Chương 5: Kẻ thế thân

""Tiểu Kỳ Kỳ! Ta biết là sẽ tìm được đệ ở đây"

"Đại sư huynh! huynh tìm đệ có chuyện gì?"

Hàn Thừa Vũ vừa bước vào đã gấp gáp ngồi xuống ghế, tự rót trà cho mình uống nhưng nước trà không đủ ấm hắn đưa lên lại đặt xuống. Uống trà cũng không phải mục đích chính hắn đến đây.

""Đệ có biết vừa nãy ta ở bên ngoài nhìn thấy gì không? nói ra sẽ làm đệ giựt mình...ta nhìn thấy đại nương của đệ đi vào phòng của quản gia, đệ có đoán ra bọn họ đã làm gì trong đó?" Vẻ mặt của Hàn Thừa Vũ rất là háo hức.

Phó Thi Kỳ thắp nhang xong, quay lại nhìn Hàn Thừa Vũ: "Bọn họ đã làm gì?"

"Bọn họ đương nhiên là làm cái chuyện..." Hàn Thừa Vũ đang sắp nói, nhưng chợt nhớ ra tiểu Kỳ Kỳ của hắn chỉ có mười tuổi, cái vấn đề quan hệ sâu sắc giữa nam và nữ, đệ ấy nghe có hiểu không, nghe không hiểu thì hắn phải giải thích thế nào.

""Có người tới." Phó Thi Kỳ gấp gáp kéo Hàn Thừa Vũ đứng lên, cả hai cùng lui ra sau bài vị của tổ tiên.

Trước giờ từ đường của Phó gia, đại nương không cho mẹ con hắn bước vào. Hắn và mẫu thân nếu muốn thắp nhang cho phụ thân đều chọn lúc đêm khuya không ai nhìn thấy để lẻn vào. Tổ mẫu dù biết cũng không can thiệp, có thể bà nghĩ chuyện này chẳng to tát hoặc bà vẫn luôn oán trách mẹ con hắn là nguyên nhân gây ra cái chết của phụ thân. Cho nên không quản thường ngày đại nương đối xử với họ ra sao.

""Là mẫu thân của đệ, sao phải trốn?" Hàn Thừa Vũ nhận ra người đi vào là Tạp Tuyết, mẫu thân của Phó Thi Kỳ muốn ra chào hỏi nhưng lại bị kéo về.

""Đệ nghĩ mẫu thân có chuyện muốn nói riêng với phụ thân nên mới đến một mình, không nên làm phiền người."

Hàn Thừa Vũ cúi nhìn xuống dáng vẻ đang chăm chú nhìn mẫu thân của Phó Thi Kỳ, cửa ra chỉ có một, hai người họ không thể ngang nhiên ra nên phải ẩn thân ở lại. Tiểu Kỳ Kỳ là đứa trẻ hiểu chuyện ai gặp cũng thích, nhưng lại có những kẻ luôn nghĩ chuyện bắt nạt đệ ấy.

Mỗi bữa ăn chỉ gồm một bát cơm trắng, vài cọng rau, không có nổi một miếng thịt đã đủ làm người ta đau lòng. Vậy đệ ấy mỗi ngày còn làm luôn phần việc của người hầu. Đó là lý do hắn muốn Tiểu Kỳ Kỳ theo hắn đến thành Ly Lâu, những đệ tử ở đó sẽ yêu thương và không bắt nạt đệ ấy. Hắn cũng có thể nuôi cho Tiểu Kỳ Kỳ béo tròn không phải ốm yếu như giờ.

Tạp Tuyết bước vào trong từ đường, xoay người lại đóng cửa cẩn thận. Sau đó bắt đầu dọn thức ăn lên bàn cho Phó Chi Sơn.

""Tướng công! Hôm nay là ngày kị của chàng nhưng khuya như vậy ta mới đến thăm chàng, chàng đừng trách ta...chàng cũng biết đại tỷ không cho ta đến gặp chàng, ta đã nấu những món ăn chàng thích."

