Chương 22: Cắt Tóc

“Ở nông thôn không có chính sách tốt như vậy đâu. Chị dự định đợi khi dàn xếp xong xuôi lập tức đi khai hoang trồng một ít gì đó.”

“Chị xuất thân nông thôn, cái gì cũng không giỏi, nhưng biết trồng trọt.”

Vương Thục Phân hưng phấn lải nhải một thôi một hồi. Lục Phương Phương đứng bên cạnh lẳng lặng lắng nghe.

Cô không cảm thấy phiền, ngược lại còn thấy hơi ước ao.

Nghe Vương Thục Phân nói về dự định trong tương lai của bà, không hiểu vì sao, đột nhiên cô lại nghĩ tới một bài thơ:

“Từ mai trở đi, làm một người hạnh phúc.”

“Nuôi ngựa, chẻ củi, chu du thế giới.”



“Tôi có một căn nhà, mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở.”

Vương Thục Phân sửng sốt, ngoáy ngoáy lỗ tai, nghi ngờ hỏi: “Em gái, em vừa nói gì vậy?”

Lục Phương Phương kinh ngạc nói: “Em có một căn nhà, mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở!”

“Mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở…”

Vương Thục Phân vô thức thuật lại một lần: “Lời này thật hay, nhưng mà em gái, chỗ chúng ta cách biển tới vạn dặm đó.”

Lục Phương Phương nhoẻn miệng cười: “Vậy thì mặt hướng thảo nguyên, xuân về hoa nở.”

Vương Thục Phân đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn cô.



Nụ cười của em gái thật đẹp, Vương Thục Phân nhìn mà ngây dại.

Mãi một lúc lâu sau, bà mới lẩm bẩm nói: “Đẹp, thật đẹp, em gái, em cười lên trông thật đẹp.”

“Chị Thục Phân…”

Vương Thục Phân phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói: “Chị không nói láo đâu, em gái, sau này em nên cười nhiều một chút.”

Nói xong bà lại kéo tay Lục Phương Phương vào phòng.

Phòng ở trong đại viện gia quyến đều giống nhau, mỗi nhà hai gian, chia làm nội ngoại, ở giữa có một bức tường ngăn cách.

Gian ngoài nhà Vương Thục Phân rất đơn giản, một bàn vuông, bốn cái ghế, bên phía tường bắc còn có một cái tủ bát, chính giữa tường bắc còn dán ảnh chân dung lãnh tụ.

Chính giữa phòng có một cái lò sắt.

Đầu xuân, Đại Tây Bắc còn đang rất lạnh lẽo, hiện tại trong bếp đang có lửa cháy hừng hực.

Vừa vào nhà Lục Phương Phương đã cảm thấy cả người ấm hẳn lên.

“Em gái, em ngồi đại đi.”

“Đại Nha, con vào buồng trong lấy cái kéo ra cho mẹ, đúng rồi, lấy cả gương ra nữa.”

Vương Thục Phân xoay người đi rót nước cho Lục Phương Phương.

Chờ khi con gái lấy kéo ra, bà vuốt ve mái tóc bện tít thật dài của Lục Phương Phương, còn tiếc nuối hỏi lần cuối:

“Em gái, em định cắt thật sự? Không hối hận?”



“Không hối hận. Chị, chúng ta ra ngoài cắt đi.”

Lục Phương Phương sợ làm bẩn nhà, lại cầm cái ghế lên đi ra ngoài sân, ngồi xuống.

Phía sau, Lục Phương Phương cầm kéo lên cắt thật cẩn thận.

“Chị, chị cắt ngắn thêm chút nữa đi, cắt tới dưới cổ một chút là được.”

Lục Phương Phương cầm gương trong tay, kêu Vương Thục Phân cắt ngắn tới cổ giúp mình.

Cắt xong xuôi, cô lại hất hất tóc vài cái, tâm tình rất không tồi.

Không còn mái tóc dài ngoằng lúc trước, Lục Phương Phương cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít.

“Thật đáng tiếc. Em gái, em cắt kiểu này trông như con trai vậy.”

Vương Thục Phân đứng bên cạnh nhìn mái tóc dài trong tay rồi lại nhìn kiểu tóc mới của em gái, trong lòng có cảm giác một lời khó nói hết.

“Mẹ ~”

“Mẹ ~”

Vương Thục Phân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con trai với chồng mình đã quay về rồi. Trong lòng bà mừng rỡ.

“Thằng nhóc này, chạy chậm chút, cẩn thận ngã.”

Thiết Đản đứng trong sân há to mồm, ngơ ngác nhìn Lục Phương Phương.

Tiêu Ái Quốc cảm giác được con trai hơi lạ, cũng ngẩng đầu nhìn lên, sau đó cũng ngây ra tại chỗ.