Nghe thấy cô nói vậy, Trang Minh Thành cũng không nói thêm gì nữa.
Anh lại nhét sổ tiết kiệm vào trong ngăn kéo lại, sau đó chạy ra ngoài đi đổi phiếu lương thực.
Lục Phương Phương ngồi trong phòng một mình, tò mò nhìn khắp xung quanh.
Thấy trên bàn có giấy bút, cô trực tiếp ngồi xuống bắt đầu viết thư.
Rời nhà đã hơn một tháng, chắc chắn mọi người trong nhà đã rất lo lắng cho cô.
Cô cũng không viết gì nhiều, chỉ viết mình đã tới quân đội, thuận lợi ở lại, kêu người nhà an tâm, mặt khác cô lại nhắn cả chuyện mình chuyển tiền về.
Một lúc lâu sau, đợi khi tờ giấy bị chữ viết lấp kín rồi, lúc này Lục Phương Phương mới ngừng bút lại.
Một mình rảnh rỗi không có việc gì làm, cô lại bắt đầu thu dọn phòng ở.
Thấy bên cạnh có quần áo bẩn chưa giặt, cô bỏ quần áo vào trong chậu tráng men, định đợi lát nữa giặt chung với đồ của mình.
Mới vừa bận rộn xong, đã nghe thấy có người đứng bên ngoài hô lên: “Trang tiểu đoàn trưởng? Trang tiểu đoàn trưởng?”
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc quân trang đeo mắt kính đi vào.
Thấy Lục Phương Phương, anh ta hơi sửng sốt một chút, sau đó lại hưng phấn hỏi:
“Chị là vợ của Trang Minh Thành đúng không? Thật tốt quá, thật tốt quá, chào chị dâu, em họ Từ, tên Từ Tiến Bộ, là bạn của Trang tiểu đoàn trưởng.”
“Chào đồng chí, tôi họ Lục.”
Trong lòng cô hơi nghi ngờ vì phản ứng của anh ta, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh ta đang thấy vui thay Trang Minh Thành.
“Đồng chí Từ, đồng chí ngồi đi, Minh Thành ra ngoài rồi, nhưng sẽ về nhanh thôi.”
“Không sao, không sao.”
Mặt Từ Tiến Bộ đỏ bừng lên. Anh ta đi tới đi lui hai bước, như đột nhiên nghĩ tới điều gì…
Không được, anh ta phải báo tin tốt này cho Tiêu quân y một tiếng.
“Chị dâu, nếu Trang tiểu đoàn trưởng không có ở đây, vậy em đi trước, hẹn gặp lai chị dâu.”
“Hẹn… gặp lại.”
Lục Phương Phương mới vừa nói xong, đã thấy đối phương đi ra khỏi phòng rồi.
Cô vội vàng đi tới cửa, định tiễn đối phương.
“Tiểu đoàn trưởng Từ, tiểu đoàn trưởng Từ, chính ủy gọi anh.”
Lục Phương Phương tò mò nhìn nhìn, chỉ thấy chiến sĩ họ Lưu đã đi theo Tiêu Ái Quốc hôm qua chạy tới.
“Tiểu Lưu, chính ủy gọi tôi tới làm gì vậy?”
“Chuyện tốt, chuyện rất tốt, Từ tiểu đoàn trưởng, chẳng phải anh còn độc thân sao? Chính ủy muốn giới thiệu một người cho anh.”
Lục Phương Phương đang dựng tai tò mò lắng nghe.
Nghe vậy, cô vô thức nghĩ tới Chu Hải Mị.
Sợ rằng người Tiêu chính ủy giới thiệu cho Từ tiểu đoàn trưởng chính là cô ta.
Thấy Từ Tiến Bộ đi theo chiến sĩ họ Lưu, Lục Phương Phương lắc đầu, có phần không coi trọng bọn họ.
“Từ Tiến Bộ, Từ Tiến Bộ, người ta đã viết cả tư tưởng Tiến Bộ vào cái tên, chưa chắc đã chấp nhận con gái nhà tư bản.”
“Phương Phương, đang nhìn gì vậy?”
Trang Minh Thành mới vừa về tới đã thấy Lục Phương Phương đang thò đầu ra khỏi cửa phòng.
Anh nhìn về phía bên kia, nhưng lại không thấy người nào cả.
Lục Phương Phương phục hồi tinh thần lại.
Cô nói chuyện Từ Tiến Bộ tới đây, nhưng không đề cập tới chuyện coi mắt.
Trang Minh Thành cũng không để ý. Anh móc phiếu lương thực mới đổi được ra, đưa cho Lục Phương Phương:
“Trong đoàn cũng không có nhiều phiếu lương thực toàn quốc lắm, anh chỉ đổi được 40 cân, hẳn đã đủ gửi tạm.”