Chương 36: Hồng Nhan Họa Thủy

Cô cảm thấy chị dâu Mạn Linh cũng không tệ, có thể chơi được, sau này nên tạo quan hệ tốt với chị ấy.

Xung quanh có mấy chị dâu, bọn họ giặt quần áo cũng xong rồi, rối rít đứng dậy bưng chậu rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại một mình Lục Phương Phương.

Cô cũng không cảm thấy cô đơn, cứ ngồi vừa giặt vừa ngâm nga tự sướиɠ.



“Mau mau mau, có trò hay để xem rồi.”

“Ha, chắc chắn sẽ có đánh nhau, cô mau đi về gọi Trang tiểu đoàn trưởng tới đây.”

“Muốn đi thì cô đi đi, tôi mới không đi đâu.”

“Đồng chí Tiêu Đình? Đồng chí Tiêu Đình? Đồng chí đừng manh động, tuyệt đối không nên manh động.”



Đột nhiên sau lưng truyền tới tiếng ồn ào.

Lục Phương Phương đứng dậy nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ cao gầy mặc áo dài trắng, nổi giận đùng đùng đi về phía mình.

Sau lưng người phụ nữ còn có mấy chị dâu mới vừa giặt quần áo xong, vẻ mặt như đang chuẩn bị hóng chuyện.

Lục Phương Phương thở dài một hơi, tự lẩm bảm: “Lại có người tìm tới cửa, Trang Minh Thành đúng là hồng nhan họa thủy mà.”



Cô biết người phụ nữ này, chính là quân y Tiêu Đình mà mấy chị dâu nói tới lúc nãy.

Ban đầu khi ở phòng Tiêu chính ủy cô đã gặp đối phương, ngày đó Tiêu Đình với Chu Hải Mị còn cãi nhau.

Không ngờ hôm nay đây lại tới phiên cô, đúng là phiền phức.

Tiêu Đình cũng không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, cô ta nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Lục Phương Phương:

“Họ Lục kia, cô có lai lịch gì? Dựa vào cái gì mà dám nói cô là vị hôn thê của Minh Thành?”

“Có phải cô cũng giống tên họ Chu kia, lại oan uổng cho Minh Thành không? Tôi nói cho cô biết, loại phụ nữ không đàng hoàng từ bên ngoài tới như mấy cô, đừng mơ tưởng làm hỏng danh tiếng của Minh Thành.”

Lục Phương Phương cau mày, lười nói chuyện.

Cô chỉ chỉ bộ quân trang màu xanh rên người mình, lại chỉ chỉ vào trong chậu.

Lúc này, im lặng là vàng.

Mới đầu Tiêu Đình còn chưa hiểu rõ, ngay sau đó vẻ mặt lại trì độn: “Đây là quần áo của Minh Thành?”

Lục Phương Phương gật đầu.

“Cô… Dựa vào cái gì mà cô lại mặc quần áo của Minh Thành? Chắc chắn là cô trộm! Không, chắc chắn là Minh Thành thương hại cô… Không lý nào, không lý nào, không lý nào Minh Thành lại coi trọng cô…”

Tiêu Đình nói năng hỗn loạn, điên cuồng phủ định.

Cô ta đã sớm nhìn trúng Trang Minh Thành.



Trang Minh Thành chỉ có thể là của cô ta, là của cô ta, chắc chắn hai người này không có gì cả…

“Sao cô lại lừa gạt Minh Thành? Nói mau, nói mau!”

Tiêu Đình cắn răng, nắm chặt nắm tay bước từng bước về phía Lục Phương Phương.

“Coi coi, sắp có đánh nhau rồi.”

“Đợi chút nữa nhớ phải kéo bọn họ lại.”

Mấy chị dâu xem náo nhiệt xung quanh hưng phấn nhìn lên, thậm chí còn không dám nháy mắt lấy một chút, chỉ sợ bỏ qua một màn đặc sắc.

“Đồng chí Tiêu Đình, đồng chsi Tiêu Đình, cô đừng manh động.”

Mắt thấy hai người sắp nảy sinh xung đột, trong số người vây xem náo nhiệt có một người đàn ông mặc quân trang đeo mắt kính vọt ra.

Anh ta chạy tới giữa hai người, vội vàng cản Tiêu Đình lại.

Mấy chị dâu đang xem kịch xung quanh lập tức phát ra tiếng thở dài thất vọng.

“Từ Tiến Bộ, anh cút ngay cho tôi, không liên quan tới anh!”

Đôi mắt Tiêu Đình đỏ bừng lên, lúc này cô ta sắp điên thật rồi.

Ba năm, cô ta theo đuổi Trang Minh Thành ba năm, dựa vào cái gì hiện tại vị hôn thê của anh lại thành người khác?