Tạp Tuyết vừa dọn thức ăn vừa nói không chú tâm xung quanh, vì nàng nghĩ chỉ có một mình: ""Không biết khẩu vị của con trai có giống chàng? thích những món ăn do ta nấu?"

Hàn Thừa Vũ cảm thấy hơi chút kì quặc về mẫu thân của Tiểu Kỳ Kỳ, chẳng lẽ bà ta chưa từng nấu thức ăn cho đệ ấy, còn không biết cả khẩu vị của con trai mình.

""Tiểu Kỳ Kỳ! mẫu thân đệ không biết đệ thích ăn gì?"

""Suỵt!" Phó Thi Kỳ đưa tay ngăn lại miệng của Hàn Thừa Vũ.

Hắn cũng cảm thấy khó hiểu, mẫu thân thừa biết hắn thích ăn gì và ghét gì, trên bàn đều là những món bà chưa từng nấu cho hắn ăn và có một món hắn ăn vào sẽ bị dị ứng. Mẫu thân hiểu rõ hơn ai vì người đã cõng hắn đi tìm đại phu.

""Sáng nay ta đã đến Kỳ vương phủ thăm hắn, chàng có biết...hắn đã cao hơn trước rất nhiều, dù chỉ đứng từ xa nhưng ta có thể nhìn thấy dáng vẻ của chàng trước đây." Tạp Tuyết dừng lại, nhóm người thắp nhang, nói tiếp:

"Ta biết chàng sẽ trách ta không đưa con trai đến gặp chàng, nhưng hắn hiện tại làm thế tử vương phủ rất tốt...tốt hơn ở bên cạnh chúng ta."

Thừa Vũ tỏ ra kinh ngạc, hắn đang nghe cái gì? càng nghe càng khó hiểu. Phó Thi Kỳ thì tư chất đủ thông minh để hiểu mẫu thân đang muốn nói gì, đôi mắt sáng như sao trở nên vô hồn, không cảm xúc đặt trên người Tạp Tuyết.

""Tướng công! Ta thường nói chàng phải phù hộ cho Hựu Minh, nhưng chàng cũng phải chiếu cố tốt cho Thi Kỳ... tuy hắn không phải con ruột của chúng ta, nhưng hắn vì con trai của chúng ta chịu khổ... ta biết mình nợ hắn nhưng ta không còn cách nào khác, tất cả vì tương lai của Hựu Minh"

Tạp Tuyết không biết những lời của nàng đã hủy đi tuổi thơ vô ưu của Phó Thi Kỳ, từ nhỏ hắn đã trải qua không ít nổi đau, đau bên ngoài do những trận đòn của huynh trưởng, hay đau bên trong mỗi khi nhìn mẫu thân bị đại nương và những người trong phủ khinh rẻ, hắn muốn trở nên lợi hại để bảo vệ mẫu thân. Nhưng chưa lần nào, hắn đau như bây giờ, những cái đau trước đây đều không bằng.

Sau khi Tạp Tuyết rời khỏi thì Phó Thi Kỳ vẫn đứng yên như tượng, chỉ khi Hàn Thừa Vũ lên tiếng, lo lắng cho tâm trạng của hắn lúc này: ""Tiểu Kỳ Kỳ..."

Phó Thi Kỳ đẩy hắn ra và chạy khỏi phòng.

""Tiểu Kỳ Kỳ! đợi huynh...""

Phó Thi Kỳ nước mắt đầm đìa chạy đến hậu viện của Phó gia, hắn vấp ngã té úp mặt xuống đất, cũng không muốn ngồi dậy. Hàn Thừa Vũ đuổi đến, đỡ Phó Thi Kỳ đứng dậy.

Ngay trong từ đường hắn đã không đủ can đảm để bước ra hỏi mẫu thân, tại sao hắn không phải là con ruột của người? tại sao người thân duy nhất trên đời của hắn đột nhiên trở thành người xa lạ, vậy hắn là ai? Phụ mẫu của hắn là ai? Tại sao hắn ở Phó gia? Có phải hắn là đứa trẻ bị phụ mẫu bỏ rơi?

"Đại sư huynh! sao mẫu thân không phải là mẫu thân của đệ...vậy đệ là ai...hu..u..."

