Chương 10

……..

……..

Thói quen mỗi khi có việc gì vui buồn đều dẫn mình đến nơi đó…lang thang trên đường ray…và hướng về phương không định…ngồi nhìn lại mấy ngày qua…rất ngắn…rất ngắn nhưng nó đã để lại cho ta những bài học quý giá về cách nhìn nhận và đánh giá một con người…

Anh đã sai ngay từ đầu khi nhìn nhận em…và có thể đến giờ vẫn sai…nếu chuyến tàu kia cho anh biết nó hướng về phương em, ngay lúc này đây anh chắc chắn mình sẽ là hành khách cuối cùng…

….

Về thôi…tất cả rồi sẽ qua đi…

….

Anh sẽ giữ mãi nụ cười của em cho riêng mình ở chính nơi đây, nơi đã gắn bó với anh suốt chặng đường tìm kiếm một hướng đi cho riêng mình…

….

“Anh gì ơi cho em đi nhờ đoạn được không?”

“Tôi giật mình quay lại…và không tin vào mắt mình…”

Em đứng đó…

“Này có nghe thấy em nói gì ko đấy?”





“à… uh…anh…”

….tôi ko biết nói gì…và thật sự lần đầu tiên tôi lúng túng khi đứng trước một cô gái…

Em tiến lại gần hơn…gần đến nỗi tôi cảm giác em có thể nghe thấy nhịp đập trái tim mình…

Đứng sát bên tôi em nói nhó “cho em đi nhờ nhé…”

Tôi vẫn đứng như câm lặng…

“à em vừa phát hiện ra một điều …”

“em chưa gặp một thầy giáo nào ngốc như anh…”

…thật sự không thể diễn tả được cảm giác của tôi lúc này…

Em vẫn như không biết điều ấy…vẫn cười…nụ cười trong khoảng lặng bên tôi…

…”Uh anh ngốc thật…và người ngốc này không cho ai đi nhờ hết em nhé…”

“không cho à? Em lấy xe đấy…”

“Sao không chờ anh đến?…”

“Ai nói sẽ chờ anh…”



“Uh …biết thế mình không quay lại luôn..”

Tôi vẫn chưa biết phải nói với em điều gì, và ko biết em có hiểu cảm giác của tôi lúc này ko?…”

Em nói “Chị ấy là người đến trước mà…lên em nhường…”

“Này nói nãy giờ có nghe thấy ko vậy…”

“Uh anh nghe rồi…giờ em định đi đâu…”

…”Xem nào cái tội bắt em chờ…”

“Phạt đi lang thang với em đến tối và mời em bữa cuối…thế nhé…nhẹ nhàng rồi đấy..”

“Hix em lang thang chưa chán à…thôi về đi, mai em đi chuyến mấy giờ….”

“Kệ đi đó là chuyện của ngày mai…để em sống hết hôm nay đã ..mai rồi tính…”

“mà sao em ướt hết vậy…ko lạnh à…”

“Lạnh…nghịch nước đó…”

….

….

“Cho chừa…”

“Còn nói được vậy….ai dậy em thế…”



“Thôi về đi em…”

“Ko…”

“Vậy về thay quần áo rồi em muốn đi đâu cũng được…”

“Anh về mà thay…”

….

“Lạnh hay không em tự biết…bao năm tháng rồi em chờ mong ngày mình lạnh như hôm nay anh à…”

….

Tôi còn biết nói gì nữa đây…



“đây là nơi quan trọng mà em nhất định phải đến đó à…”

“Em đã nói là chờ anh mà…và để chờ anh thì còn nơi nào chắc chắn hơn nơi này…”

“Em thông minh phải không…hơn thầy là cái chắc…” cười…

“em 18 rồi đúng không…’

“gần thôi…’

“uh anh hỏi chỉ để biết mình không nhầm …”

“Nhầm gì…xin ngày sinh nhật không?”

“Ko …khi muốn tự anh sẽ biết…”

….

“Em phải đến anh à..dù không chờ anh em cũng sẽ đến…vì chính nơi này, đã cho em tìm thấy nụ cười…tìm thấy mình và chính nó cũng giúp em nhìn thấy một con đường thênh thang phía trước…nơi em biết em phải bước đi những bước tiếp theo như thế nào…vì nó em ra đi và cũng nhất định vì nó em sẽ quay về…

….

“Đi thôi anh…”

“Hôm nay thấy anh lạ ghê…”

….”Vâng tôi đang điên cái đầu đây…”

“Vì em à….”





“Sắp vì rồi…”

…..

“Mà máy em đâu…”



“Thôi rồi em để trên bờ..lúc xuống nước…”

….

