1
Nhìn vào năm bức ảnh, trái tim tôi đập thình thịch! Cứu với!
Tôi đã không liên lạc với năm trúc mã của mình là Cao Dương, Trình Xuyên, Chu Thời Yến, Từ Hướng Bắc, Mạnh Chu mười năm.
Bây giờ lại trực tiếp bàn chuyện cưới hỏi?
Nói giỡn sao???
Tôi đỏ mặt và liên tục nhấn mạnh với bố rằng chúng ta sẽ bàn chuyện này sao.
Đừng gọi cho họ trước khi tôi nghĩ về nó!
Vậy mà bố tôi còn có thể cười được.
"Không sao đâu con gái, đừng lo lắng, dù sao năm đứa nó đều học cùng trường với con. Khi con vào đại học rồi con có thể từ từ chọn."
Vừa nói bố tôi còn vừa tạo một nhóm chọn chồng và kéo tôi vào.
Chưa đầy 5 phút sau bố tôi lại kéo thêm mười người nữa vào.
Xem chú thích thì….người bố tốt
Đó là năm vị hôn phu của tôi và bố của họ.
Sau khi năm người chú lần lượt cổ vũ cho con trai của họ.
Bố tôi lập tức nói: "Con gái ngoan, bố và năm người chú của con thoát nhóm đây, sáu người các con ở lại bồi dưỡng tình cảm cho tốt đi."
Meow đây thực sự là bố ruột sau.
Thấy sáu người nhanh chóng thoát nhóm, tôi gửi vài dấu ba chấm rồi cũng thoát luôn.
Hình đẹp quá không dám chọn a !
Bố tôi rõ ràng không biết việc tôi đã thoát khỏi nhóm ,ông vẫn còn nghĩ rằng tôi vẫn còn trong nhóm.
Mỗi lần bố hỏi tôi đều qua loa lấy lệ. Cứ như vậy tới ngày khai giảng .
Ngày khai giảng, trời vừa tạnh mưa vốn bố tôi muốn lấy chiếc Maybach chở tôi đi nhưng tôi đã từ chối .Tôi tình cờ tìm thấy một chiếc xe đẩy, nhét một hộp quần áo và đến trường.
Khi cách cổng trường khoảng 50m, tôi liền thấy một đám người đang đứng phần lớn là nữ sinh đang bao quanh bốn đại soái ca.
Tôi vừa thấy 4 người họ mém tý đã té xỉu. Bốn trúc mã của tôi chỉ thiếu có Chu Thời Yến .
Vừa lúc này tin nhắn của bố tôi tới
"Du Du , con thấy năm đứa nó chưa ? Sáng sớm hôm nay , tụi nó không hẹn mà cùng chạy lại nói muốn đón con…"
Con cảm ơn a…
Còn tốt tôi phát hiện sớm, nếu đi qua mà đυ.ng phải họ ngày đầu đến trường tôi đã nổi tiếng .
Tôi yên lặng xoay người, tùy tiện hỏi một bạn học cổng phía Bắc của trường rồi rời đi với hành lý của mình.
2
Vừa đến cổng trường một chiếc Rolls Royce bất ngờ tăng tốc và dừng ngay bên cạnh tôi.
Nó tình cờ lái xe qua một vũng nước, nước bùn bắn tung tóe lên chân và làm bẩn đôi giày màu trắng của tôi.
Tôi hơi tức giận, vậy mà người tài xế lại coi tôi như không khí và ân cần mở cửa xe :" Tiết tiểu thư mời cô"
Khoảnh khắc tiếp theo một cô gái cao gầy ưa nhìn mặc đồng phục từ bên trong đi xuống .
Cô ta đi xuống với sự hỗ trợ của tài xế và nhìn tôi.
Tôi tưởng cô ta sẽ xin lỗi tôi , không ngờ ánh mắt cô ta quét qua tôi như nhìn hàng hoá , cuối cùng khinh thường dời đi.
Tôi không thể chịu đựng được nữa mà nắm lấy cánh tay cô ta .
Trước khi tôi kịp nói chuyện thì phía sau lại truyền đến một trận náo động.
Tôi quay đầu lại nhìn, đột nhiên khoé miệng giật giật.
Anh chàng trúc mã duy nhất thiếu ở cổng chính đang đi lại đây.
Ánh sáng lung linh rơi xuống, như thể một tầng ánh sáng bóng loáng rơi xuống da thịt của anh, đường nét khuôn mặt cũng vì vậy mà nhu hòa hơn , ngay cả bụi bặm trôi nổi xung quanh cũng trở nên trong suốt.
Anh bước đến gần tôi, mỉm cười và cầm lấy chiếc vali từ tay tôi một cách tự nhiên, rồi quay sang nhìn cô gái kia.
Vào lúc này, ánh sáng trong mắt anh đông cứng thành băng . "Xin lỗi cô ấy " Như thể người vừa cười với tôi chỉ là ảo giác.