""Tiểu Kỳ Kỳ! đệ đừng khóc...đệ là tiểu sư đệ ta thương nhất, là đệ cưng của sư phụ...đừng khóc, cho dù mẫu thân không phải là mẫu thân của đệ, nhưng đệ có bọn ta...ta, nhị sư đệ và sư phụ...mọi người đều rất quan tâm đệ."

Hàn Thừa Vũ ôm lấy Phó Thi Kỳ, tiểu sư đệ của hắn không nên bị đối xử như vậy. Nghĩ càng giận nữ nhân Tạp Tuyết kia, sao lại lừa gạt một đứa trẻ.

Nhờ vào thế của Ly Lâu Thành, Hàn Thừa Vũ đã điều tra được sáu bảy phần thân thế của Tiểu Kỳ Kỳ. Năm xưa Ngọc Phi đã thuê sát thủ đi gϊếŧ Kỳ vương phi nhưng kế hoạch thất bại, Kỳ vương phi được một vị cô nương đến từ Ôn Thành cứu, nhưng không lâu sau vị cô nương này và con trai của nàng ta lại yểu mệnh rơi từ trên vách núi xuống.

Nhìn vào sự yêu thương tuyệt đối Kỳ vương phi giành cho Diệp Hựu Minh, có thể đoán nàng ta không hề biết về chuyện tráo con này. Nếu muốn tiếp tục tra tại sao năm xưa, hai đứa trẻ bị đánh tráo chỉ có thể bắt tay vào một trong hai người, Tạp Tuyết hoặc nhũ nương của Kỳ vương phi.

Trên mái ngói của phủ Kỳ vương, hai thân thể một lớn một nhỏ cao thấp không đồng dạng đang nhìn xuống một căn phòng. Kỳ vương phi có thói quen, mỗi tối trước khi đi ngủ đều đến phòng đắp chăn cho Diệp Hựu Minh.

Hàn Thừa Vũ nhìn sang Phó Thi Kỳ bên cạnh mình: ""Tiểu Kỳ Kỳ! nếu đệ muốn huynh tiếp tục tra...."

"Không cần"

Phó Thi Kỳ xoay người đi và rời khỏi phủ Kỳ vương. Hàn Thừa Vũ cũng đuổi theo sau hắn.

"Tại sao? đệ không muốn biết năm xưa tại sao mình lại đến Phó gia...còn tên nhóc Diệp Hựu Minh đó lại chiếm lấy cha mẹ của đệ? Tiểu Kỳ Kỳ..."

Thân phận của hắn là giả, của Diệp Hựu Minh cũng là giả. Nhưng cảm tình và những gì họ trải qua suốt mười năm đều là thật. Hắn thật sự không biết phải làm thế nào, có lẽ vấn đề này quá phức tạp với một đứa trẻ mười tuổi như hắn để đưa ra quyết định.

Sau khi đã biết rõ nguồn gốc của mình, Phó Thi Kỳ không thể ngăn đi sự hiếu kỳ về phụ mẫu thân sinh ra hắn, mỗi ngày những câu hỏi về họ một nhiều hơn? Vì có nhiều sự tò mò đã sinh ra những hành động lén lút, còn liên tục suốt nhiều năm mà hắn không hề nhận ra đó đã trở thành thói quen.

Mỗi tối hắn đều sẽ đến Kỳ vương phủ để gặp mặt họ...

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Kỳ vương gia đã bất ngờ vì diện mạo của họ quá giống nhau. Khẩu vị ăn cũng không khác biệt, ngay cả việc dị ứng với tôm cũng rất trùng hợp.

Ông ta ngoài mặt nghiêm khắc nhưng là một người phụ thân tốt. Như chuyện hắn cưỡng bức lão sư của mình, cháu gái của Tần thái phó hại nàng nhục nhã treo cổ tự vẫn đã gây chấn động khắp Kinh Thành. Trước mặt, ông ta tức giận dùng roi đánh hắn gần chết, nhưng sau lưng đã đến phủ Tần thái phó, quỳ gối tạ lỗi thay hắn.

