Chương 11

Vâng tôi biết em sẽ trở về một ngày ko xa….câu nói mở biết bao con đường

Nếu em chỉ thêm 2 từ thôi tôi biết mình sẽ phải làm gì…nhưng có lẽ em cũng muốn tôi tự tìm cho mình một hướng đi và tự xác định lại tình cảm khi xa em…2 từ rất dễ nói em à đó là 2 chữ “bên anh” ….vâng… em sẽ trở về “bên anh” một ngày ko quá xa xôi….

………..ngày mai anh sẽ nói 1 câu thôi vì anh ko muốn mình phải ân hận em à…và hơn ai hết anh ko muốn mất em…dù chỉ trong phút giây….em có thể không trả lời…anh biết….nhưng anh vẫn sẽ nói…….Đồng ý làm mẹ, của các con anh… em nhé……”

Tất cả sự việc bao giờ cũng có cái kết của nó…câu chuyện này cũng không phải ngoại lệ, chỉ khác là chẳng cái kết nào giống cái kết nào mà thôi…con người cũng vậy…tôi và bạn ngày mai có thể mất đi…những những gì mà chúng ta làm được cho mình và cho mọi người chắc chắn sẽ còn ở lại….Người viết ra những dòng này không mong muốn rồi đây họ sẽ là ai trong mắt bạn bè và những người xung quanh…anh ta đơn giản chỉ muốn nói rằng…anh ta đã sai lầm…cả trong cuộc sống cũng như trong tình cảm…gần 10 năm kể từ khi bước khỏi mái trường cấp 3 chưa một lần anh ta bước đúng…có rất nhiều lý do…nhưng lý do quan trọng nhất đó là…sự định hướng mơ hồ về tương lai…và ko thực sự biết mình là ai trong cái xã hội này…sai lầm của anh ta ko thể đồng nhất với thế hệ mà anh ta sống…nhưng nó vẫn là cái riêng đáng nói trong cái chung rộng lớn…hi vọng rằng những gì anh ta viết…sẽ phần nào giúp các bạn trẻ hôm nay tìm ra trong đó những tư tưởng và hoài bão…cũng như những sai lầm để đưa vào hành trang của mình…và đẻ nói với những người xung quanh mình rằng…con đường đến thành công thật sự của đời người…chỉ có một nối đi duy nhất, do chính chúng ta tạo lên bằng khả năng của mình mà thôi….

Đó cũng là lời nhắn nhủ cuối của người viết tới các bạn … trước khi kết thúc loạt bài này….

……..

……

Tôi đã không đến…trong chuyến bay của em…và cũng không có cơ hội để nói những gì tôi định nói với em…

Câu trả lời của em đêm qua đã giúp tôi hiểu ra tất cả…đó là bài học mà lẽ ra tôi phải học trước khi đến bên em…



“Em ngủ quên à…sao không gọi em…”

“Thấy em mệt…lên thôi”

“mấy giờ rồi anh…”

“Khoảng 4 giờ hơn gì đó…”

….

“em xuống nhà ngủ đi…anh phải về”

….

“Em ngủ đủ rồi…giờ về gì nữa…để sáng đi”

….

“vậy mai em định vừa đi vừa ngủ à…”

“Hi vọng thế…”

….

“anh nói này…”

….

“em ko muốn nghe đâu…vì em cũng biết anh định nói gì rồi…”

“và cũng có câu trả lời cho anh…”



“Uh vậy em nói đi…”



“Chúng ta còn quá trẻ và quá sớm để nói đến bất cứ điều gì cho ngày mai anh à…

Nếu em gặp anh sớm hơn thì mọi chuyện đều có thể xảy ra và em cũng ko phải nói với anh những điều này…chỉ tiếc là anh đến khi một con đường mới lại mở ra trước mắt em và em buộc phải đi, trong em hôm nay mọi thứ đã nhường lại cho lý trí…lúc này em muốn gác lại tất cả….”

….

“Nếu em đồng ý…vì ai đó…điều đó đồng nghĩa với việc em phản bội lại lời hứa với chính bản thân mình…và phản bội lại những gì người thầy của em khi mới đến mong muốn em nghĩ và đưa ra những quyết định như hôm nay…em xin lỗi vì ko biết nói gì hơn…mong anh hiểu…”



“Uhm anh hiểu rồi…em đã trưởng thành hơn và ko còn là cô bé mà anh đã gặp mấy ngày trước đây nữa….ko biết điều gì đã khiến em thay đổi nhanh vậy..”



