Chương 4: Bái Thần giáo

Khâu Thục Linh ôm theo A Nghiên, từ trên cao đáp xuống trước một tòa thành to lớn hùng vĩ. Cảnh sắc tuyệt vời, thược dược hoa mọc khắp nơi, màu đỏ rực rỡ chói lòe hệt như sắc y trên y phục sư phụ mặc, còn có hương thơm quyến rũ của ngàn hoa cùng nở, khiến cho tiểu nha đầu như A Nghiên choáng ngợp.

"Sư phụ! đây là nơi ở của người?"

"Phải... A Nghiên vào thôi"

Cánh cổng lớn của Bái Thần giáo dần mở rộng ra, âm thanh thiết ngàn cân nặng nề kéo theo. Bà nắm lấy tay A Nghiên đi vào trong thành, dọc đường đi hàng ngàn giáo chúng đều đổ rạp xuống, cúi đầu hành lễ với họ.

"Tham kiến giáo chủ...tham kiến giáo chủ"

Tiếng tung hô vang vọng suốt đoạn đường dài, đến tận thánh điện và khi Khâu Thục Linh ngồi lên chiếc ghế bảo tọa mới dừng lại, bà xoay người vạt áo tung bay, bá khí ngút tận trời xanh, mày liễu mềm mại và đôi mắt sắc bén lướt toàn bộ giáo chúng dưới chân.

""Đứng lên hết đi!"

"Đa tạ giáo chủ"

Tất cả giáo chúng đều đứng lên và nép sang hai bên.

"Lúc ta rời khỏi...trong giáo có chuyện đại sự gì xảy ra?"

"Dạ không, chỉ có một vài đệ tử Ly Lâu Thành vì tìm kiếm tung tích của Tư Không Tại đến đây gây rối, nhưng đã bị đệ tử đuổi đi" Một trong số những nữ đệ tử của bà, Âu Na lên tiếng.

Âu Na nhìn sang A Nghiên, tiểu nha đầu ôm chặt cái tay nải luôn núp sau lưng sư phụ từ lúc bước vào: "Sư phụ! nha đầu này là ai?"

"Để ta giới thiệu với mọi người....nha đầu này là A Nghiên, tiểu đệ tử ta vừa thu nhận ở bên ngoài, sau này A Nghiên sẽ là Thánh Sứ của Bái Thần giáo"

Ngoại trừ giáo chủ ra thì Thánh Sứ là người có vị trí cao nhất của Bái Thần giáo, lại giao cho một đứa trẻ có phải không thỏa đáng. Nhưng cách hành xử trước giờ của Khâu Thục Linh luôn không nói đạo lý, tùy hứng, thích làm gì thì làm không quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Cho nên không ai dám nói không.

"Tham kiến Thánh sứ..."

Tất cả mọi người lúc này đều quỳ xuống hành lễ với A Nghiên, nàng rất sợ. Nhưng Khâu Thục Linh ngăn nàng lại, cho đó là điều nên làm.

Bà cũng thực hiện lời hứa giúp nàng đi tìm tung tích của mẫu thân A Nghiên.

Lúc này Khâu Thục Linh mới biết thì ra A Nghiên là nhị tiểu thư của thừa tướng Viên Hà Lỗi. Hắn ngoại trừ làm một vị quan tốt, người phụ thân tốt thì không phải là phu quân tốt. Năm A Nguyên vừa đầy tháng, lão cùng kỹ nữ thân lâu là Liễu Hàm Yên gian díu đến mang thai, Liễu Hàm Yên tìm đến Viên gia muốn gả cho lão.

Mẫu thân của A Nghiên vì tức giận nên đã bồng đại ca của A Nghiên về nhà ngoại. Viên Hà Lỗi cũng cho rằng thê tử giận dỗi bỏ đi vài ngày sau sẽ quay về. Nhưng mãi đến cả tháng không tin tức, lão mới đích thân đến nhà ngoại của A Nghiên, mới biết một tháng trước thôn Vạn Thủy xảy ra lũ lụt, người cả thôn chết sạch không còn ai.

Viên Hà Lỗi vì không muốn A Nghiên đau buồn nên chưa từng nói ra. Có lẽ bà cũng nên im lặng một thời gian.

A Nghiên mất tích nhiều ngày liền, các sư thái Vân Âm tự đã báo chuyện này cho Viên Hà Lỗi, hắn lập tức cho quan binh đi tìm kiếm nàng khắp cả núi Thiên Lang, giữa lúc mọi thứ đang rối tung lên thì thì Khâu Thục Linh đưa nàng trả về Vân Âm tự, mọi chuyện đều phải kể lại tường tận cho phụ thân nghe, từ việc nàng bỏ trốn xuống núi, bị bọn thổ phỉ bắt và được một vị nữ hiệp cứu. Trừ việc nàng không nói ra vị nữ hiệp đó chính là giáo chủ Bái Thần giáo ra thì toàn bộ đều không che giấu.