Kỳ vương phi hành xử rất tàn bạo nhưng cũng rất yêu thương Diệp Hựu Minh. Hắn ngang ngược gây họa, đều có bà đứng ra dàn xếp, chuyện to thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cuối cùng chẳng còn chuyện gì.

Trước sự chỉ trích từ trưởng công chúa và mọi người trong phủ về cái chết của cháu gái Tần thái phó, bà đứng giữa Kỳ vương phủ dang rộng tay bảo vệ, còn dùng lưng mình đỡ roi thay, chính vì bà liều lĩnh nên hắn mới qua ải.

Phó Thi Kỳ rất muốn được một lần đứng sau lưng của Kỳ vương phi, cảm nhận bờ vai rộng lớn của mẫu thân.

Còn mẫu thân hiện tại của hắn, đã nhiều lần hắn bắt gặp bà đứng ở xa nhìn lén Diệp Hựu Minh mà mỉm cười, với mỗi đồ vật hắn vứt bỏ bà đều mang về cất giữ. Những lúc như vậy, hắn lại nhớ đến cái trống lắc năm xưa.

Hắn có phần hiểu cảm giác đó của mẫu thân, rất muốn lại không đủ dũng khí. Nhưng có những lúc hắn muốn bỏ hết mọi suy nghĩ, chỉ được đứng cạnh như bây giờ...nhìn bà ngủ thật gần. Kỳ vương phi mỗi ngày đều đến phòng đắp chăn cho Diệp Hựu Minh, không biết đêm nay lại được chính con trai mình đắp chăn cho.

------------------------

Trên nóc nhà một tửu lầu tại Kinh Thành, vẫn là hai thân thể không đồng dạng, một cao một thấp.

""Tiểu Kỳ Kỳ! đệ mỗi ngày đều lén lút, sao ..."

"Đệ không có lén lút."

Phó Thi Kỳ mặt lạnh nhìn Hàn Thừa Vũ lập tức chữa lời: "Phải! đệ không có lén lút...đệ chỉ công khai đứng từ xa nhìn và không để ai phát hiện ra sự có mặt của đệ"

"Tiểu Kỳ Kỳ! tối nào đệ cũng đến Kỳ vương phủ, nhìn thì cũng đã nhìn đủ rồi...đệ thật sự chưa từng suy nghĩ sẽ nhận lại họ?"

"Nhận rồi thì sao.. mọi người có được vui vẻ? hơn nữa.. họ không biết có sự tồn tại của đệ."

"Vậy thì đệ đến trước mặt họ, nói cho họ biết sự thật...đệ mới chính là con ruột của họ...đệ không muốn hay sợ mẫu thân của đệ phải khó xử...Tiểu Kỳ Kỳ huynh nói đệ...mẫu thân của đệ bà ta đối xử với đệ như vậy mà đệ luôn nghĩ cho bà ta"

Hàn Thừa Vũ nói hết lời trong lòng, khi quay người sang thì Phó Thi Kỳ đã không còn ở đó. Hắn thở dài, mở vòi rượu ra và uống một ngụm nhìn trăng trên cao: ""Tiểu Kỳ Kỳ! huynh chỉ muốn tốt cho đệ..."

Bảy năm sau.

Xuân Hạ Thu Đông đến rồi lại đi, thời gian cứ âm thầm như vậy và thêm một cái bảy năm đã trôi qua. Mọi người lại chuẩn bị đón Tết Đoan Dương, nhưng chuyện được nhiều người mong đợi nhất là nghị hòa giữa Tây Hàn và Diệp Kỳ Quốc lúc này.

Mấy năm nay chiến tranh liên tục, nam nhân duy nhất trong nhà đều phải tòng quân ra trận, nên bỏ lỡ nhiều cái Tết cùng người thân ở quê. Tây Hàn đã chịu nghị hòa, cơ hội để người dân ăn một cái Tết lớn đầy đủ thành viên đang ở ngay trước mắt.

