Chương 5

6

Từ lớp học trở về. Từ xa đã nhìn thấy một đám người vây quanh ký túc xá.

Lâu lâu còn phát ra tiếng thét chói tai.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Đào Phương còn tích cực hơn tôi, quyết đoán chen vào đám người đó, lúc ra ngoài vẻ mặt hưng phấn đến đỏ bừng.

“Ông trời ơi, có năm soái ca đứng ở cửa ký túc xá!”

Năm người?

Lòng tôi dâng lên dự cảm không lành.

Quả nhiên.

Đào Phương nói: “Là đàn anh Cao Dương, Chu Thời Yến còn có Từ Hướng Bắc nữa! Ba người họ ở trường học rất có danh tiếng! Còn hai người nữa, nghe nói là Trình Xuyên và Mạnh Chu học cùng năm với chúng ta, là giáo thảo của khoa thương mại và khoa nghệ thuật!”

Tôi cười mỉa hai tiếng, hoàn toàn không thể kích động nổi.

Không có bất ngờ gì xảy ra, năm người này là tới tìm tôi.

Tôi lén gửi tin nhắn cho Chu Thời Yến.

“Đừng đứng ở cửa ký túc xá của em có được không?”

Chu Thời Yến trả lời.

“Không được, Du Du, anh tuyệt đối sẽ không nhận thua.”

Tôi kéo Đào Phương rời khỏi hiện trường.

Chúng tôi dạo quanh rừng cây nhỏ ở trường học một vòng sau đó mới đến căntin gọi mỗi người một tô mì.

Mì còn chưa ăn xong, Đào Phương gọi tôi xem diễn đàn trường.

“Tiết Kỳ hot rồi!”

Tiết Kỳ thực sự nổi tiếng rồi.

Năm trúc mã ở ký túc xá chờ tôi, cô ta xách năm chai nước đi xum xoe.

“Thực xin lỗi mọi người, xin lỗi đàn anh Cao Dương, là bạn cùng phòng hiểu lầm lời nói của em nên mới làm anh gặp rắc rối.”

Lúc này năm người họ thể hiện cực kỳ ăn ý.

Cao Dương lạnh mặt lui ra sau một bước.

Chu Thời Yến mặt không biểu tình: “Cao Dương bảo cô cách xa hắn một chút, về sau cũng đừng đυ.ng vào làm hắn ghê tởm.”

Từ Hướng Bắc vẫy vẫy nắm tay: “Tôi chưa bao giờ đánh con gái, nhưng vì Cao Dương, đánh con gái cũng không phải không thể.”

Trình Xuyên cùng Mạnh Chu đồng thời lên tiếng: “Ba đánh một có thể hay không bị người ta nói là không thương hoa tiếc ngọc?”

Tiết Kỳ xoay người chạy, khóc thương tâm muốn chết.

Tôi cười đến nỗi ngã ra đằng sau.

Bạn cùng trường bình luận càng cay độc hơn.

“Tiết Kỳ quá trâu, lấy một thân hình mỏng manh đối mặt với năm khuôn mặt tuấn tú công kích. Tuy toàn bại nhưng người xem thật thích!”

Đào Phương cũng không nhịn được cười.

“Trong nhà Tiết Kỳ có tiền, kẻ có tiền thường không nói đạo lý. Hy vọng qua những gì xảy ra hôm nay cô ta kiềm chế lại một chút.”

Tuy rằng không quá hoàn toàn đồng ý với ý kiến trước của Đào Phương, nhưng câu sau tôi thực sự đồng ý.

7

Tối đó tôi vừa về phòng ngủ của mình, Tiết Kỳ liền dùng giọng điệu phạm nhân thẩm vấn tôi.

“Tiết Du Du cô nói thật đi, có phải cô nói với Chu Thời Yến cái gì không?”

Tiết Kỳ tỏ ra bộ dáng nói có lí.

“Tôi biết cô quen biết Chu Thời Yến, nhất định cô nói xấu sau lưng tôi với anh ấy, anh ấy mới nói cho những người khác biết đi? Tiết Du Du sao cô lại ghê tởm đến vậy, làm sáng tỏ không được nên đâm sau lưng sao?”

Tôi tự nghĩ, tôi chứng minh thế nào không nào không được?

Chỉ là tới năm vị hôn phu là trúc mã, số lượng qua nhiều tôi không chịu đựng nổi. Nếu không trong một giây là tôi có thể hạ gục cô rồi.