-------------

Phó hầu phủ.

Tiếng cây đầu trượng của lão thái thái vang dội như sấm, hậu vệ bên ngoài đều giựt mình. Họ từng chứng kiến thái độ tức giận này của lão phu nhân một lần duy nhất, đó là lúc Phó hầu gia cãi lệnh, tự quyết đi đón nàng kỹ nữ tên Tạp Tuyết kia về phủ.

"Một đứa trẻ thì có thể đi được bao xa, tại sao nhiều ngày vẫn không có tin tức?"

Mặc dù bà không giành nhiều tình cảm cho Phó Thi Kỳ vì hắn có một người mẫu thân xuất thân thấp kém, nhưng hắn cũng là huyết mạch của con trai bà, không thể để hắn lưu lạc bên ngoài.

"Mẫu thân! người không nên lo lắng quá, Thi Kỳ có lẽ đã trốn ra ngoài chơi, vui quá nên chưa muốn về....vốn không có chuyện gì xảy ra."

Đổng thị vừa nói xong, lão thái thái đã quay sang trừng mắt: "Đừng cho rằng ta không biết người đang nghĩ gì, Thi Kỳ là huyết mạch của Sơn nhi, con cháu Phó gia chúng ta...nếu ai có tâm muốn hãm hại nó, chính là chống đối với ta, với cả Phó gia này, ta sẽ không tha cho chúng"

Lời của lão thái thái như phân định rõ ràng ai người nhà, ai người ngoài. Đổng thị nghe càng ấm ức, mặc dù bà làm dâu Phó gia đã lâu, cũng sinh cho Phó gia hai người con trai nhưng vẫn bị xem là người ngoài trong mắt lão thái thái, đây là lý do cho đến lúc này mẹ chồng vẫn không cấp toàn quyền để bà cai quản Phó gia.

""Mẫu thân! Thi Kỳ là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, hắn sẽ không ra khỏi phủ mà không báo cho con biết, hắn nhất định xảy ra chuyện, mẫu thân...người phải đi tìm Thi Kỳ trở về." Tạp Tuyết nước mắt đầm đìa, xanh xao quỳ gối trước lão thái thái.

""Ta biết rồi...ngươi mau đứng dậy...người đâu..."

Lão thái thái nhìn ra ngoài cửa lớn tiếng gọi người vào thì nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Phó Thi Kỳ đang đi vào.

""Mẫu thân!" Phó Thi Kỳ vội chạy vào trong, ôm lấy Tạp Tuyết.

"Thi Kỳ!." Tạp Tuyết cũng mừng rỡ ôm chầm lấy hắn.

Phó Thi Kỳ trở về Đổng thị càng có lý do bực tức, một hai lần có thể thoát nạn nhưng bà không tin cả đời này hắn sẽ luôn gặp may mắn, sẽ còn có cơ hội khác.

Nhưng mộng hại người của Đổng thị chưa nuôi được lâu thì tối hôm đó hồn ma của Phó Chi Sơn đã đến phòng tìm bà. Thật ra do Tư Không Tại giả dạng, lão không muốn tiểu đồ đệ mới thu nhận chưa kịp tỏa sáng đã bị hỏa táng.

Tư Không Tại đe dọa bà nếu còn dám hãm hại Phó Thi Kỳ thì lão sẽ kéo bà theo.

"Tướng công! Ta biết sai rồi...chàng tha cho ta đi...sau này ta nhất định sẽ đối tốt với Thi Kỳ và Tạp Tuyết"

"Ta tạm tin lời nàng...nếu nàng không giữ lời, ta sẽ lại đến tìm nàng...ta ở dưới rất cô đơn, rất nhớ nàng.""

"Không..không..ta nhất định sẽ giữ lời...chàng đừng có nhớ ta""

Nhìn thấy Đổng thị bị mình dọa đến mặt mũi trắng bệch, lời nói lắp bắp, nếu lão còn tiếp tục có thể sẽ xảy ra án mạng, nên Tư Không Tại đã rời đi. Từ sau đêm đó Đổng thị không còn ý định muốn gϊếŧ Phó Thi Kỳ và Tạp Tuyết, nhưng bạc đãi vẫn còn.

--------------------------------

Kỳ vương phủ.

"Đứng lại đó! đừng chạy...mau bắt lấy nó."