“Nói như anh ấy…bản chất em vốn đã thế rồi…và những gì của hôm nay chỉ là thể hiện ra mà thôi…anh đến rất đúng lúc và giúp em rất nhiều…tiếc rằng…”



“Ko có gì đáng tiếc đâu em…”

“Do anh thôi…và nói như em…chính anh mới là kẻ phản bội…”

“Cũng dễ hiểu…vì trước một cô gái như em…ko gì là ko thể…”



“Em biết và em cũng vậy…anh cũng đã khiến em nghĩ rất nhiều…em có thể ở lại và bắt đầu lại ngay từ chính nơi này…để làm lại thì ở đâu chúng ta cũng có thể bắt đầu…nhưng…”



“Anh ko dậy cho em kiến thức mà đã dậy cho em những điều con quan trọng hơn thế…”



“Rõ rồi…anh biết em chưa nói hết những gì mình đang nghĩ…nhưng ko sao…như vậy là anh đủ hiểu…”



“Giờ anh phải về…em xuống nhà chợp mắt tí đi…mai dậy mà chuẩn bị đồ…”



“Thế nhé…”



“Khoan đã anh…”

“Được rồi…đứng lên nào…”



“Cẩn thận đó…em sẽ gọi lại…em…”

….

Tôi ko biết phải nói gì nữa và thật sự trong đầu lúc này cũng chẳng suy nghĩ được gì…thấy mình như vừa mất đi một điều gì đó…mất đi một thứ gì đó…dù nhỏ, nhưng rất riêng…

Tôi cũng không mong em sẽ gọi lại…dù trong thâm tâm đó là điều mà tôi mong muốn…



Thôi kệ đi…



Gõ cửa bà xã lúc 6h…

“Có để cho v ngủ không…đi đâu mà giờ này còn lang thang ở đây…?”bà xã vừa … ngắn dài vừa hỏi…

…vẫn như không biết…đi vào giường và ôm cái gối…định ngủ lúc vì mệt mỏi….

“Dậy ngay…nghe thấy gì ko đấy…”



“Để im … c ngủ tí…”

“….”

“Cái gì…giường của ai biết ko…xuống đất giờ đấy…”

…kệ cho nói gì thì nói…vẫn vậy mà…

“Dậy ngay…” và hành động thế nào kèm câu nói đó, anh em trong hoàn cảnh sẽ hiểu thôi.



“Đi đi năn nỉ đấy…9h gọi c nhé…”

…theo thói quen người ta vẫn phải tranh đến cùng…và vẫn gan lì nằm cùng…nhưng kiểu gì mình chẳng thắng….vẫn vậy mà…

…bà xã đứng dậy nhưng vẫn ko quên với lại…

“Ko hiểu người ở đâu nữa…ko còn gì để nói…”



Đang mê mệt…tỉnh dậy vì có người bịt hơi thở….



“Để im…ngủ tí thôi…”



“Mấy giờ rồi…”

“Suốt ngày bỏ học…ko biết phải nói gì với c nữa…”

“Hết tiết 4 rồi mà vẫn còn nằm…”

“Thôi dậy đi…có chuyện v hỏi tí đây…”



“Lại chuyện…sao lắm thế ko biết…”



“Hỏi đi…”

“Đi vào rửa mặt ngay…đi ngay…”



“Rồi…mà sao tự nhiên cáu vậy…c làm gì sai à…”

“Đi ko thì bảo…”

….

“Có gì vậy….”

“Sáng mua đồ để đó…ko dậy mà ăn…ko thấy đói à…”

“Ai biết…”



“Giờ thì người ta còn biết gì nữa….”

“Này ám chỉ gì đấy…”

“Cái đó c phải tự biết, vợ có phải nói ko….”



“Mấy ngày hôm nay…c làm gì, ở đâu…ko nói vợ cũng biết…”

“Tối qua vợ ở chỗ thằng Quang và Tùng…”



“Ko có gì đâu…chuyện linh tinh ấy mà…”

“V hi vọng là vậy…cần phải biết mình là ai…và quan trọng là phải biết điểm dừng…có lẽ v ko phải dậy lại c bài học cơ bản đó…”

…”Rồi v luôn đúng được chưa…?”

“Vấn đề ko phải ai đúng ai sai…c cần phải xem lại mình…v chưa nói đến học hành…và việc làm…”



“Được rồi…sao hôm nay vòng vo vậy…v nói đi, c vẫn đang nghe đây…”



…”Cảm nắng cô bé đó rồi chứ gì…?”



Bà xã tiếp “xinh gái, con già giàu, ăn nói dễ nghe…ko cảm mới lạ…”

…”Mai cô bé đó đi đúng ko?”



“Sao ko ở đó mà còn đến đây…”

“V là chỗ để c tìm đến mỗi khi thất tình à…?”



