thèm che giấu.

Trong lòng Lại Tử Đầu thầm “hừ” một tiếng, ánh mắt nhìn Giang Thúy Thúy càng lúc càng lớn mật, chỉ kém việc không lột quần áo của người đối diện này ra thôi, một con nhóc còn chưa bị chạm qua, mùi vị chắc chắn còn tốt hơn quả phụ trong thôn nhiều.

“Thúy Thúy, có gì thì cứ nói ra. Tôi cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu can đảm, dù cô khiến đi lao động cải tạo, tôi cũng không sợ. Chỉ cần cô thật sự có thể giúp tôi làm được chuyện này, đến lúc đó cô sẽ nhận được không ít chỗ tốt từ tôi.”

Giang Thúy Thúy cười ha ha: "Chắc anh cũng biết trong thôn của tôi có một thanh niên tri thức mới đến. Tôi thấy anh đã nhớ thương người ta từ lâu rồi, để cô gái trở thành vợ của anh, chắc anh sẽ không lỗ, phải không?"

Lại Tử Đầu chà xát hai bàn tay với nhau, trong lòng gã không nhịn được mà nhớ đến dáng vẻ nũng nịu của cô gái thanh niên tri thức đó, đúng là càng nhìn càng thích. Thứ khác thì gã không giỏi lắm, nhưng gã lại là cao thủ trong việc nhìn phụ nữ, đừng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia thì nghĩ cái gì cũng nhỏ, phía dưới bộ quần áo rộng thùng thình kia, chắc chắn cất giấu một yêu tinh.

Chỉ cần tưởng tượng đến việc sung sướиɠ một trận với một tiểu yêu tinh như vậy, muốn gã đi tìm chết thì gã cũng nguyện ý. Gã cười hắc hắc, lộ ra vài cái răng thưa thớt màu đen, hai cây răng cửa chính giữa còn thiếu một cây. Tiếng cười của gã, như tiếng kêu của con cú, khiến người nghe cả người đều lạnh lẽo.

Giang Thúy Thúy chịu đựng sự ghét bỏ trong lòng, nói: "Chọn thời gian, tôi sẽ anh gọi cô gái thanh niên trí thức đó đến một chỗ không người, chỉ cần cô ta lại đây, anh cứ đứng chờ ở đó là sẽ gặp được cô ta, đến lúc đó anh muốn làm gì cô ta thì tùy ý anh. Sau khi xong việc, anh phải chạy nhanh, đừng để bị người khác thấy. Đến lúc đó, tôi sẽ gọi thím của Lục Tử lại đấy, anh nói xem dáng vẻ bị cưỡиɠ ɧϊếp của An Khê vào trong miệng một người phụ nữ lắm mồm như bà ta thì còn thanh danh nào ở trong thôn này nữa?Anh cảm thấy nhà ai sẽ nguyện ý để con trai nhà họ cưới một người phụ nữ không còn trong sạch nữa, chỉ cần khiến thanh danh cô ta bị hủy, cơ hội của anh đã tới rồi, đến lúc đó anh tới cửa cầu hôn, dù cô ta không muốn gả cũng phải gả cho anh.”

Sau khi hai người hẹn thời gian và địa điểm xong, Giang Thúy Thúy vội vàng tránh xa Lại Tử Đầu rồi bỏ chạy. Lại Tử Đầu sờ sờ đầu, trong mắt gã lóe lên tia sáng. Gã không ngờ con nhóc Giang Thúy Thúy chết tiệt này lại có tâm tư tàn nhẫn như vậy, nhưng mà càng tàn nhẫn gã càng thích. Gã phun một bãi nước miếng lên mặt đất, con nhóc con, dám xem thường gã à, đến lúc đó hai đứa bây, một cái cũng chạy không thoát gã.

Buổi sáng, ánh mặt trời bên ngoài rất tốt, đã sắp vào tháng mười, lúc này có thể cảm nhận được rõ sự lạnh lẽo ở cuối mùa thu, mặt trời ấm áp dễ chịu, khiến người cũng ấm áp hơn.

