Chương 8: Thọ yến của trưởng công chúa

Phủ đệ Dương ngự y - Viện trưởng thái y viện

"Lão gia! người có trong đó không?"

Dương phu nhân yểu điệu đẩy cửa thư phòng bước vào. Cánh cửa thư phòng vừa được đôi tay bà đẩy vào, cảnh tượng trước mắt khiến Dương phu nhân hãi kinh, hét thất thanh và té ngã xuống sàn.

"Á.Á..!!! lão gia...người đâu, mau đến đây."

Lớp son phấn bóng bẩy trên mặt cũng không thể giúp bà che giấu thần sắc trắng bệnh lúc này. Tất cả gia đinh trong phủ sau khi nghe thấy tiếng hét của bà lần lượt kéo đến trước thư phòng.

Trước mắt mọi người, Dương ngự y đang treo cổ lơ lững trên sàn ngang. Hai mắt đổ huyết, lệ rơi nhỏ giọt xuống sàn.

"Hu..hu...lão gia!"

Bên ngoài tuyết phủ dày đặc.

Những bông tuyết đầu mùa bắt đầu xuất hiện trên mái ngói cao nhất ở Kinh Thành. Sự lạnh lẽo đang bao lấy từng bước chân cản trở người trên phố, mọi người đều nhanh chóng muốn về nhà, và ẩn mình trong chăn bông để thưởng thụ sự ấp áp.

" Keng..ng...!!!"

Tiếng chuông đánh dấu sự chuyển mùa dõng dạt vang lên. Từ trên tòa tháp nơi đón nhận những trận tuyết đầu mùa.

Xuất hiện một tiểu thiếu niên khoác lục bào, vẻ mặt phiêu diêu theo tiếng sáo. Từ hắn như có một nguồn khí băng lạnh giá mà không ai muốn đến gần, chiếc mặt nạ bằng bạc lấp lánh che khuất nửa khuôn mặt, nhưng sóng mũi, đôi mắt và bờ môi đó chỉ nên thuộc về một mỹ nam.

Hắn, thiếu chủ của Huyết Sát Lâu. Tên gọi chỉ có một chữ Lãnh, vì mẫu thân sinh ra hắn trong mùa đông lạnh lẽo, trùng hợp cuộc thảm sát diệt tộc Bách Lý Hồ tại Thánh Ly Sơn lại xảy ra vào đêm tuyết đầu mùa.

Tổ mẫu đã đặt cho hắn cái tên ""Lãnh"" nguyên nhân để nhắc nhở cho mẫu tử hắn phải ghi nhớ, mối thù diệt tộc và tránh nhiệm hắn sẽ gánh trên vai.

"Thiếu chủ! thuộc hạ đã theo dõi Lý Nhược Quân mấy ngày nay, hắn ngoại trừ Hình Bộ ra thì ở trong phủ, không có đi đâu khác, ta nghĩ...nơi bọn họ giam giữ người có thể là hình bộ."

Tiếng sáo du dương đột nhiên ngưng động giữa không trung, bạc môi lạnh lẽo rời xa ống sáo. Lãnh đặt cây sáo xuống, sau khi thủ hạ của hắn nói xong.

"Thiếu chủ! tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Chúng ta đã chờ đợi ngày này rất lâu."

Dáng vẻ của Lãnh không chút gì là gấp gáp, hắn cúi người xuống chống tay lên tường thành, quan sát những chiếc kiệu đang vội vã hồi phủ bên dưới phố.

Lãnh không lên tiếng, cầm cây sáo ngọc của hắn lên, tiếp tục đoạn nhạc còn dang dở khi nãy.

--------------------------

Hoàng cung Diệp Kỳ quốc-Tẩm điện của hoàng đế.

Trăng đã lên cao, những ngọn nến trong đêm đang được thấp sáng cả hoàng cung. La công công từ bên ngoài đi vào, có chuyện cần bẩm báo nhưng nhìn thấy dáng vẻ chuyên tâm, không muốn bị ai làm phiền của Diệp Kỳ Hựu, lão khép nép đứng sang một bên.