Hoàng cung Tây Hàn- Chánh Điện

Người cầm quân đánh trận là Lâm Triết, trận chiến với Tây Hàn là trận chiến cuối cùng của lão nên dốc toàn lực. Sau nhiều tháng đuổi cùng gϊếŧ tận, đánh đâu thắng đó của Lâm Triết. Hoàng đế Tây Hàn đã chủ động xin nghị hòa, người thay mặt Diệp Kỳ quốc kí hòa ước là Kỳ vương gia và thừa tướng Viên Hà Lỗi.

Điều kiện nghị hòa đã được hai bên thông qua, Kỳ vương và An Dĩnh hoàng đế đang đặt bút kí kết thì Bắc Vĩnh Hầu thân mặc giáp bào đem quân vào xông vào, binh sĩ mai phục chính điện, bao vây lấy cửa cung.

""Bắc Vĩnh Hầu! khanh như vậy là có ý gì?"

""Hoàng thượng! không cần phải chấp nhận những điều kiện nghị hòa vô lý của họ...chỉ cần chúng ta có được Kỳ vương gia trong tay thì người đưa ra điều kiện nghị hòa là chúng ta, không phải Diệp Kỳ quốc"

""Hỗn xược...Bắc Vĩnh Hầu! mau bảo người của khanh lui xuống" An Dĩnh hoàng đế bật người dậy, khi nhìn thấy đám người của Bắc Vĩnh Hầu đang chĩa kiếm vào người của Kỳ vương gia.

Viên Hà Lỗi có phần đổ mồ hôi sợ, Kỳ vương gia vẫn rất bình thản, chậm rãi uống hết ly rượu của mình, vì ông cũng đã có sự chuẩn bị từ trước. Người của ông ta từ lâu đã mai phục khắp trong ngoài hoàng cung Tây Hàn.

""Bắc Vĩnh Hầu! bổn vương cho ngươi một cơ hội ...nếu ngươi cho người của mình lui xuống, ta sẽ xem như ngươi vì cay cú việc thua trận liên tiếp mà tâm tính bất thường, ngu xuẩn nhất thời ...không tính toán, bỏ qua cho ngươi"

Kỳ vương gia đặt ly rượu xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn Bắc Vĩnh Hầu cười giễu cợt, xem những hành động của ông ta như ruồi bọ đang bay vo ve trước mặt.

""Kỳ vương gia! chưa tới phút cuối cùng thì vẫn chưa biết là ai sẽ bỏ qua cho ai?"

Bắc Vĩnh Hầu vung thanh đao lên, chém xuống bàn tiệc của Kỳ vương, chiếc bàn gãy đôi. Kỳ vương gia phi thân lên, đá bay nửa chiếc bàn về phía Bắc Vĩnh Hầu. Âm thanh lật bàn vừa rồi đã khai mạc trận chiến, người của Bắc Vĩnh hầu xông lên, người của Kỳ vương gia đang mai phục cũng xông vào.

Bắc Vĩnh Hầu vốn không có ý định mưu hại hoàng đế của lão, mục tiêu hôm nay chỉ là gϊếŧ chết Kỳ vương gia.

Kỳ vương gia bắt đầu hiểu ra tại sao Bắc Vĩnh hầu lại có thừa tự tin như vậy, cho dù ông đã có sự chuẩn bị nhưng thuộc hạ của Bắc Vĩnh hầu không hề đơn giản, bọn chúng không phải binh sĩ tầm thường, võ công rất lợi hại.

Chiêu thức và vũ khí họ dùng phong phú đa dạng, không phải của triều đình Tây Hàn, lần này ông đã quá khinh suất. Kỳ vương gia bị trúng đao của Bắc Vĩnh Hầu, máu bắn văng xuống sàn và gục ngã. Ám tiêu, đao, kiếm, trường tiên, thương...xoay vòng quanh ông ta.

"Vương gia! cẩn thận..."

Giữa lúc này, trong đám binh sĩ của Diệp Kỳ quốc có một người phi thân lên chắn trước người của Kỳ vương gia, hắn đem ông đẩy ra phía sau lưng mình. Kỳ vương gia đứng sau lưng người ta quan sát...