Bên ngoài trạm y tế có cây long não, cây vẫn còn nguyên lá xanh thẩm, chỉ có một ít lá cây héo rơi xuống đất. Cảnh này ở Bắc Kinh không thường thấy lắm, Bắc Kinh vừa đến mùa thu, lá cây hai bên đường đều bị rụng hết, chỉ còn lại mấy cành cây có hình dáng kỳ quái đung đưa khắp nơi, sắc xanh trong mắt khiên trong lòng cô cảm thấy thoải mái.

Lúc An Khê đang bận rộn, có một người đàn ông khoảng tầm hai mươi tuổi đến trạm y tế, người đàn ông trẻ tuổi này An Khê hơi có ấn tượng, cô không biết tên gọi của anh ta là gì, chỉ biết mọi người đều gọi anh ta là Thạch Đầu, thường xuyên đi chung với Giang Triều.

Một bên mặt Thạch Đầu, cô chỉ thấy anh ta đưa tay che một bên mặt bị sưng đỏ, không ngừng hít hà, chắc hít khí lạnh sẽ khiến hàm răng đang đau của anh ta dễ chịu hơn một chút. An Khê bật đèn pin, giúp anh ta kiểm tra khoang miệng, hàm răng bên trái bị nhiễm trùng mà sưng đỏ lên, có dấu hiệu bắt đầu thối rữa, đau đớn tác động lên thần kinh cảm giác, Thạch Đầu lại hít vào một hơi khí lạnh.

Hàm răng là nơi đau nhất, khi đau nặng hơn, sẽ khiến người đau muốn chết, hơn nữa loại đau này không có kỳ hạn. An Khê nhìn tình trạng của anh ta rồi đưa anh ta mấy viên thuốc chống viêm, để anh ta mỗi ngày phải uống đúng giờ, uống nhiều nước, nước lạnh có thể hạ cơn đau, cô không dặn dò về phương diện ẩm thực, cơm ở nhà ăn ngay cả nước luộc còn ít, nói gì đến mấy thứ khác.

Khi An Khê kiểm tra cho Thạch Đầu, có một cô bé chạy từ bên ngoài vào, cô bé này qua loa nói: “Chị An Khê, Lục Tử ở nhà lại phát bệnh rồi, thím Lục nhờ em gọi chị qua đó, để chị nhìn Lục Tử một cái.” Cô bé này chỉ khoảng mười mấy tuổi, nói xong thì nhanh như chớp chạy khỏi đây.

Bệnh động kinh của Lục Tử cần phải dưỡng, không phải chỉ cần uống vài liều thuốc là có thể chữa khỏi. Lúc trước cậu ta có vài lần phát bệnh, mẹ Lục Tử đều nhờ cô qua xem. Nên cô cũng không nghĩ nhiều, sau khi lấy thuốc cho Thạch Đầu, thì cô mang theo hòm thuốc, đóng cửa trạm y tế, vội vàng đi đến nhà Lục Tử.

Cách trạm y tế không xa, chỗ gốc đa trăm năm tuổi, cành cây đa rắc rối khó gỡ, thân cây thô to, ba bốn người trưởng thành duỗi tay tay ra ôm chưa chắc đã ôm hết được thân cây. Trên cây đa có không ít dây mây rũ xuống, An Khê vừa rời khỏi nơi này, phía sau cây đa đi ra một bóng người.

“Chị Thúy Thúy, chị đã đáp ứng nếu em giúp chị truyền lời, chị sẽ cho em đường ăn.” Cô bé lúc nãy vừa mới chạy vào phòng khám bệnh của An Khê rồi chạy ra, duỗi ra hai tay, đưa tới trước mặt Giang Thúy Thúy, đôi mắt sáng ngời nhìn cô ta, chỉ sợ cô ta sẽ đổi ý.

Giang Thúy Thúy móc ra một viên kẹo màu vàng trong túi áo, đưa cho cô bé này, còn vỗ vỗ đầu cô bé, dặn dò cô bé không được nói cho người khác biết chuyện này. Sau khi nhận được kẹo, cô bé vui sướиɠ bỏ đi. Bốn bề vắng lặng, trên gương mặt Giang Thúy Thúy đan xen sự giãy dụa lẫn hưng phấn.