Lúc chiều, thượng thư lệnh phủ có gửi đến những bài thi đã vượt qua vòng chọn năm nay cho hoàng thượng đánh giá, có lẽ là thứ trên tay hoàng thượng lúc này. Lão để ý thấy hoàng thượng xem bài thi đó khá lâu, chưa đặt xuống.

"Hoàng thương! bài thi đó có gì đặc biệt sao?

"Khanh có muốn xem thử?" Diệp Kỳ Hựu nhếch miệng cười, đưa bài thi cho La công công và cầm tách trà lên uống.

La công công cúi người, cầm bài thi lên đọc mà tay chân run rẩy, mặt biến sắc. Một người ít đọc sách, hiểu biết hạn hẹp như lão cũng cảm thấy cấu tứ ngôn từ trong bài thi là đại nghịch bất đạo, phải đem đi xử lăng trì vì tội mạo phạm hoàng đế.

"Tên tiểu tử này có phải rất có bản lĩnh? khanh nghĩ có nên ban thưởng cho hắn"

La công công vẻ mặt ngơ ngác: "Hoàng thượng! hắn phê phán những chính sách của người, lời lẽ quá ngông cuồng..người còn muốn ban thưởng cho hắn?"

Diệp Kỳ Hựu mỉm cười, nói tiếp : "Tất cả thí sinh trước giờ có ai được khẩu khí như hắn, họ đều ca tụng công đức của trẫm.. ngay cả các đại thần trong triều lúc thượng triều, cũng không dám nói trẫm không tốt, người nào cũng muốn lấy lòng trẫm....còn tên tiểu tử này, hắn lại giành hơn mười trang giấy chỉ để liệt kê những mặt không tốt của trẫm và quan trọng vẫn là bút pháp của hắn rất khá, mạnh mẽ nhưng không cứng ngắt, cương nhu hài hòa ...trẫm rất thích"

Thái độ này của hoàng thượng không phải chỉ thích mà rất thích. La công công dời mắt đến phần danh tính thí sinh trên bài thi, vì tò mò: "Phó Thi Kỳ, lại là người này...."

"Khanh quen với hắn?"

"Cuộc thi võ trạng nguyên năm nay cũng có tên người này, Phó Thi Kỳ chính là con trai của Phó hầu gia"

"Thảo nào...thì ra là con trai của Chi Sơn? Khó trách hắn lại xuất chúng như vậy "

La công công lên tiếng nói tiếp: "Hoàng thượng! xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể khởi hành đến Kỳ vương phủ...lão nô nghe nói người của Phó gia cũng được mời đến dự thọ yến của trưởng công chúa."

--------------------------------------

Kỳ vương phủ.

"Trương đại nhân! Xin mời.."

"Lý đại nhân! Ngươi đến cũng thật quá sớm"

Trước đại môn cửa lớn Kỳ vương phủ đã nhìn thấy cảnh tượng người đông náo nhiệt, tiếng cười nói rôm rã, xe ngựa nối đuôi nhau dài đến cuối con đường. Các đại quan quý nhân ra vào không ngớt nhiều không đếm nổi. Họ đều là những người quyền quý, những nhân vật không phải ai cũng có thể gặp được.

Người trong thiên hạ đều biết hoàng đế rất yêu kính vị trưởng công chúa này. Năm nào cũng phải đích thân đến dự tiệc mừng thọ của bà. Chính vì vậy không có vị đại quan trong triều nào dám vắng mặt trong buổi tiệc đặc biệt này.

"Mẫu thân! chúng ta có cần đến sớm như vậy không? sao không để con ngủ thêm một lát...người xem thọ yến còn lâu lắm mới bắt đầu." Phó Thi Hoài bộ dạng ngái ngủ, mắt lờ đờ

"Đại ca nói đúng đó...không biết đến khi nào mới được ăn, vừa nãy con vẫn chưa kịp ăn gì." Phó Thi Vũ ôm cái bụng to tròn trịa của hắn, ngã nghiêng ngã dọc.