Trong số binh sĩ Diệp Kỳ quốc có người thân thủ lợi hại như vậy sao? nhưng nếu là tiểu tướng trong quân doanh thì ông đều đã gặp qua lại không nhớ có vóc dáng này, và cũng không cần dùng đến khăn che mặt.

Bọn chúng xông lên, hắn liền rút kiếm Lôi Phong ra, ánh sáng phát ra từ bảo kiếm khiến mọi người phải chói mắt. Thân thủ linh hoạt, đường kiếm dứt khoát nhanh gọn, trong vài chiêu thức đã hạ toàn bộ người. Hắn đem được Kỳ vương gia và Viên Hà Lỗi đưa ra tới cửa Cung.

Đám người của Bắc Vĩnh Hầu đuổi theo, hắn liền xuất chưởng, một nguồn chân khí giữa hai tay được phóng ra, mạnh mẽ như lốc xoáy đem cả đám người đuổi tới ném văng ra hết. Hắn phi thân lên túm lấy cổ áo của Bắc Vĩnh Hầu làm con tin, tất cả cổng đều dể dàng thông quan.

"Các ngươi lui xuống hết...lui xuống hết" Bắc Vĩnh Hầu sợ chết nên ra lệnh cho người của lão lui xuống.

Bên ngoài đã có một chiếc xe ngựa chờ sẵn, phu xe nhìn thấy hắn lập tức đánh xe ngựa đến rước. Kỳ vương gia và Viên Hà Lỗi được đưa vào trong xe ngựa.

"Lộc...cộc...!!!"

Suốt cả đoạn đường đi không ai lên tiếng cho dù Viên Hà Lỗi và Kỳ vương gia có hỏi, tên phu xe và gã binh sĩ như câm cho đến khi đưa được họ an toàn đến chỗ doanh trại của Lâm Triết, nơi đang có ba mươi vạn quân của Diệp Kỳ quốc đóng giữ, cả hai liền biến mất.

Lúc đầu Kỳ vương gia cho rằng là người của Lâm Triết phái đến nhưng sau khi hỏi rõ thì lão lại không biết kẻ đó là ai, trong doanh trại cũng không có vị tướng trẻ nào có võ công cao cường như lời của Kỳ vương.

Liều mạng cứu người lại không để lại danh tính, mục đích của kẻ này thật sự là gì.

-------------------------

""Hắc..xì..!!!"

Cách doanh trại đóng quân của Diệp Kỳ quốc 50 dặm.

""Tiểu Kỳ Kỳ! đệ thay y phục có cần lâu như vậy? đệ..." Hàn Thừa Vũ lên tiếng hối thúc Phó Thi Kỳ đang thay bộ y phục của binh sĩ.

Từ sau bụi trúc bước ra một mỹ thiếu niên tướng mạo khôi ngô, mặt sáng như trăng, môi hồng răng trắng, ngũ quan tinh tế hoàn mỹ. Bạch y thanh nhã trên người càng khiến hắn có khí chất của tiên gia, khiến cho tầm mắt người nhìn xao nhãng vài giây .

Phó Thi Kỳ đã trở thành một thiếu niên mười bảy tuổi, diện mạo khôi ngô, nụ cười hoa đào ngọt lịm, thân thủ thì nhanh nhẹn.

Hắn theo Tư Không Tại học võ đã hơn mười năm, là tiểu đệ tử mà lão ưng ý nhất trong những đệ tử của lão, tất cả võ công của Tư Không Tại không chút giấu diếm truyền hết cho hắn. Hắn ngộ tính cao, học lại nhanh nên sớm đã đạt thành tựu.

Hắn cái gì cũng nhận, nội lực của sư phụ hắn nhận, võ công thượng thừa của sư phụ hắn nhận, thanh kiếm Lôi Phong của sư phụ hắn cũng nhận, nhưng thứ duy nhất hắn từ chối là mối quan hệ với Thành Ly Lâu.

"Hảo mỹ nam!"

Hàn Thừa Vũ mở miệng trêu đùa, đưa ngón tay lên tán thưởng vẻ đẹp của Phó Thi Kỳ, lời lẽ vô lại chính là một phần tính cách của hắn nhưng bản chất hắn không xấu.