Tôi nghiêm túc mà nhìn Tiết Kỳ: “Cô có nghĩ đến một khả năng khác chưa?”

“Cái gì?”

“Bọn họ đối xử với cô thế nào không liên quan gì đến tôi. Hoàn toàn là do cô tự chuốc lấy.”

“Cô! Tiết Du Du!”

Tiết Kỳ giơ tay muốn đánh tôi, nhưng khi tôi nhìn sang cô ta sợ tới mức thu tay lại.

Nhưng lời tàn độc thì vẫn nói.

“Tiết Du Du, cô không yên với tôi đâu!”

Tôi không quan tâm.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiết Kỳ vào phòng KTX này, tôi liền biết trong bốn năm học này mình sẽ không “cô đơn”.

Tôi chọn cách đi ngủ sớm để chuẩn bị cho buổi huấn luyện quân sự ngày mai.

Trước khi đi ngủ tôi gửi tin nhắn cho Chu Thời Yến.

Để anh ấy giúp tôi nói bốn người kia đừng đến KTX tìm tôi.

“Điệu thấp làm người mới là thượng sách.”

Chu Thời Yến tức giận không nhẹ.

“Anh bảo bọn họ đừng đến mà bọn họ không nghe, Du Du, anh biết em chỉ nghĩ đến anh.”

... Anh thật tự tin a.

“Nói tóm lại, bọn anh quá làm người khác chú ý, về sau ai cũng đừng tìm em.”

Đợi khoảng năm phút Chu Thời Yến mới trả lời tin nhắn.

“Được rồi, anh sẽ nói với bọn họ.”

Không biết như thế nào nhưng tôi cảm thấy anh ấy không vui lắm?

Tiếp theo là huấn luyện quân sự.

Tôi cũng không nghĩ tới gan Tiết Kỳ lớn đến vậy dám kéo chân tôi trong lúc huấn luyện quân sự.

Cô ta nghiện méc tôi.

Tôi đứng trong tư thế quân huấn giật giật ngón tay cô ta cũng có thể mách lẻo.

Liên tục bị cáo trạng ba lần tôi vinh quang bước ra khỏi hàng bị phạt chạy quanh sân thể dục ba vòng.

Ngày hôm sau Tiết Kỳ càng táo tợn hơn, tôi hắt xì một cái cũng có thể làm huấn luyện viên liếc mắt.

Rất tốt, không phải chỉ là thục dầu một trăm cái sao?

Sau khi trở phòng nằm liệt trên giường, tôi nhìn chằm chằm Tiết Kỳ căm giận mà nghĩ, ngày mai tôi sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay, tôi thực sự muốn nhìn xem ngày mai Tiết Kỳ sẽ chỉnh tôi như thế nào.

Ngày thứ ba.

Động tác thừa thãi một chút tôi cũng không làm, cũng không dám hắt xì.

Tôi cảm nhận được ánh mắt Tiết Kỳ dừng trên người tôi, mãnh liệt như tia lửa hận không thể đem tôi đốt cháy.

Thấy huấn huyện đã sắp kết thúc, cô ta vậy mà lao thẳng vào phía tôi. Hại tôi ngã lăn trên đất.

“Huấn luyện viên, Tiết Du Du mắng mẹ em!”

Tiết Kỳ, cô trâu.

Tôi bị phát đứng thêm hai giờ mệt đến nỗi không có sức ăn cơm.

Trở về trên giường liền nằm bò ra đó.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, lúc này mới phát hiện Chu Thời Yến thêm tôi vào nhóm “Bảo vệ Du Du”.

Trong nhóm có sáu người, đương nhiên có là tôi cùng năm vị hôn phu được chọn.

Tôi gửi mấy dấu chấm hỏi đi.

Cao Dương: Du Du, mới ngủ dậy sao?

Tôi: Phải.

Chu Thời Yến: Chuyện em bị bắt nạt bọn anh đều đã biết. Em muốn trả thù như thế nào, nói với bọn anh. Năm người bọn anh đều nghe theo em.

Từ Hướng Bắc: Ủng hộ.

Trình Xuyên: Không có ý kiến.

Mạnh Chu: Một mình tôi cũng thể.

Cao Dương: Gϊếŧ người một cách hoàn hảo cũng không phải không thể.

Nhìn năm người này đối thoại, mỏi mệt cùng uất ức mấy ngày nay trong chóp mắt liền biến mất gần như không còn.

Những đoạn kí ức trẻ con cùng năm cái trúc mã vội vàng hiện về trong tâm trí tôi như một thước phim ngắn.