Đổng thị nhìn hai đứa con trai không có tiền đồ của mình tức giận, nhéo vào lỗ tai của hai người họ, kéo vào một chỗ khuất người: "Hai ngươi nên thân một chút có được không? ngoại trừ ăn và ngủ...hai ngươi không còn làm được việc gì khác."

Đổng thị nhìn sang Thi Hoài quở mắng: "Ngươi cả ngày chỉ biết có ngủ, ngủ ở trong phủ chưa đủ, còn chạy đến Kỹ viện ngủ ngày ngủ đêm.... vào đến phòng thi ngủ liền hai canh giờ, trên bài thi không viết nổi một chữ, phải nộp giấy trắng khiến cho ta vô cùng xấu hổ, đến khi nào ta mới có thể trông cậy vào ngươi hả?"

Bà quay sang nhìn Thi Vũ tiếp tục bài ca than vãn: "Còn ngươi cả ngày chỉ nghĩ đến thức ăn, ăn đến béo lú mề ra...không thể lếch đi nổi, bị người ta đá khỏi võ đài cũng không thể tự mình đứng dậy được, ta phải gọi ngươi khiêng ngươi về...đến khi nào ta mới có thể hương phúc từ ngươi hả?"

Cơn đói, cơn buồn ngủ đều bị Đổng thị đánh bay bằng hai bàn tay của bà, hai huynh đệ bị nhéo đau không còn dám mở miệng than vãn, họ an phận đi theo sau lưng Đổng thị đến chào hỏi các vị đại nhân, lúc phu quân bà còn sống cũng có giao hảo nhưng từ lúc ông ta mất không ai còn nhớ đến họ.

Hai huynh đệ Thi Hoài và Thi Vũ lại bị đánh rớt từ vòng sơ tuyển trong kỳ thi văn võ trạng nguyên năm nay. Lúc này tất cả các đại nhân đều tụ về một chỗ, thời điểm tốt để bà dẫn họ đi giới thiệu và nhắc lại mối giao hảo xưa kia, biết đâu năm sau lại có cơ hội cho hai đứa con trai vô dụng của bà.

Bên trong Kỳ vương phủ còn hào nhoáng rực rỡ gấp mười mấy lần bên ngoài, khắp nơi đều lấp lánh ánh vàng kim, mọi người đều phải trầm trồ, không biết có phải được đúc bằng vàng ra hay không. Ngay cả hoàng cung cũng không có khí thế như Kỳ vương phủ, điều này hoàn toàn không hề nói quá chút nào.

Thậm chí nô tài, hạ nhân trong vương phủ, bắt lấy một người nếu không phải là tuấn nam cũng là mỹ nữ, khí chất của họ không thua gì các tiểu thư công tử thế gia. Khiến người ta ai nấy cũng điều ngưỡng mộ không thôi.

"Nhanh tay nhanh chân lên!"

"Sao lại chậm chạp như vậy."

Sừng sửng ở giữa hồ sen là một bức tượng hình con hạc được đúc ra từ bạch ngọc, chất ngọc cực phẩm trong suốt lại sáng bóng, điểm nổi bật nhất vẫn là viên dạ minh châu tỏa hào quang mà con hạc đang ngậm trong miệng, dạ minh châu của Tây Hải. Trên cầu thì dòng người lũ lượt qua lại, người thì bưng rượu kẻ thì mang thức ăn, hướng đại sảnh đi tới. Mặc dù trên bàn tiệc đã ngập tràn cao sơn mỹ vị nhưng thức ăn vẫn tiếp tục được dọn lên. Tiếng nhạc tiếng trống tưng bừng nhộn nhịp, hòa cùng tiếng cười nói của mọi người và...

"Nhìn hai người bọn muội xem...mới ra ngoài một lát đã thành cái bộ dạng không giống người...nhất là đệ Hạo Thần....lệnh cấm túc của đệ vẫn còn đang có hiệu lực, lại dám nhiều lần chạy ra ngoài...gan đệ càng lúc càng lớn."