Phó Thi Kỳ ngó lơ thái độ bỡn cợt của Hàn Thừa Vũ, sau khi thay y phục xong đã xoay người rời đi, Hàn Thừa Vũ liền bật dậy đuổi theo hắn.

"Tiểu Kỳ Kỳ! chờ huynh..."

""Thả tay ra.."

"Được ..được...không chạm vào đệ..."

Tiểu Kỳ Kỳ của hắn đã thay đổi rất nhiều từ sau khi biết rõ thân thế của mình, trở nên thích lạnh lùng, tính cách khó chịu, ít nói ít cười, khiến cho người ta phát ức.

""Đại sư huynh! huynh nghĩ...vết thương của Kỳ vương gia có nguy hiểm không?"

"Chắc là không có chuyện gì, nếu quan tâm như vậy...hay chúng ta ở lại?"

Mặc dù nói là không muốn nhận phụ mẫu nhưng ai có mắt đều nhìn ra Tiểu Kỳ Kỳ rất quan tâm bọn họ, chỉ cần biết một trong hai người họ gặp chuyện là sẽ lo lắng, như chuyện Kỳ vương gia đi sứ sẽ gặp nguy hiểm, Tiểu Kỳ Kỳ đã cải trang thành một tên binh sĩ hộ tống Kỳ vương gia từ Diệp Kỳ quốc đến Tây Hàn.

-----------------------------------

Bắc Vĩnh Hầu bị bỏ rơi ngay khi Phó Thi Kỳ mang được người ra khỏi cung, trong lúc lão đang tìm đường về thì có một người nam nhân đeo mặt nạ chắn trước mặt, thanh kiếm của y chĩa thẳng vào yết hầu của lão.

Lão run rẩy hoảng sợ bị đẩy lùi ra sau.

"Thiếu chủ! tất cả do tên binh sĩ đó xuất hiện...nếu không ta đã gϊếŧ được Kỳ vương gia...xin đừng gϊếŧ ta" Bắc Vĩnh Hầu hụt chân té ngã xuống đất, gấp gáp lấy trong người ra tấm bản đồ đưa cho hắn, cơ hội giữ mạng duy nhất của lão.

"Thiếu chủ! ta đã tìm được manh mối mới, trong hang động đó thật sự có huyết Ô...ta không có lừa người."

"Thứ ta cần chính là kết quả và kẻ hữu dụng..nhưng lão đều không có, đáng chết.."

"Roẹt!"

Thanh kiếm của hắn đã cắt ngang cổ của Bắc Vĩnh Hầu, lão ngã phịch xuống đất, mắt trợn trắng, và máu chảy thành vũng. Tấm bản đồ trên tay lão chưa kịp đưa tận tay của hắn đã rơi xuống đất.

Từ trên cao của thiếu niên mang mặt nạ, một vị hòa thượng, một gã đạo sĩ, một đại mỹ nhân và một tên công tử phong lưu bay xuống, bước đến hành lễ với hắn.

Công tử phong lưu bước tới chỗ Bắc Vĩnh Hầu, nhặt tấm bản đồ dưới đất lên: "Đây không phải là tấm bảng đồ lần trước ...lần đó cũng vì lão mà hại chết bao nhiêu huynh đệ, tên Bắc Vĩnh Hầu đến chết vẫn còn lừa ghạt chúng ta."

Hắn chuẩn bị ném đi, thì đại mỹ nhân đã ngăn lại. Vì Huyết Ô rất quan trọng với họ, giữ lại bản đồ này có khi cần dùng đến.

"Thiếu chủ! Diệp Kỳ Hách đang ở chỗ của Lâm Triết, có ba mươi vạn quân canh giữ, chúng ta sẽ không thể gϊếŧ được hắn"

"Vậy thì để hắn sống lâu...."

-----------------------

Phó hầu phủ-Kinh Thành Diệp Kỳ quốc

"Sao muội ở đây?"

Phó Thi Kỳ vừa đẩy của vào thì nhìn thấy Hinh Hất Tử đang ở trong phòng hắn dọn canh ra bàn, nàng mỉm cười ngọt ngào.

