Mãi một lúc sau ông mới buồn bực nhìn về phía vợ mình: “Thục Phân, đây là?”
“Ông hồ đồ sao, đây là em gái em đó.”
“Em gái em? Em gái nào? Em mới nhận em gái nữa sao? Cũng thuộc đại viện chúng ta?”
Tiêu Ái Quốc dụi dụi mắt, vẫn không nhận ra.
Thật ra cũng không thể trách ông. Chủ yếu là do Lục Phương Phương khác quá rồi.
Tắm rửa cắt tóc, lại thay một bộ quần áo sạch sẽ xong, trông Lục Phương Phương như biến thành một người phụ nữ khác.
Ban đầu khi ngồi trong phòng làm việc, Tiêu Ái Quốc đã không chú ý tới Lục Phương Phương lắm, có thể nhận ra mới là lạ.
“Tiêu chính ủy, tôi là Lục Phương Phương đây.” Lục Phương Phương vừa cười vừa nói.
“Lục… Lục Phương Phương?”
Tiêu Ái Quốc nhìn chằm chằm mặt cô, trong lòng dần có ấn tượng: “Đúng, đúng, cô là đồng chí Lục mới tới hôm nay… Coi đầu óc của tôi này!”
“Nhưng sao cô lại trở nên trắng như vậy?”
Tiêu Ái Quốc đánh giá Lục Phương Phương, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đồng chí Lục trong phòng làm việc lúc sáng, người vừa dơ vừa loạn, hiển nhiên là một người chạy nạn mới tới.
Đồng chí Lục hiện tại lại trở nên khác hẳn, hệt như biến thành người thành phố vậy.
“Ông này, ông nói linh tinh cái gì đấy? Em gái vẫn luôn trắng như vậy.”
Vương Thục Phân trừng mắt nhìn chồng một cái.
Tiêu Ái Quốc kịp phản ứng, cũng thấy rất lúng túng.
Đường đường là một người đàn ông lại nói mấy lời này với một đồng chí chưa lập gia đình, cũng không tốt.
Ông trực tiếp ôm con trai lên, vừa đi vào phòng vừa nói: “Hai người nói chuyện, hai người nói chuyện đi.”
“Em gái, em đừng nghĩ nhiều.”
Lục Phương Phương lắc đầu, cô không để ý.
Hiện tại cũng không còn sớm nữa, cô không muốn quấy rầy nhà người ta đoàn tụ, lại nói:
“Chị Thục Phân, hôm nay làm phiền chị rồi, em đi về trước nha.”
Nói xong, cô xoay người định rời đi.
“Em gái, tóc, tóc của em.”
Vương Thục Phân bước nhanh vài bước, đưa đoạn tóc trong tay tới.
Ban nãy bà đã tìm một sợi dây nhỏ buộc phần tóc mới cắt xuống lại rồi, còn xếp khá chỉnh tề.
Mái tóc dài như vậy, cầm tới điểm thu mua của công xã còn có thể bán được ít tiền, không thể lãng phí được.”
…
“Đồng chí Lục Phương Phương, đồng chí chờ tôi đã!”
Lục Phương Phương cầm phần tóc mới bị cắt xuống, vừa đi ra khỏi tiểu viện đã nghe được có người gọi mình phía sau.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Ái Quốc đuổi tới.
“Tiêu chính ủy, có việc gì ư?”
Tiêu Ái Quốc gật đầu. Ông kể đơn giản lại chuyện Chu Hải Mị cho Lục Phương Phương nghe.
“A…”
Lục Phương Phương nghe xong, giật mình há hốc mồm.
“Dùng ảnh của người khác để thân cận, lừa người ta chạy từ thành phố Thượng Hải tới đây, chuyện này… chuyện này…”
Cô cũng không biết nên đánh giá cái người tên Lý Đại Quân kia như thế nào.
Anh ta đúng là tên lừa đảo khốn nạn.
Nghĩ lại, đột nhiên Lục Phương Phương cảm thấy Chu Hải Mị vốn cao cao tại thượng kia có chút đáng thương, gặp phải hạng người chẳng ra gì.
“Tiêu chính ủy, nói vậy đồng chí Trang Minh Thành thật sự không quen biết Chu Hải Mị?”
“Đúng, trong chuyện này, Tiểu Trang giống với đồng chí Chu, đều là người bị hại, cho nên tôi nghĩ một hồi vẫn cảm thấy nên nói rõ tình hình thực tế cho đồng chí Chu biết.”
Tiêu Ái Quốc gật đầu. Ông chỉ sợ hai người sẽ có hiểu lầm không tốt về nhau.
Trong lúc Tiêu Ái Quốc với Lục Phương Phương nói chuyện với nhau, Trang Minh Thành đã trở về nhà khách lần thứ hai.