Từ xa đã nghe thấy tiếng mắng chửi sang sảng của Diệp Mộng Dao.

"Đại tỷ! đừng trách Hạo Thần....là muội bảo đệ đệ đi cùng"

Diệp Linh Lung chưa nói xong thì Diệp Mộng Dao đã ngắt ngang.

"Linh Lung! Tỷ còn chưa nói đến muội...lần trước Hạo Thần bị phụ vương phạt cũng là vì con tiểu súc sinh này của muội, giờ muội lại kéo đệ ấy ra ngoài....tỷ thấy Hạo Thần sớm muộn cũng bị nó liên lụy, lần này tỷ nhất định sẽ nướng chín con tiểu súc sinh này"

"Đừng mà..."

Vừa nhìn thấy Diệp Mộng Dao đưa tay ra muốn bắt lấy tiểu Cầu, Diệp Linh Lung đã sợ hãi ôm lấy tiểu Cầu chạy ra sau lưng của Diệp Hạo Thần ẩn núp.

""Hạo Thần! giúp tỷ..."

Trước đôi mắt sáng long lanh và ngập nước của Linh Lung, Hạo Thần lúc nào cũng phải chịu thua nàng: "Đại tỷ! tỷ đừng dọa tam tỷ nữa....tỷ biết rõ Tam tỷ rất nhát gan nếu làm tỷ ấy sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng....tâm trạng không tốt thì lát nữa trong thọ yến của tổ mẫu làm sao cùng tỷ hợp tấu, đệ nói có phải không?"

"Diệp Hạo Thần! tỷ là nghĩ cho đệ, đệ lại vì bao che cho Linh Lung mà uy hϊếp tỷ." Diệp Mộng Dao bày ra dáng vẻ sư tử mẹ, khiến cho Diệp Hạo Thần lui về, nàng ấm ức mắng tiếp: "Tỷ cũng là đại tỷ của đệ, trong lòng đệ lúc nào cũng thiên vị mỗi Linh Lung... đệ hay lắm..hứ..."

"Đại tỷ! đệ không có ý đó....đại tỷ đương nhiên rất quan trọng, nhưng tam tỷ cũng quan trọng trong lòng đệ không kém"

"Đệ..."

Lúc này từ xa, Tần ma ma tâm phúc của Cẩn phi dáng vẻ hối hả chạy đến, tìm được cả ba người họ ở một chỗ nên rất vui mừng : "Ba vị tổ tông của ta ...sao các người vẫn còn đứng đây? Cẩn nương nương đang náo loạn cả phủ lên vì tìm các người...nhanh, mau đi theo lão nô."

Cả ba tỷ đệ họ bị Tần ma ma vừa kéo vừa đẩy đi...cuộc đấu khẩu của ba tỷ đệ cũng chấp dứt tại đây. Bọn họ đi ngang qua Nam viện của tổ mẫu đều bước đi rón rén không dám làm kinh động. Tổ mẫu trước giờ ưa yên tĩnh không muốn ai làm phiền.

Trước cửa phòng khép kín có một vài thị vệ đứng canh, trong phòng đèn vẫn còn sáng. Lâm Triết đang ngồi đối diện với vị Trưởng công chúa danh tiếng lãnh lừng của Diệp Kỳ Quốc, mặc dù đã ngoài năm mươi nhưng sắc vóc vẫn được bảo dưỡng rất tốt, diễm lệ kinh người, có chút tà khí.

"Công chua! Cái chết của Dương ngư y, người có cảm thấy kì quặc?"

"Ngươi đang muốn ám chỉ chuyện gì?"

"Công chúa! mấy năm nay có rất nhiều vị tướng quân và những tướng sĩ vô cớ tự sát, cái chết họ giống hệt của Dương ngự y, đây không thể nào là trùng hợp"

Tách trà trên tay của Trưởng công chúa run nhẹ, bà nén xuống. Bà luôn không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra. Tiếng khóc, tiếng hét và đôi tay bà đẫm máu người.

"Ngươi nghĩ là do bọn chúng làm?"