“Với tư cách người bạn…v muốn nói với c…rằng…phải luôn biết vị trí của mình…dừng lại khi chưa quá muộn…2 đường thẳng song song muốn gặp nhau…cũng ko bao giờ đúng trên trái đất này…c nhé…”



“Vì cô bé đó…c thay đổi quá nhiều…và v cũng rất bất ngờ vì điều đó…nhưng v nghĩ đó chỉ là những cảm xúc nhất thời…sẽ qua nhanh thôi dù nó có sâu nặng…với những người như chúng ta…điều quan trọng nhất là sự vững bền…vì chúng ta rất ít có cơ hội để làm lại…và trong tình cảm thì lại càng ko…ba má c và ba má v là bài học rất thực tế…v hi vọng c đừng lập lại nó…”



…bà xã còn nói thêm vài điều nữa…nhưng thực tế nó cũng chẳng vào đầu mình được bao nhiêu…vì tâm trí lúc này ko để ở chuyện đó…



“C hiểu và c biết mình phải làm gì…”



“Yên tâm…mà v ko ghen đấy chứ…” cười…

“Lạc chủ đề rồi đấy…”

“C đùa đấy…qua nhanh thôi mà…”



“Thấy c cười là được rồi…biết c bao năm mà v cảm giác như vừa biết hôm qua vậy…Mọi thứ đều có thể thay đổi…nhưng “tình người” chẳng nhẽ cũng dễ đổi thay vậy sao…”



“Rồi mà…c biết rồi…”

“Lúc nào cũng biết rồi…mà cuối cùng có biết được cái gì cho ra hồn đâu…Chán…”

“…Túi đồ vợ để trong tủ đó…”

“Giờ phải vào tiết cuối đây…đi đâu thì khóa cửa giùm v…chiều có việc v ko về…”

…”sao biết c đi đâu…”

im lặng…và im lặng…

“cứ đi đi rồi c sẽ biết mình phải đi đâu…và đâu là hướng đi đúng nhất…v ko muốn nói nhiều…thế nhé…”



Đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại…

Em gọi…

Ko bốc máy…

…2 cuộc gọi tiếp theo…



Và tin nhắn….

“Em muốn gọi để nói với anh câu cuối…nhưng có lẽ anh cũng như em chúng ta đều biết nó là gì…xin lỗi vì em ko thể làm gì hơn…”

…nhắn lại…

“Ok…em đi may mắn nhé…và giữ liên lạc nếu có thể…chiều anh bận chút…”





5 phút sau đó…

“em rất muốn ở lại, rất muốn anh à…nhưng hơn ai hết…em cần tìm cho mình một cảm giác…đã mất từ lâu trong em…”



“Anh hiểu mà…ko có gì…sẽ sớm gặp lại thôi…”



“Cảm giác đó là tự mình bước đi… trên con đường mình chọn…muốn thử để biết cảm giác vấp gã….rồi tự mình đứng lên, gạt nước mắt một mình… và đi tiếp…”

“Xin lỗi vì em đã ko thể…nhất định em sẽ trở về, dù chỉ để gặp và nói lời cảm ơn anh…”

….

Tôi biết mình đã mất đi cái gì và cũng biết điều gì khiến em không thể…nó ko đơn giản chỉ vì hai từ ý trí hay cái gì đại loại thế…mà nó còn là rào cản ko thể vượt qua giữa rất nhiều vấn đề…mà tôi và em đều ko muốn nói ra…



3h15…



Tiếng bà xã vẫn bên tai…nhưng ko hiểu sao tôi vẫn lấy xe và đi hết tốc độ có thể để đến nơi mà tôi đã ko định đến…dù biết đến cũng chẳng thay đổi được gì…

Tôi đã chạy rất nhanh…hi vọng sẽ nhìn thấy em…

…dáng đi đó và dáng người đó ko thể nhầm…chỉ cách tôi chừng trăm mét…nhưng tôi ko thể tiến gần hơn…dù đã năn nỉ người bảo vệ…

ấn số gọi cho em trong tuyệt vọng..

Tại sao tôi lại làm thế…vì cái gì…lúc đó tôi ko biết, chỉ biết rằng phải làm…có thể tôi sợ.. rồi đây… tôi sẽ mất đi những gì đã trở thành quen thuộc…

Em vẫn bước đi…mọi cố gắng của tôi… dường như càng làm em xa tôi hơn…

Ko một lần em quay lại…



Tôi quay bước buông xuôi…ngước lại nhìn em lần cuối và cúi mặt bước đi…tạm biệt em, tạm biệt những ngày tháng êm đềm, tạm biệt cô học trò xuất sắc…tất cả là chỉ con sóng nhỏ trên mặt hồ phẳng lặng mà thôi…

….cúi mặt bước đi…

Và … cúi mặt bước đi…

……….

Tin nhắn từ bà xã……….”Phía trước là con đường c nhé……….”

Hi vọng những gì mình viết, sẽ góp một phần nhỏ bé vào hành trang của các bạn… trên bước đường cuộc sống gian nan….

Ủng hộ mình qua các bài viết tiếp theo nhé….Có những con đường như thế…và Tôi thành công hay thất bại….

P/s chi tiết về tất cả sẽ được viết trong bài…Ngày ấy Bây giờ…sau khi mình hỏi và được sự đồng ý của mọi người trong chuyện…..Thank mọi người…vì mọi thứ….