Chương 9: Tra Nam Chết Tiệt

Trong lòng Lục Phương Phương thầm mắng anh, lại vội vã dịch mông về phía bên kia ghế dài, cách xa người đàn ông một chút.

“A?”

Trang Minh Thành đang ngồi bên cạnh hơi sửng sốt, quay đầu nhìn thẳng vào Lục Phương Phương.

‘Tra nam chết tiệt? Là có ý gì?’

Anh suy nghĩ một hồi lâu vẫn chưa thể suy nghĩ rõ ràng được.

Lắc đầu, anh giơ tấm ảnh chụp trong tay đưa về phía người phụ nữ: “Đồng chí, đồng chí là Lục Phương Phương của đại đội Hồng Tinh đúng không?”

“Đúng.”

Lục Phương Phương nói xong, cũng nhận lấy tấm hình.

Cúi đầu nhìn nhìn, lúc này cô mới phát hiện đây là hình của mình.

Nhìn nữ thanh niên trông cực kỳ trẻ con trong hình, đáy lòng cô lại trào dâng cảm giác buồn nôn.

Đây là “cô” chụp ba năm trước, không nghĩ tới tên tra nam này lại mang theo bên người như vậy.

Lục Phương Phương cầm ảnh chụp, trực tiếp cất vào trong túi của mình.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Trang Minh Thành, lại không nhịn được mà dịch ra ngoài thêm một chút, khiến nửa mông mình lơ lửng giữa không trung.

Trang Minh Thành: “…”

“Rột rột…”



“Đói rồi?”

Lục Phương Phương cúi thấp đầu xuống, không muốn nói chuyện.

Nhà khách ở huyện thành không bao cơm, cô cũng ngại mở miệng hỏi, cũng không biết trong quân đoàn có bao cơm hay không.

Đang suy nghĩ miên man, Lục Phương Phương lại thấy một bàn tay thon dài vươn tới, trực tiếp nắm lấy cánh tay cô.

“Đi theo tôi, tôi dẫn cô đi ăn chút gì đó đã.”

“A?”

Lục Phương Phương bị anh ta kéo dậy.

“Này! Anh làm gì vậy? Mau buông tay ra!”

Lục Phương Phương hơi luống cuống. Cô ghét nhất là tra nam, cũng không muốn dính líu gì với người đàn ông tên Trang Minh Thành này.

Cho dù có phải chết đói cô cũng không muốn ăn thứ gì của tra nam!

“Rầm! Rầm! Rầm!”

“Trang Minh Thành, cậu làm cái gì đó? Mau thả đồng chí Lục ra.”

Tiêu Ái Quốc cau mày, quát lớn: “Trong lúc chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện, cậu ngồi yên đó chờ cho tôi.”

“Chính ủy, tôi thật sự không biết đồng chí tên Chu Hải Mị kia, ngài cũng biết cách làm người của tôi rồi.”

Thái độ của Trang Minh Thành rất thành khẩn, nhưng anh vẫn không chịu thả Lục Phương Phương ra.



“Về phần đồng chí này, tôi biết, tôi với cô ấy đã được hứa hôn. Chính ủy, đồng chí Lục tới để tìm tôi, cô ấy đang đói, tôi muốn dẫn cô ấy đi ăn chút gì đó trước.”

“Ngài xem cô ấy gầy như vậy, nếu bị đói mà càng gầy hơn thì phải làm sao bây giờ?”

Nói xong, anh trực tiếp kéo Lục Phương Phương đi thẳng ra ngoài.

“A? A? Anh buông tay ra, Tiêu chính ủy, Tiêu chính ủy…”

“Các người… các người…”

Trong phòng, Chu Hải Mị che miệng, chỉ vào hai người mới vừa đi ra, cảm thấy bản thân bị vũ nhục.

Tên “Trần Thế Mỹ” này tình nguyện chọn người phụ nữ gầy như que củi kia cũng không muốn chọn bản thân mình, đúng là nhục nhã vô cùng mà!

“Đồng chí Tiêu, tôi muốn tố cáo anh ta, tôi muốn tố cáo vấn đề tác phong của anh ta, ngài phải làm chủ cho tôi!”

Tiêu Ái Quốc cũng tức giận quá đỗi. Tên nhóc Trang Minh Thành này, thật sự giỏi gây chuyện.

Cúi đầu liếc nhìn phong thư trong tay, ông mới vừa định nói gì đó, giây sau đã sửng sốt:

“Đồng chí Chu Hải Mị, đồng chí xác định đồng chí quen tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn số 1?”

“Đồng chí Tiêu, đồng chí nói vậy là có ý gì? Không phải đồng chí muốn bao che cho anh ta chứ?”

Chu Hải Mị nhìn Tiêu Ái Quốc, sắc mặt bất thiện.

Hôm nay cô ta đã phải chịu tủi thân lớn tới như vậy, nếu người này dám bao che cho “Trần Thế Mỹ”, cô ta sẽ đi kiện ngay, kiện tới quân khu!

Cô ta tin chắc, kiểu gì cũng sẽ có người có thể làm chủ cho cô ta!