"Thần không dám chắc chắn, nhưng thần không thể tìm ra được điểm chung nào khác giữa bọn họ, ngoại trừ việc...bọn họ từng tham gia vào cuộc thảm sát năm đó tại Thánh Ly Sơn...Dương ngự y chính là người đề xuất dùng Thánh Huyết để cứu hoàng thượng năm đó."

Lâm Triết dừng lại, vẻ mặt lo lắng nhìn trưởng công chúa: ""Công chúa! lần đại thọ này của người...thần sợ rằng bọn chúng sẽ đến làm loạn, gây bất lợi cho hoàng thượng, chúng ta phải cẩn thận."

"Nếu chúng muốn đến để tự tìm đường chết thì để chúng đến....ta sẽ khiến chúng vào được nhưng không thể ra được, bỏ mạng tại Kỳ vương phủ"

Trên đời này tồn tại một người mà bà luôn muốn bảo vệ bằng cả sinh mạng, nguyện cả đời chỉ cầu hắn được bình an, bà không ngại nhuộm đỏ đôi tay mình bằng máu.

--------------------------

Đại sảnh-Kỳ vương phủ

Tất cả mọi người đều đã vào chỗ, đại sảnh không còn ghế trống. Sự thật được nhiều người thừa nhận, chỉ cần chỗ nào có Hạo Thần xuất hiện thì nơi đó như phát hào quang, hắn luôn là tâm điểm của sự chú ý. Những ánh mắt ái mộ của mỹ nhân đang len lén nhìn về phía hắn.

"Trưởng công chúa! phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn"

"Trưởng công chúa! Phúc lộc hoan hỉ, trường sinh vô cực"

Diệp Hựu Minh thì đang ngồi nghịch ngợm cây đoản đao trong tay hồi lâu lại chóng chán. Hắn ngáp ngắn thở dài, đã chán ngấy những ánh mắt si ngốc của các cô nương nhìn Hạo Thần, lại phải nghe thấy những lời nói chúc thọ nhàm tai từ mấy lão thần như cố tình muốn ru ngủ hắn. Hắn cần phải làm chút gì đó để cho bản thân phân tâm, ánh mắt đảo nhìn khắp nơi tìm kiếm một chút hào hứng nhưng mãi không tìm được.

Đêm nay vẫn chưa có vị đại mỹ nhân nào xuất hiện.

Chỗ ngồi của đám người của Phó gia được xếp ở gần cửa ra vào. Nếu nơi họ đến là phủ đệ của một vị quan nào khác thì sự sắp xếp này sẽ xem là sự sỉ nhục, nhưng nơi này là Kỳ vương phủ, có được một chỗ ngồi ở đây đã rất là vinh dự.

"Mẫu thân! người có thấy tướng mạo của Kỳ vương gia nhìn rất giống với tên tiểu tạp chủng của Phó gia chúng ta?" Thi Hoài kéo lấy tay áo của Đổng thị.

Đổng thị cảm thấy lời này của Thi Hoài có phần đúng: "Đúng là hai người họ rất giống nhau"

"Mẫu thân! người không thấy nghi ngờ...nhìn cứ như hai cha con...có khi nào tên tạp chủng đó là con riêng của Kỳ vương gia và ả kỹ nữ đó?"

"Không thể nào, nếu như ả ta thật sự có gian tình với Kỳ vương gia, còn sinh được con trai ...ngươi nghĩ ả còn ở lại Phó gia, mỗi ngày đổ nước rửa chân cho ta?" Đổng thị dừng lại, cười cợt.

"Trên đời này làm gì có nữ nhân nào ngu ngốc như vậy, nếu là ta thì sớm đã chạy đến Kỳ vương phủ hưởng phước nhờ phúc con trai."

Mặc dù Đổng thị đã rất tự tin với suy nghĩ của mình, nhưng độ giống nhau giữa Phó Thi Kỳ và Kỳ vương gia, luôn là khúc mắc lớn trong lòng bà, chuyện này nên giải thích thế nào? Chẳng lẽ trên đời này thật sự có hai người giống nhau đến vậy? Bà nhìn Kỳ vương gia một lần nữa, như để tìm thêm động lực cho suy nghĩ của mình là đúng, giữa họ không có quan hệ.