Một tiểu hài tử ăn mặc vương giả, diện mạo vừa không quá xuất chúng, lại có một vết sẹo dài trên mặt. Nhưng khẩu khí bức người từ sau vọng đến, tất cả hậu vệ trong viện cuống cuồng, cả hậu viện vì hắn náo loạn.

"Thế tử! bắt được rồi." Một hậu vệ nắm hai tai con thỏ trắng và chạy đến trước mặt của Diệp Hựu Minh lập công. Tưởng đâu đã khống chế được nhưng vừa sang tay, con thỏ lại quay sang cắn hắn.

"Đồ dã chủng khốn kiếp...dám cắn bổn thế tử."

Nhìn thấy bàn tay hằn sâu dấu răng, khuôn mặt trở nên méo mó xấu xí vì tức giận. Diệp Hựu Minh rút ngay thanh đao của hậu vệ đứng gần đó, một đao chém đứt đôi thân con thỏ làm hai, thân dưới rơi ngay xuống sàn, máu đỏ bắn văng thẳng vào mặt thị vệ, gã kinh hãi ném phần đầu còn lại xuống dưới đất. Đám nô tì chứng kiến cảnh tượng máu me cũng rùn mình khϊếp vía.

"Vương phi!"

Từ phía sau Lâm Tâm Du đi tới, nhìn nàng họ như trông thấy ma nhưng không phải vì nàng quá đáng sợ, mà do màn dọa người vừa nãy của Diệp Hựu Minh vẫn còn dư âm, nét hoảng sợ còn ở mãi trên mặt.

"Mẫu thân!"

Diệp Hựu Minh ném thanh đao xuống đất, chạy về phía của Lâm Tâm Du đang đứng, ôm lấy. Nàng nhìn tới khuôn mặt, đôi tay đang dính máu của hắn cảm thấy phiền lòng, cúi xuống lấy khăn lụa lau sạch những vết máu trên người hắn.

"Sao con lại chạy ra ngoài nữa, không ở trong thư phòng học cùng Tần thái phó?"

"Không! con không muốn ở cùng với lão già đó.. suốt ngày cứ lãi nhãi bên tai, cũng không hiểu lão muốn nói gì?"

Đôi tay của Lâm Tâm Du ngưng lại, ánh mắt có chút nghiêm nghị nhìn hắn.

"Tần thái phó tuổi tác đã cao nên có đôi lúc hơi nghiêm khắc, nhưng người có học thức uyên thâm.. được thái phó chỉ dạy con phải siêng năng học, phụ vương của con từng học trò của Tần thái phó."

Trước thái độ từ tốn của mẫu thân, Diệp Hựu Minh vẫn cảm thấy không đồng ý, hắn đẩy nàng ra la hét ầm ĩ.

"Con không muốn...không muốn lão ta làm lão sư, con muốn đổi người..nếu không con không học...hu..hu " hắn chạy loạn vừa khóc vừa ăn vạ, đu lấy cây cột.

Diệp Hựu Minh vừa không có chí khí lại không chịu cầu tiến, học gì cũng lâu chỉ duy nhất ăn vạ là giỏi nhưng lần nào cũng thành công.

"Không thích Tần thái phó, vậy con muốn ai làm lão sư?"

Diệp Hựu Minh lập tức ngưng ngay tiếng khóc chói tai của mình, buông cây cột ra và nhảy lên ghế ngồi: "Mẫu phi! con nghe mọi người trong phủ nói...Tần thái phó có một cháu gái rất xinh đẹp, con muốn tỷ ấy mỗi ngày cùng con viết chữ đọc sách"

"Mới có bao lớn đã học tính xấu của phụ vương con, học thức không thể dựa vào diện mạo bên ngoài đánh giá, đẹp chưa chắc đã là lão sư tốt."

"Con mặc kệ tỷ ấy có phải lão sư tốt không, con chỉ muốn tỷ ấy làm lão sư...không phải tỷ ấy con không học..hu..hu..hu.."

"Được...được...con thích ai thì người đó sẽ làm lão sư...không được khóc"

Việc giành quá nhiều tình thương và cưng chìu đứa con trai duy nhất của mình, không biết nên thương hay trách Lâm Tâm Du mới đúng.

Sau khi đưa hắn về phòng, nàng đã đến gặp Tần Thái phó đưa yêu cầu. Lão thái phó cũng hi vọng Diệp Hựu Minh thành tài, nếu hắn thật sự muốn học lão sẽ để cháu gái đến phủ Kỳ vương làm lão sư.

""Sáng giờ có ai nhìn thấy Vinh Nương?"

"Nô tì không nhìn thấy."

"Khi nào Vinh Nương về bảo đến gặp ta.""