"Dì Tuyết! bảo muội mang canh cho huynh"

Hinh Hất Tử chính là hôn thê của hắn. Ba năm trước, Hinh gia đến Phó gia tìm mẫu thân nhắc lại hôn ước giữa hai nhà Tạp Hinh khi xưa. Phu phụ Hinh gia không phải người xấu, nếu không cùng đường đã không bỏ hết sĩ diện đến tìm mẫu thân xin giúp đỡ.

Mẫu thân phải nhiều lời cầu xin tổ mẫu, và nghe những lời chói tai của đại nương, mới xin được cho Hinh gia ở lại Phó gia. Hinh gia đều là người biết an phận, sinh hoạt thường nhật không có đòi hỏi nhiều, họ chỉ cần một nơi trú thân nên không đắc tội với đại nương.

Nàng chống tay lên bàn nhìn ngắm Phó Thi Kỳ ăn, si mê quên cả mặt mũi. Da trắng, mũi cao, môi lại đỏ và đôi mắt u buồn khiến cho người ta chỉ muốn ôm ấp yêu thương, nếu huynh ấy trở thành thức ăn thì cả ngày nàng chỉ nhìn mà không dám ăn.

Một người bà con xa của dì Tuyết gửi thiệp hỉ, thật ra dì Tuyết đã viện cớ từ chối nhưng biểu ca lại muốn đi.

"Thi Kỳ! huynh đến Ôn Thành có chuyện gì vui không? kể cho muội nghe"

Hắn vốn không có đến Ôn Thành, hắn chỉ lấy đó làm lý do để vắng mặt ở Kinh Thành nhiều ngày, lẫn vào đoàn quân của Kỳ vương phủ đến Tây Hàn.

"Cũng không có gì đặc biệt...Hất Tử, huynh thấy hơi mệt muốn được nghỉ ngơi"

""Vậy muội ra ngoài...huynh hãy ngủ sớm"

Hất Tử lập tức đứng dậy và cầm theo thố canh tiến ra cửa. Nàng vừa ra khỏi phòng thì tất cả nến liền được thổi tắt. Trong lòng náng có chút hụt hẫng, là Thi Kỳ không muốn nói chuyện với nàng hay thật sự mệt thật.

""Tử nhi!"

"Dì"

Hinh Hất Tử như rùa rụt cổ, cầm bát canh cúi mặt mà đi, cho đến có bóng đen

chắn ngay rước mặt, nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tạp Tuyết.

""Thi Kỳ có ăn hết canh không?"

"Dạ có."

Câu trả lời không chút sức lực và bộ dạng chán nản của Hinh Hất Tử khiến cho Tạp Tuyết phải bận tâm: "Vẻ mặt này là sao đây? Không hải Thi Kỳ đã ăn hết canh do con nấu? hay là Thi Kỳ đã nói gì làm con không vui?"

"Nếu huynh có thể nói nhiều hơn thì đã tốt.....dì nói.. Thi Kỳ chỉ lãnh đạm với người ngoài, nhưng con đã ở Phó gia hơn ba năm không tính là người ngoài, sao huynh ấy vẫn tỏ ra lạnh lùng với con hay huynh ấy không thích con?"

""Tử nhi! nếu Thi Kỳ không thích con, sao còn đồng ý hôn sự này...có thể do công đường có nhiều việc, trong người mệt mỏi nên lười nói"

""Là vậy sao..."

Tạp Tuyết cũng đang nghi ngờ đáp án của mình. Vì bà nhận ra, mấy năm gần đây Phó Thi Kỳ đã thay đổi rất nhiều, không còn là đứa trẻ ấm áp, hiếu động, có nụ cười rực rỡ của trước kia. Hắn trở thành một con người lãnh đạm, ít nói, mặc dù vẫn giành cho bà sự quan tâm nhưng ánh mắt hắn nhìn bà đã có sự ngăn cách mà bà không thể bước vào.

"Con đừng suy nghĩ nhiều...mau về phòng nghỉ ngơi, cũng không còn sớm."

"Dạ! dì...""

------- hết chương 5---------