Lý Đại Quân bị kéo xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người Tiêu Ái Quốc với Chu Hải Mị.
Tiêu Ái Quốc nhìn nhìn, đi tới mở rộng cửa phòng rồi lại xoay người trở về.
Thấy Chu Hải Mị còn đang ngây người, trên mặt ông đầy vẻ áy náy:
“Đồng chí Chu Hải Mị, chuyện Lý Đại Quân đoàn chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý. Đợi chút nữa chúng ta tới nói với trung đoàn trưởng Cao một tiếng, nhất định phải trừng phạt anh ta.”
Tiêu Ái Quốc suy nghĩ một chút rồi lại nói:
“Như vậy đi, tất cả chi phí đồng chí đã phải bỏ ra khi đi từ Thượng Hải tới đây, sẽ dùng tiền trợ cấp của Lý Đại Quân đắp vào, đồng chí thấy thế nào?”
“Tôi lại không thiếu tiền…”
Chu Hải Mị lắc đầu, cảm thấy mình như biến thành trò cười.
“Đồng chí Chu Hải Mị, vấn đề không nằm ở đồng chí có tiền hay không, mà là Lý Đại Quân nên bị phạt.”
Thấy mặt Chu Hải Mị không có biểu cảm gì, Tiêu Ái Quốc lại nổi giận nói:
“Dựa vào hạng người như cậu ta còn muốn làm phó tiểu đoàn trưởng, tôi không ép cậu ta phải mất chức tuyệt đối không ngừng!”
“Đồng chí Hải Mị, đồng chí cũng đừng đau lòng nữa, đau lòng vì một người như Lý Đại Quân thật không đáng.”
“Như vậy đi, đêm nay đồng chí ở lại trong nhà khách của trung đoàn, tôi sẽ kêu người mua vé xe lửa quay về thành phố Thượng Hải cho đồng chí, bảo đảm sẽ không làm lỡ thời gian của đồng chí.”
Thấy Chu Hải Mị cứ luôn im lặng, Tiêu Ái Quốc rất đau đầu. Ông tăng âm lượng nói: “Đồng chí Hải Mị?”
Chu Hải Mị phục hồi tinh thần lại. Khó khăn lắm mới trốn được tới đây, cô ta không muốn trở về thành phố Thượng Hải lại.
Lau đi nước mắt trên mặt, đầu tiên cô ta cảm tạ Tiêu Ái Quốc một phen, sau đó lại lắc đầu:
“Đồng chí Tiêu, khó khăn lắm tôi mới tới được quân doanh này, không muốn về nhanh như vậy.”
“Tôi thích quân doanh này, thích Đại Tây Bắc nơi đây, ngài có thể giúp tôi ở lại trong quân đoàn, lại giới thiệu cho tôi một người khác có được không?”
“Đúng rồi, vị Trang tiểu đoàn trưởng lúc nãy vẫn còn độc thân đúng không? Ngài có thể giới thiệu cho tôi được không?”
“A?!”
Tiêu Ái Quốc sững sờ, đờ ra tại chỗ.
…
Trong nhà khách trung đoàn.
“Đồng chí Lục, mau đón lấy giúp tôi.”
Trang Minh Thành xách theo phích nước nóng, trong lòng còn ôm thêm mấy cái hộp đựng cơm, trên cánh tay trái đang đeo băng tay còn cầm hai cái màn thầu lớn.
Lục Phương Phương đang ngồi trong phòng rất kinh ngạc, vội vã nhận lấy cái bánh màn thầu trên tay người đàn ông.
Thấy Trang Minh Thành còn cầm theo phích nước nóng, cô tiện tay nhận lấy, đặt trên mặt đất luôn.
Trang Minh Thành thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn xung quanh một hồi, sau đó đặt ba cái hộp đựng cơm ôm trong ngực lên ghế.
Sau đó anh dời ghế qua tới trước người Lục Phương Phương, mở miệng nói:
“Ăn đi, tôi mới mua từ căn tin về, vẫn còn nóng đó, cô đừng để đói bụng, hại thân.”
Lục Phương Phương: “…”
“Đừng khách sáo, tôi biết cô đói bụng.”
Lục Phương Phương mím môi. Đúng là cô vừa lạnh vừa đói thật, thật sự không tài nào từ chối được: “Cảm ơn đồng chí Trang.”
Cô nhìn cái bánh màn thầu trong tay, cắn nhẹ một miếng rồi nhai nhai. Một lúc lâu sau vẫn không nỡ nuốt xuống.
Đây là lương thực tinh đầu tiên cô ăn được kể từ khi xuyên việt tới nay.
Cảm nhận được mùi vị ngọt ngào trong miệng, nước mắt sắp không chịu khống chế mà chảy xuống.
“Đừng chỉ mãi ăn màn thầu như vậy, trong hộp cơm còn có đồ ăn tôi mua cho cô nữa.”