“Lậy hồn…hồn nhớ để đâu không…”

Nói rồi em với tôi cùng quay lại bãi bồi…



Chiếc điện thoại vẫn nằm đó…đẫm hơi sương…

…”Nhìn xem, biết bao cuộc gọi không…”

“Xem nào..à có 5 cuộc gọi nhỡ…1 của người không tên và 4 của người yêu em…”

“Cái gì….’người yêu em’…nghe nhầm không ta…sao không nói là ‘người em yêu”

….

“Không nhầm đâu…1 tin nhắn…xem nào….”

“Em đang ở đâu…nhắn lại cho anh ngay nhé…”

“chờ tí…”

“Để em nhắn lại không người ta mong….”

“Em có thôi không…”

Vẫn tiếp túc ấn…

“Rồi cứ chờ đấy…”

“ủa anh sao vậy…việc của em mà…”

“Có tin nhắn kìa …đọc đi anh…”

“Việc của anh mà…”

….

Mở máy…tin nhắn lại…”em ở ngay bên anh…tìm chi vậy…”

Cú…nhắn lại…

“Sao anh không thấy nhỉ….hix em là ma à…”

….

Và hậu quả thế nào thì các bạn chắc đoán được…



“Thôi được rồi…lần nào đi với em về cũng thâm tím hết …”

“Giờ về được chưa…”



“Chưa ….”

“Này cho em ở lại một mình đấy…”

“Dám…chỉ sợ có người tình nguyện ở lại ấy chứ…”

“hôm nay tự tin nhỉ…”

“Như mọi ngày thôi…”

….

“Không thấy lạnh thật à…”

“Ko… mà hỏi hoài chi….”

….

“Uh vậy giờ đi kiếm cái gì nhét vào bụng đã, anh cũng đói meo rồi…chạy cả ngày…”

….

“Em biết chỗ nào không…”

“Biết nhưng không muốn anh đến những nơi đó…”

“Chạy chốn kỷ niệm…”

…im lặng và im lặng…

…”Tùy anh, à hay đưa em đến chỗ các anh học nhé…”

“Làm gì…giờ nay toàn ma ko…”

“Đi đi anh…”

“Ko hiểu nổi…chắc đêm mới về đến nhà mất…”

“Hiểu còn nói làm gì….đêm cũng được…”

….”mặc như vậy…”

“Đẹp mà….”



“này anh làm gì đấy…”

“Sờ xem chán em bao độ thôi….”

…”Điên…”

….đưa em đến quán măm quen thuộc của mình…(nhớ là gần sân vận động bk…giờ ko biết còn hay mất…”

….

“U khỏe không u…cho con 2 cơm rang nhé…”

“Sao giờ này mới ăn…”

“Con có tí công chuyện…”

“Chờ nhé…”

“Vâng…”



“Các anh vẫn măm ở đây à…”

Uh…gần như toàn bộ sinh viên đều tìm đến những quán như thế này…trừ những trường hợp đặt biệt…”

“Em thấy ko quen à…rồi sẽ quen thôi…”



“Sao các anh ko tự nấu lấy…”

Thời gian em à…anh ko tiếc tiền nhưng vấn đề là thời gian bởi thời gian là vàng”…cười…

“Nói thì hay…”

“Con trai luôn vậy…”

“Vậy mà ối cô chết đấy…”

….

Nhìn em ăn ngon lành…và nhiệt tình chưa từng thấy…

“Sao bảo ko đói…”

“hi…đưa em ăn hộ cho…”

“Anh lấy thêm nhé…”

“Thôi em đùa đấy…”

….

“Bây giờ nhiệm vụ của em là về nhà…thay quần áo…và ngủ một giấc…ngày mai em sẽ ở một phương trời khác….”

“Ko có tất cả những gì em đã bước qua ở nơi này và cũng ko có những người thầy…như anh…chứ gì…”

“Anh ko định nói vậy….”

….

Trước khi xuống xe bước vào nhà….em nói…

“Em rất may mắn vì được biết anh…muốn nói với anh nhiều điều…nhưng lại chẳng biết nói gì…”

“Cảm ơn anh….cảm ơn vì tất cả…”

….

“Anh về đi…giữ gìn sức khỏe nhé…hút ít thuốc thôi và ngủ đúng giờ…làm gì thì làm nhưng đừng quên sức khỏe của mình…có cơ hội thì soi gương nhìn lại người mình, hộ em nhé…”

“Uh…biết rồi…nghe hoài…”

“Em nói lần đầu mà…”

“Ko có gì…em vào nhà đi…”

“Thì anh về trước đi…”

“Ok….cho anh gửi lời hỏi thăm ông anh…và nhắn rằng người anh ấy thuê đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình nhé…”

“Vâng em sẽ gửi lời….”

…..

Và tôi quay bước…..

….

