Chương 8: Trần Thế Mỹ

Ông hé miệng, đang định nói gì, chỉ thấy Chu Hải Mị lại la lên:

“Hu hu hu, khó khăn lắm em mới lặn lội từ Thượng Hải tới đây được, vậy mà anh lại đối xử với em như vậy?”

“Ngay cả những lời như anh không quen em mà anh cũng có thể nói ra được? Anh còn lương tâm nữa hay không?”

Chu Hải Mị dụi dụi mắt, nước mắt sắp chảy xuống.

“A?”

Trang Minh Thành hồi phục tinh thần lại, cau mày nói: “Đồng chí, tôi không quen biết đồng chí thật, có phải đồng chí nhận nhầm người rồi không?”

“Anh không quen tôi? Anh dám nói anh không quen tôi?”

Chu Hải Mị chỉ vào chính mình, trong lòng chỉ thấy lạnh thật lạnh, chẳng lẽ bản thân đã gặp phải Trần Thế Mỹ rồi?

Cô ta không cam lòng chỉ vào Lục Phương Phương ngồi trên ghế dài, hô lên: “Vậy cô ta thì sao? Anh có biết cô ta không?!”

Trang Minh Thành xoay người lại, nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi trên ghế dài.

Sau đó anh lấy một cái bọc nhỏ được bọc bằng khăn tay từ trong túi áo ra, dùng cái tay không bị thương tháo khăn tay, sau đó lại lấy một tấm ảnh ố vàng tới.

Trong ảnh, người phụ nữ ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt mũi đầy nét trẻ con.

Nhìn kỹ nữ thanh niên trong hình một chút, sau đó anh lại nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi trên ghế dài.



Một hồi lâu sau, anh gật đầu nói: “Có quen.”

“Anh…”

Chu Hải Mị cắn răng, tức tới mặt mũi tái nhợt: “Anh nhận ra người hứa hôn, lại không nhận ra vị hôn thê là tôi…”

“Tốt, tốt, rất tốt! Coi như Chu Hải Mị tôi mù mắt rồi!”

Mắt thấy người đàn ông vẫn luôn tỏ vẻ không quen biết mình, trong lòng cô ta vừa thẹn vừa giận.

Nói thế nào, Chu Hải Mị cô ta cũng là tiểu thư ở thành phố Thượng Hải, không nghĩ tới lại bị một tên binh sĩ quèn đùa bỡn.

Đi tới trước ghế dài, cô ta cầm lấy một xấp thư tín tới, xoay người đưa cho Tiêu Ái Quốc:

“Tiêu chính ủy, tôi từ thành phố Thượng Hải ngàn dặm xa xôi tới binh đoàn này, không nghĩ tới anh ấy lại trở mặt. Việc này xin đồng chí làm chủ cho tôi.”

Tiêu Ái Quốc nhíu mày: “Trang Minh Thành, rốt cuộc cậu có biết đồng chí Chu không?”

“Chuyện này liên quan tới vấn đề tác phong của cậu, cậu phải trả lời thành thật!”

Trang Minh Thành lắc đầu, kiên định nói:

“Chính ủy, tôi dùng nhân cách của tôi bảo đảm với tổ chức, tôi không quen đồng chí Chu Hải Mị, cô ấy càng không phải vợ chưa cưới của tôi!”

Tiêu Ái Quốc nhìn Trang Minh Thành một cái thật sâu, sau đó ngồi xuống, mở chồng thư trên bàn ra.

Đã nói tới mức này rồi, không còn chỗ để thương lượng nữa. Ông nhất định phải làm sáng tỏ chuyện này!



“Anh…”

Chu Hải Mị đang đứng bên cạnh, mặt đầy căm hận.

Khó khăn lắm cô ta mới trốn ra khỏi nhà ở Thượng Hải, không nghĩ tới kết quả lại là như vậy.

Tên Trần Thế Mỹ này thật sự hủy hoại cô ta rồi.

Trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng Tiêu Ái Quốc kiểm tra thư.



Trên ghế dài, Lục Phương Phương nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Một nữ quân y, một tiểu thư nhà tư bản, lại thêm một người hứa hôn là cô đây…

Ôi! Trông cứ như Hậu Cung Chân Hoàn Truyện!

Nếu sớm biết kết quả là như vậy, cô tình nguyện chết đói cũng sẽ không tới đây. Đây là thứ đồ chơi gì vậy?

Sửng sốt một hồi, Lục Phương Phương thấy người đàn ông đi về phía mình.

Tới trước mặt cô rồi, người đàn ông cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống ghế dài.

‘Phi, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài. Còn tưởng anh là người cao lãnh, không nghĩ tới anh lại là một tên tra nam chết tiệt!’