Bên phía Kỳ vương gia đang ngồi.

"Cửu cửu! mẫu thân vì chuẩn bị món cá Ngũ Sắc này mà từ một tháng trước đã huy động tất cả người trong Kỳ vương phủ, ra biển Đông Hải đánh bắt cả ngày đêm, mới bắt được con cá Kim Ngân Sư này, mẫu thân vì người mà bỏ công chuẩn bị rất nhiều."

Diệp Kỳ Hựu nhìn sang chỗ ngày của trưởng công chúa: "Trưởng tỷ! là thật sao?"

"Đệ đừng để ý lời của Hách nhi, chỉ là một con cá có gì to tát...quan trọng là đệ ăn thấy ngon miệng."

"Hoàng tỷ đã vì trẫm mà tốn công chuẩn bị, để không phụ tâm ý của tỷ, trẫm sẽ ăn hết con cá này."

Đúng lúc này từ ngoài cửa có người đi vào, mọi ánh mắt của mọi người đều dồn hết ra cửa. Hóa ra là đại gia đình của thừa tướng đại nhân. Truyền kì gia đình của Viên thừa tướng mọi người nghe cũng nhiều.

Năm xưa Viên thừa tướng trong một phút yếu lòng đã cùng một kỹ nữ thanh lâu Liễu Hàm Yên phát sinh quan hệ, chính là vị phu nhân đang đi bên cạnh lão. Chuyện tình đêm trước tưởng đã kết thúc vào sáng hôm sau, nào ngờ mấy tháng sau, nàng ta lại mang theo hành lý tìm đến tận phủ, quỳ trước cửa lớn hướng Viên Hà Lỗi chịu trách nhiệm, sống chết đòi theo cho dù là nha hoàn trong phủ. Nàng phải tìm kiếm mấy tháng mới biết được danh tính của hắn.

Thê tử của Viên thừa tướng không thể chấp nhận được chuyện này, nên dẫn con trai rời bỏ phủ tướng quốc, để lại một nữ nhi chưa tròn tháng là Viên Tuyết Nghiên. Cho tới tận bây giờ không ai biết tung tích của mẹ con họ.

Viên Hà Lỗi cũng vì nghĩ cho Viên Tuyết Nghiên nên mấy tháng sau đã nạp Liễu Hàm Yên làm thϊếp để có người chăm sóc, một năm sau nàng ta lại mang thai và sinh một tam tiểu thư Viên Tuyết Vân.

Viên Tuyết Vân trưởng thành trở nên xuất chúng, là niềm tự hào lớn của Viên thừa tướng, vừa xinh đẹp là kỳ nữ của Kinh Thành.

Còn Viên Tuyết Nghiên bẩm sinh thể trạng luôn yếu ớt, mãi không hết bệnh. Viên Hà Lỗi bất lực cầu khẩn thần linh, đưa nữ nhi đến Vân Âm Tự ở Thiên Lang sơn, sức khỏe của nàng liền tốt lên một cách thần kỳ, đại phu có một cách lý giải cho chuyện này. Có thể cuộc sống yên tĩnh và thanh đạm trên núi đã giúp ích cho bệnh tình của nàng. Cho nên Viên Hà Lỗi không còn cách nào, mới để Viên Tuyết Nghiên sống ở trên núi, không ai được quấy nhiễu, sống xa phụ thân.

Nhưng nàng có một may mắn hơn bất kỳ nữ nhân nào, là từ nhỏ đã được hứa hôn cho thế tử Diệp Hựu Minh của Kỳ vương phủ. Mọi người đều biết hoàng thượng đang có ý sắc lập Kỳ vương làm thái tử, nếu một khi Kỳ vương lên ngôi hoàng đế thì dựa vào thế lực của Lâm gia, người kế vị tiếp theo chính là Diệp Hựu Minh, cho nên Viên Tuyết Nghiên tương lai nhất định sẽ là hoàng hậu. Vị trí tôn quý mà tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều ao ước có được.

