Chương 18

Giang Đại Hữu chắp tay sau lưng đi trên bờ ruộng, ông ấy vừa đi họp xã về. Năm nay được mùa, thu hoạch của ruộng không tệ, trong buổi họp, lãnh đạo xã còn khen ngợi, quyết định năm nay sẽ đặt trọng điểm khảo sát vào thôn Tam Thuỷ. Giang Đại Hữu được khen đến phổng mũi trước mặt nhiều người nên vui sướиɠ vô cùng, khuôn mặt cũng sáng hẳn lên. Ông ấy vừa đi vừa chào hỏi người trong thôn. Khi ra đến bờ ruộng thì gặp bác sĩ Hoàng đi từ đối diện đến. Giang Đại Hữu ngừng bước, chào bác sĩ Hoàng.

“Ông anh, tôi mới đến nhà tìm anh mà không gặp được, không ngờ lại gặp anh trên đường.”

“Bác sĩ Hoàng, có việc gì gấp sao?” Giang Đại Hữu là bí thư thôn, trong thôn có việc gì đều tìm ông ấy nên tập mãi thành quen.

“Mấy ngày trước tôi có lên huyện một chuyến anh nhớ không? Tôi có gặp người nọ bảo con gái nhà họ thích Giang Triều nhà anh, muốn tính chuyện hôn nhân với nhà anh. Nếu nhà anh cũng có ý này thì hãy đến thành Đông tìm nhà Chu Căn Sinh chuyên làm giấy thơm! Trước khi về tôi để hỏi thăm dùm anh rồi, nhà họ giàu có, trong sạch, con gái tên là Chu Lan Lan làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng cung ứng và tiếp thị của huyện. Ngoại hình và tính cách đều tốt, năm nay mười bảy tuổi, tôi thấy rất xứng đôi với Giang Triều nhà anh.”

Giang Đại Hữu nghe vậy như mở cờ trong bụng, chuyện hôn nhân của Giang Triều luôn khiến ông ấy lo lắng. Nói điều kiện nhà ông ấy không tốt nên không tìm được con dâu cũng không sao, nhưng không phải như vậy, làng trên xóm dưới có biết bao cô gái thích Giang Triều, mà tên nhóc đó kén cá chọn canh nên nhìn ai cũng không vừa mắt.

Mấy năm nay, vì chuyện của anh mà ông ấy đã gặp hết những thiếu nữ đến tuổi cập kê trong ngoài thôn. Đang sốt ruột mà được bác sĩ Hoàng cho biết tin này, điều kiện cực kì tốt, nhà ở trên huyện mà lại thích người nhà quê bọn họ, tính ra thì là bọn họ trèo cao. Hai người hàn huyên vài câu, Giang Đại Hữu như gắn tên lửa vào chân chạy về nhà.

Tối đó, Giang Đại Hữu cố tình dời băng ghế cạnh cửa ra chặn ngang cửa. Giang Triều còn chưa bước vào cửa nhà, ông ấy đã gọi: “Giang Triều, con vào nhà chính với cha. Chúng ta nói chuyện một lát.”

Giang Triều đến nước bọt cũng chưa kịp uống đã bị cha già bắt vào nhà.

Giang Đại Hữu nghiêm chỉnh ngồi trước sảnh, bên cạnh để tẩu thuốc phiện: “Con chọn một ngày rảnh rỗi lên huyện với cha một chuyến.” Nói rồi ông ấy nhìn Giang Triều một lượt, không khỏi gật đầu hài lòng. Đứa con trai này của ông ấy cả ngoại hình và tài năng đều không tệ, quả thật xứng đáng với một cô gái điều kiện tốt hơn.

Giang Triều bị cha nhìn bằng ánh mắt như muốn nuốt vào bụng chợt cảm thấy lạnh sống lưng, anh thấy hình như cha đang có âm mưu gì đó! Vì vậy anh lựa lời dễ nghe, cẩn thận nói: “Cha, cha cũng biết dạo này đang thu hoạch mà. Mọi người đều không dám trễ nải, ngày nào cũng bận luôn tay, không rảnh được phút nào.”

Giang Đại Hữu thở phì phì: “Việc đó không quan trọng, đến lúc đó bảo Thạch Đầu thế chỗ con là được. Thằng nhóc đó lanh lợi làm được việc.”

“Cha, rốt cuộc cha muốn con lên huyện làm gì?” Giang Triều nhíu mày, nghĩ không ra. Gần đây trong nhà không có việc gì phải lên huyện giải quyết cả, cha cũng không phải người đáng tin, không thể nào lãng phí cả ngày để làm chuyện tào lao được.

Ý định của Giang Đại Hữu là lừa Giang Triều lên huyện trước, gặp con gái nhà người ta rồi tính sau. Không chừng gặp nhau rồi, hai đứa vừa mắt nhau cũng có thể lắm. Vậy thì tốt hơn là chưa thấy mặt con gái nhà người ta đã từ chối thẳng thừng. Nhưng mà đương nhiên mưu mẹo trước mặt Giang Triều hoàn toàn vô dụng, thằng nhóc này vốn không hề tin.

Nếu lừa không được thì chi bằng nói thẳng ra luôn: “Hôm nay cha gặp bác sĩ Hoàng, anh ta nói với cha trên huyện có một cô gái có ý với con, muốn chúng ta lên đó gặp mặt. Nếu hai bên đều bằng lòng thì định ngày làm cho xong việc.”