Mọi thứ trong tôi vẫn rối tinh…những gì cần nói tôi vẫn chưa nói được…và tôi biết em cũng vậy…cũng ko hiểu vì sao nữa…có một bức tường vô hình nào đó giữa tôi và em,…có thể chúng tôi đều hiểu rằng mọi thứ lúc này là quá muộn…nếu như tôi biết em sớm hơn mọi chuyện đều có thể xảy ra…nếu như ngày mai em ko đi thì biết đâu đấy….

….

Tôi trở về và thật sự lúc này cũng chẳng muốn đi đâu…ngồi nghĩ miên man về tất cả…

….1h đêm tin nhắn từ em…….

”mai đến tiễn em chứ….?

Nhắn lại…

“Hix chưa ngủ à…em có định đi ko đấy…

“Uh anh sẽ đến…cho anh biết thời gian nhé…”



“em bay chuyến chiều mai lúc 4h….”



“Anh sẽ đến….em ngủ sớm đi…”



“Em ko muốn ngủ và cũng ko ngủ được…em muốn nói với anh điều này…anh chuẩn bị tinh thần nhé….”



“Khủng bố à…anh gọi nhé…”

….

“Ko em để em nhắn tin…gọi là ko nói được…”

“Hix có gì mà em ko nói được nhỉ…”

“Anh lại nữa rồi đấy…vậy thôi …anh ngủ đi…em ngủ đây..”

……..

Thật ra tôi biết em muốn nói gì và tôi cũng vậy…cả 2 chúng ta chắc chắn đều muốn một sự rõ ràng phải không em….

….

Ko thể ngủ…ko còn tâm trí để ngủ….

Và chính lúc đó tôi đã đưa ra một quyết định mà tôi ko bao giờ ân hận….

….

Máy em đổ chuông nhưng ko ai trả lời….”nghe đi em…lăn nỉ đấy…”

….đúng lúc tuyệt vọng nhất….

Tin nhắn lại…”Ngốc chờ em tí….em thấy rồi…khẽ thôi cô giúp việc đang xem phim đấy”

Nhắn lại…”Nghe máy đi…anh nói 1 câu rồi về …”

Em “Lên đi anh…thang dây đó cẩn thận nhé…”

Gập máy và tôi biết tôi phải làm gì….cái việc mà tôi ghét nhất ở em…ngay từ buổi ban đầu…

….

“Anh liều quá đấy…ko sợ à…”

“Ai biết đâu…”

“Em biết…”

…..sau câu nói đó cả em và tôi đều nhìn nhau và ko ai nói câu gì…có lẽ mọi lời nói lúc này là thừa….

….

Tôi xóa bỏ khoảng lặng đó bằng câu nói

“Sao định nói với anh điều gì…nói đi anh đang nghe đây”

ấp úng….

“Ko…em quên rồi…”

“Em thế đấy…”

“Tại anh thôi…ai bảo đến….”

“Chứ ai thả dây…”

….Sau câu nói đó…

“Này tránh xa anh…nghe gì ko đấy…”

“Này…bỏ ra…”

….

“Rồi nói đi…”

“Không quên rồi…”

….

“Có nói không…”

“Không thì sao…làm gì em à…”

“Dám…”

….”Vậy thôi anh về…”

Sau câu nói đó em vẫn ngồi đó …còn tôi đi ra hướng cửa…

“Khoan đã anh…”

…..

…..

“Em….”

…..

“Mà thôi…cũng chẳng quan trọng nữa rồi….em nghĩ anh biết em định nói gì mà….”

….

“Uhmm…anh biết và anh cũng muốn nói với em điều tương tự….” tôi nói và quay lại bên em….

…..”Lên đây với em nhé….”

…..

“Rất đẹp phải ko anh…?”

“Em thích bầu trời về đêm…và mong muốn một ngày nào đó mình được đặt chân đến những vì sao…cũng như em rất thích mùa đông và mưa….”

“còn anh, anh thích mùa đông và nắng….”

“Em ko định ngủ à….”

Tựa vào vai tôi rất nhẹ nhàng em nói…”

“Ko…”

Tôi đã rất gần em, gần hơn bao giờ hết…nghe rõ tiếng thở của em…

….

“Anh ko nghĩ được rằng có ngày sẽ ngồi bên em….như lúc này…”

“Ko gì là ko thể anh à….”

“Xin lỗi vì em ko thể làm gì hơn, xin lỗi vì còn rất nhiều việc đang chờ em….

em sẽ trở về như em từng nói…chắc chắn vậy anh à….về để lần nữa nhìn lại những gì mình đã trải qua, hay những gì đã đi qua cuộc sống của em, trong thời gian không kể ngắn dài và cũng để nói với anh rằng cuộc sống vẫn sẽ là những chuyến đi …”

…….Trên vai tôi em đã ngủ…giấc ngủ bình yên nhất suốt 18 năm qua….

….