Dạo gần đây mọi người dể dàng nhìn thấy nét hớn hở tràn ngập niềm vui của Viên thừa tướng, lý do khiến lão cười suốt ngày là vì Viên Tuyết Nghiên đã trị dứt căn bệnh lạ, sau nhiều năm tịnh dưỡng và không cần phải sống tách biệt trên núi. Cho nên thắc mắc của mọi người lúc này chính là vị đại mỹ nhân xinh đẹp thoát tục, dáng đi uyển chuyển thướt ta đang nắm tay của Viên Tuyết Vân bước vào là ai.

"Đó có phải là nhị tiểu thư của Viên phủ, người được mệnh danh là con ma yểu bệnh?"

"Nhìn không ra một con ma yểu bệnh gì cả...giống một đại mỹ nữ thì đúng hơn, không thua kém Viên Tuyết Vân một chút nào"

Vô số ánh mắt phân tâm đang nhìn vào Viên Tuyết Nghiên, hôm nay nàng như một đóa bách hợp cao quý, khuôn mặt mỹ lệ thoát tục, suối tóc đen mượt như tơ lụa thượng hạng, bước đi uyển chuyển như tiên nữ hạ phàm.

""Tỷ tỷ! đám nam nhân đó nhìn tỷ đến chảy hết nước dãi, một lũ háo sắc." Viên Tuyết Vân tỏ ra khó chịu, níu lấy tay áo của Viên Tuyết Nghiên

"Có sao? tỷ không nhận ra...nhưng tỷ lại nhìn thấy mọi người nhìn muội thì đúng hơn, đệ nhất tài nữ Kinh Thành." Viên Tuyết Nghiên lên tiếng.

"Tỷ Tỷ! tỷ đừng có chọc muội, cái gì đệ nhất tài nữ...là bọn họ làm quá lên, vì lấy lòng phụ thân nên mới tân bốc muội, muội thì có tài giỏi gì chứ"

Viên Hà Lỗi quay người lại nhìn tỷ muội họ, và gọi họ đến gần. Lão dẫn theo cả gia đình đến gặp trưởng công chúa và phu thê Kỳ vương phi làm thủ tục chào hỏi.

Mục đích chính đêm nay chính là để Viên Tuyết Nghiên ra mắt người phủ Kỳ vương. Mặc dù hôn sự này đã định từ nhỏ nhưng do sức khỏe nhà gái không tốt nên tự cách ly, hai bên không gặp mặt. Vì vậy người của Kỳ vương phủ chưa ai biết mặt của Viên Tuyết Nghiên.

"Choang!"

Cây đoản đao trên tay của Diệp Hựu Minh rớt ngay xuống mặt bàn, vì mãi say mê nhìn Viên Tuyết Nghiên. Nụ cười của nàng khiến nhịp tim hắn bị rối loạn. Vì hắn đang quá bất ngờ trước nhan sắc củ nàng.

Trước giờ hắn đều nghĩ Viên Tuyết Vân là nữ nhân xinh đẹp. Còn bây giờ.. hắn đã biết thế nào là khuynh thành tuyệt sắc. Bên ngoài đều nói nàng là một con ma yểu bệnh, ốm yếu xanh xao như người nằm trong quan tài, khác xa những gì hắn đang nhìn thấy. Lời đồn thật không đáng tin.

Viên Tuyết Nghiên bước qua cúi người hành lễ: "Tuyết Nghiên tham kiến hoàng thượng...trưởng công chúa...vương gia...vương phi"

Mọi người ơ đây đều nhớ Viên Tuyết Nghiên từ nhỏ thân thể đã ốm yếu hơn những đứa trẻ khác, cho dù là bệnh nhẹ nhưng uống thuốc mãi không khỏi cũng thành bệnh nặng. Người của Kỳ vương phủ cũng góp sức, còn thay Viên thừa tướng mời ngự y tìm thuốc lạ.

