Chương 12: Không Ý Thức Được Sai Lầm

Cô ta cầm tấm hình mình mang theo suốt quãng đường đi, nhìn người đàn ông trong hình rồi lại ngẩng đầu liếc nhìn Lý Đại Quân trong phòng, cười ngây ngô một tiếng, sau đó chậm rãi xé rách tấm hình!

Tiêu Ái Quốc thấy Chu Hải Mị như vậy lại tức tới độ trực tiếp đạp Lý Đại Quân một cái.

“Lý Đại Quân, cậu nói cho tôi nghe, vì sao cậu lại gửi ảnh của Trang tiểu đoàn trưởng cho đồng chí Hải Mị!”

Lý Đại Quân lảo đảo suýt ngã. Chờ khi anh ta lại lần nữa đứng nghiêm, anh ta cũng không biết nên mở miệng thế nào.

Hồi lâu sau anh ta mới nói nhỏ: “Anh rể tôi ở thành phố Thượng Hải muốn giới thiệu đối tượng cho tôi, tôi nghe nói con gái nhà họ Phương có gia cảnh tốt, nhưng sợ đối phương chướng mắt mình, tôi nhất thời hồ đồ đánh mất lương tâm, cầm ảnh của Trang tiểu đoàn trưởng gửi qua…”

Nói xong, anh ta lại xấu hổ cúi đầu xuống.

“Anh thật khốn nạn, Lý Đại Quân, anh thật khốn nạn!”

Nước mắt trên mặt Chu Hải Mị nhỏ tí tách xuống đất. Cô ta thật sự không nghĩ tới, bản thân mình lại gặp phải chuyện không hợp lẽ thường như vậy.

Tiêu Ái Quốc đang đứng bên cạnh cũng bị tức tới bật cời.

Ông chỉ thẳng vào Lý Đại Quân, cả giận nói: “Lý Đại Quân à Lý Đại Quân, đúng là tôi xem thường cậu rồi, ngay cả phương pháp bỉ ổi như vậy mà cậu cũng có thể nghĩ ra được?”

“Cậu có từng nghĩ tới tương lai phải làm thế nào không? Có phải ngay cả kết hôn cậu cũng muốn Trang tiểu đoàn trưởng đi thay cậu? Cậu dứt khoát dâng vợ cho Trang tiểu đoàn trưởng luôn đi!”



Lý Đại Quân cắn răng, hơi không phục:

“Chính ủy, ở nông thôn cũng thường xuất hiện trường hợp đi coi mắt giúp, sau đó mọi người vẫn kết hôn sinh con như bình thường, tôi cũng chỉ…”

Không đợi anh ta nói hết lời, Tiêu Á g i Quốc đã đá anh ta một cái: “Phịch!”

Lần này, Lý Đại Quân không thể đứng vững, trực tiếp bị đã nằm úp sấp trên mặt đất.

“Lý Đại Quân! Đây là kiểu tư tưởng gì! Cậu còn là chiến sĩ nữa sao!”

“Tôi phải xử lý cậu, phải giam cậu!”

Tiêu Ái Quốc tức tới sắp phát điên lên mất. Đã tới lúc này rồi Lý Đại Quân còn chưa nhận thức được sai lầm của mình, thậm chí anh ta còn thấy phương pháp này là đúng!

Lý Đại Quân nghe vậy luống cuống, vội vã bò dậy: “Chính ủy, tôi sai rồi, tôi chỉ nhất thời hồ đồ.”

“Đồng chí Hải Mị, tôi không nên nói dối đồng chí, nhưng tôi thật lòng với đồng chí. Ngoại trừ chuyện ảnh chụp ra, còn lại đều là thật. Tôi hi vọng có thể kết đôi với đồng chí, nhưng lại sợ đồng chí chướng mắt tôi, tôi…”

“Tôi khốn nạn!”



Lý Đại Quân tự tát mạnh bản thân một tát: “Chính ủy, Hải Mị, xin hai người hãy tha thứ cho tôi đi!”

“Chậm rồi.”

Tiêu Ái Quốc cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người hô lớn với bên ngoài, gọi hai chiến sĩ ngoài cửa vào.

“Kéo Lý Đại Quân đi giam lại.”

“Chính ủy, đừng, tôi… tôi…”

Lý Đại Quân gấp tới đầu túa đầy mồ hôi. Lúc này anh ta đã hối hận muốn chết, đều do tên kia bày kế linh tinh.

Thấy Tiêu Ái Quốc xoay người không muốn để ý tới bản thân, anh ta vội vàng nói với Chu Hải Mị:

“Đồng chí Hải Mị, chuyện ảnh chụp tôi có thể giải thích với đồng chí, là tôi nhất thời hồ đồ, nhưng trừ chuyện này ra, còn lại chúng ta đều rất hợp nhau mà…”

“Tôi cũng thật lòng với đồng chí, đồng chí Hải Mị, đồng chí cầu tình giúp tôi với…”

“Đồng chí Hải Mị, đồng chí…”