Chương 11: Lý Đại Quân

Lúc này, xung quanh có năm sáu người của quân đoàn. Lục Phương Phương bị mọi người vây ngó, rất mất tự nhiên, chỉ muốn mau chóng rời đi.

“Là tôi suy nghĩ không chu đáo.”

Trang Minh Thành xin lỗi một câu, nhưng vẫn không buông tay ra. Anh xoay người, kéo Lục Phương Phương đi thẳng tới hướng đông.

“Này, anh định kéo tôi đi đâu nữa?”

“Nhà khách!”



Nhà khách của đoàn bộ hơi đơn sơ, không cách nào có thể sánh với nhà khách trong huyện thành.

Trang Minh Thành đi đăng ký với nhân viên lễ tân, sau đó lại kéo Lục Phương Phương đi tới một gian phòng hai người.

“Cô nghỉ ngơi một chút, chút nữa tôi sẽ trở lại. Quân đội trọng địa, cô đừng đi lung tung.”

Để lại một câu như vậy xong, Trang Minh Thành cầm phích nước nóng xoay người đi mất, để một mình Lục Phương Phương ngơ ngác ngồi trong phòng.

Một lúc lâu sau, thấy trên kệ bên cửa có bồn rửa mặt, cô lại đi tới lấy một ít nước, rửa mặt sạch sẽ.

Cầm khăn mặt lên lau, cô nhìn bản thân trong gương, hơi xuất thần. Sau đó cô lại lấy tấm ảnh chụp trong túi ra, so sánh một hồi.

“Thật trẻ tuổi quá đi.”

“Cô” ba năm trước xấp xỉ giống với cô hiện tại, chỉ là lúc này tóc cô dài hơn trước một chút, khóe miệng cũng có thêm một ít lông tơ.

Cô cảm thán một tiếng rồi lại đi tới trước giường, ngồi xuống. Nhìn xung quanh một vòng, Lục Phương Phương cũng không biết mình nên làm gì bây giờ.

Chẳng lẽ cô lại phải nghe lời “tra nam”, ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ anh trở về?





Ở phòng khách của đoàn bộ.

“Cốc cốc cốc.”

Mặt Tiêu Ái Quốc vô cùng âm trầm, cao giọng quát lên: “Vào đi!”

“Két két…”

Ngoài cửa có một người đàn ông chừng ba mươi đi tới. Anh ta không cao lắm, cỡ chừng 1m7, nhưng rất khỏe mạnh, người đầy cơ bắp.

Anh ta thở hổn hển chạy bộ tới trước mặt Tiêu Ái Quốc, chào theo kiểu quân đội: “Chính ủy, ngài tìm toio?”

“Hừ!”

Tiêu Ái Quốc nhìn Lý Đại Quân từ trên xuống dưới một lượt. Người này trông thật thà vô cùng, không nghĩ tới anh ta lại dám gây ra chuyện gièm pha như vậy.

“Chính… chính ủy, sao vậy?”

Lý Đại Quân bị Tiêu Ái Quốc nhìn tới cả người không được tự nhiên, giọng nói cũng biến thành lắp bắp.

“Bộp!”

“Còn thé nào nữa!”

Tiêu Ái Quốc vỗ mạnh lên bàn một cái, chỉ vào Chu Hải Mị, tức giận nói:

“Lý Đại Quân, cậu xem cho rõ người đang ngồi trên ghế dài cho tôi, cậu có biết cô ấy là ai không?”

Lý Đại Quân vừa quay đầu nhìn lại đã sững sờ ngay tại chỗ. Một lúc lâu sau anh ta mới lắp bắp hỏi: “Hải Mị, sao… sao em lại tới đây?”



Anh ta vừa nói ra lời này đã trực tiếp dùng tay che kín mặt.

“Xoạt!”

Tiêu Ái Quốc tức tới đứng bật dậy, chỉ vào anh ta cả giận nói: “Hay lắm Lý Đại Quân, người viết thư đúng là cậu thật!”

Ông đi tới đi lui hai bước, vừa thẹn vừa giận:

“Cậu xem cậu vừa làm chuyện tốt gì, cậu kêu tôi biết phải giải thích với người ta như thế nào đây!”

Tiêu Ái Quốc thấy Lý Đại Quân ôm mặt không dám gặp người, trong lòng càng tức giận hơn:

“Lý Đại Quân!”

“Có mặt!”

“Thả tay xuống cho tôi! Cậu có mặt mũi làm ra chuyện này, hiện tại còn sợ mất mặt?”

Lý Đại Quân vừa nhắm mắt vừa chậm rãi buông tay xuống.

“Cậu đúng là tên khốn kiếp! Mở mắt ra cho tôi!”

“…”

Chu Hải Mị sững sờ ngồi trên ghế dài, đã nghe không rõ Tiêu Ái Quốc đang mắng chửi gì nữa. Lúc này cô ta đã bối rối.

Đây mới là Lý Đại Quân?

Cái người đàn ông nhỏ bé này mới thật sự là Lý Đại Quân có thư từ qua lại với cô ta?

“Bị lừa rồi, Chu Hải Mị ta tự cho là đúng, thông minh lại bị thông minh hại, bị anh ta lừa rồi…”