"Viên tiểu thư trưởng thành lại xinh đẹp như vậy... thật khiến người ta bất ngờ." Kỳ vương vừa nói, vừa nhìn sang xem biểu hiện của Diệp Hựu Minh.

Lúc hắn rơi thanh đao xuống, bộ dạng mất hết liêm sĩ đó đều bị bà nhìn thấy. Mấy ngày trước bà còn lo lắng không biết nên mở lời với Kỳ vương gia thế nào về chuyện hủy hôn ước với Viên gia, nhưng giờ thì đã không cần nữa.

"Ta là Diệp Hựu Minh, chúng ta từ nhỏ đã có hôn ước nhưng lại chưa có cơ hội gặp nhau...Nghiên nhi, muội thật xinh đẹp"

Diệp Hựu Minh chủ động bước đến chào hỏi, ánh mắt của hắn không thể rời khỏi nàng. Không ngờ nàng trưởng thành có thể xinh đẹp đến như vậy, nếu sớm biết hắn đã lên Thiên Lang sơn tìm nàng.

"Tuyết Nghiên! ra mắt thế tử" Viên Tuyết Nghiên có phần tránh né Diệp Hựu Minh, vì thật ra nguyên nhân nàng đồng ý xuống núi không phải là kết thân với hắn mà vì muốn hủy hôn.

"Để ta đưa muội sang bên đó ngồi"

Lúc này hai tỷ muội của Diệp Mộng Dao và Linh Lung tiến vào hiến khúc. Một người ôm theo cây huyền cầm, một người cầm theo sáo trúc. Sự hiện diện của cả hai chỉ càng làm cho đại sảnh thêm

bừng sáng, từng bước tiến tới và bóng tối bị đẩy lùi lại phía sau.

Cả hai u nhã ngồi xuống, làn váy như cánh hoa xèo rộng phủ trên mặt sàn. Mọi người dõi mắt theo động tác của các nàng, từ lúc những ngón tay như bạch ngọc chạm vào dây đàn, cho đến khi âm thanh du dương trầm bổng từ cây đàn cầm và sáo trúc phát ra, họ nghe đến thần hồn điên đảo.

Xinh xắn đáng yêu, cữ chỉ lại nhẹ nhàng thanh thoát, suối tóc đen huyền như nhung đang rũ xuống cây đàn, khắp người nàng như bao bọc bởi một vầng sáng. Diệp Hạo Thần không thể rời mắt khỏi Diệp Linh Lung, tam tỷ của hắn.

"Bốp...bốp...!!!" Một tràng pháo tay vang vội.

"Hay...hay lắm...trưởng tỷ.... hai đứa cháu gái này của tỷ càng lớn lại càng tài giỏi, lâu rồi trẫm mới nghe được một nhạc khúc tuyệt diệu như vậy"

Trưởng công chúa mỉm cười rồi quay sang nhìn Linh Lung và Mộng Dao: "Hai ngươi còn không mau đa tạ hoàng thượng"

Cả hai nàng liền đứng dậy: "Đa tạ hoàng thượng"

"Tiếc là trẫm không có mang gì theo, thế này..." Diệp Kỳ Hựu sau khi mở lời, liền tháo miếng ngọc bội treo trên lưng của mình xuống, rồi bẻ đôi miếng ngọc bội.

"Xem đây như là lời hứa của trẫm, sau này hai ngươi có yêu cầu gì... hãy cầm ngọc bội đến gặp trẫm, bất kể đó là gì... trẫm sẽ thành toàn cho hai ngươi."

"Đa tạ hoàng thượng"

Diệp Kỳ Hựu đưa hai miếng ngọc bội cho La công công, đặc ân này thật khiến cho ngàn người ngưỡng mộ, vạn kẻ ganh tị.

" Vèo..o...!!

Diệp Kỳ Hựu vừa nói xong thì vô số ám khí bay vào đại sảnh, một hắc phụ phu nhân cầm đầu một đám thích khách xông vào.

"Có thích khách! Mau hộ giá..."

*** Hết chương 8***