"Dạ vương phi"

Lâm Tâm Du không thể nào biết hôm nay là ngày đặc biệt với Vinh Nương, ngày này mười năm trước. Có một người nữ nhân tên Tạp Tuyết đã ôm theo tiểu thế tử của bà rơi xuống vực. Bà đã quay lại tìm thi thể họ đem chôn cất nhưng tìm không thấy xác có thể bị thú rừng tha đi. Từ đó Vinh Nương đã chọn ngày này hàng năm làm ngày giỗ cho Tạp Tuyết và tiểu thế tử.

""Ông chủ! đồ của ta đã có chưa?"

"Đã có đủ...đây..."

Vinh Nương xách theo giỏ nhang đèn rời đi, lúc bà chuẩn bị bước lên xe ngựa thì nhìn thấy một thiếu phụ nắm lấy tay một đứa trẻ đi tới. Vinh nương không thể nào quên được khuôn mặt của người nữ tử này, mười năm...bà nhớ mãi khoảnh khắc nàng rơi xuống vực.

""Tạp Tuyết cô nương!"

Vinh Nương lập tức bước xuống xe ngựa, đuổi theo Tạp Tuyết.

Tạp Tuyết kinh hãi khi gặp lại Vinh Nương, nàng đã cố tình chọn lựa đường đi, tránh gặp người của Kỳ vương phủ. Không ngờ người bà muốn tránh nhất lại gặp được. Tạp Tuyết nắm lấy tay của Phó Thi Kỳ lôi hắn đi.

""Mẫu thân! bà lão đó có phải đang gọi chúng ta."

Tạp Tuyết vẫn không đáp lại hắn, nàng cứ nắm lấy tay hắn lôi đi. Trong đầu nàng chỉ vang lên mỗi một suy nghĩ, không thể...không thể để cho Vinh Nương gặp lại nàng và Thi Kỳ chung một chỗ.

""Thi Kỳ! Con còn nhớ đường đến Tụ Bảo Trai...con đến đó trước đợi mẫu thân, được không?"

Phó Thi Kỳ không hiểu mẫu thân sao lại bắt hắn một mình đến Tụ Bảo Trai nhưng dường như người rất sợ lão bà phía sau, liệu hắn đi rồi mẫu thân có gặp nguy hiểm không.

"Thi Kỳ! mẫu thân không sao...con đến Tụ Bảo trai đợi mẫu thân trước, mẫu thân có chút việc...sau khi xong việc sẽ đến tìm con, có được không?"

Lần này hắn không chỉ nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt mẫu thân, còn có sự cầu khẩn van xin hắn.

""Được! con sẽ đến Tụ Bảo trai đợi người...người nhất định phải đến"

"Mẫu thân nhất định sẽ đến"

Nàng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng Thi Kỳ cũng chịu đi trước lúc Vinh Nương đuổi tới tới.

""Tạp Tuyết cô nương...có phải là nàng?" Vinh Nương vẫn còn chút dè chừng ngại bản thân nhận nhầm người, lúc này họ chỉ cách nhau một sải tay chỉ cần Tạp Tuyết xoay người lại.

Năm đó Tạp Tuyết ôm tiểu thế tử nhảy xuống vực, nếu như nàng ta còn sống thì tiểu thế tử cũng có khả năng còn sống trên đời này. Sự gặp lại này mang đến cho bà thêm hy vọng.

Tạp Tuyết cố gắng không lộ nổi sợ ra mặt, bình tĩnh xoay người lại đối mặt với Vinh Nương.

""Thật sự là cô nương." Vinh Nương mừng rỡ vì bà đã xác định được người mình đuổi theo chính là Tạp Tuyết của năm xưa.

Vinh Nương và Tạp Tuyết đưa nhau đến chỗ vắng vẻ để nói chuyện. Việc đầu tiên bà hỏi đến là tung tích của tiểu thế tử năm xưa, nhưng đáp án nghe được khiến bà choáng váng mặc dù đã đoán biết khả năng này từ trước.

""Chết thật rồi sao..."

""Lúc đó hai người chúng tôi cùng ngã khỏi vách núi....ta may mắn được một vị đạo sĩ cứu, còn thiếu gia của bà thì không được may mắn hắn rơi xuống vách trước cả ta...ta xin lỗi..."

Xin lỗi... ta không thể nói ra sự thật. Ta không thể trả Thi Kỳ lại cho bà, không thể để nó nhìn nhận lại phụ mẫu, nếu không... Hựu Minh của ta sẽ mất hết tất cả.

""Đúng là ý trời...cô nương không cần cảm thấy có lỗi, ta thật sự mừng vì cô nương còn sống." Có lẽ vì bà đã chuẩn bị cho chuyện này từ nhiều năm trước, nên chút thất vọng này dễ dàng vượt qua.

""Nhưng ta còn có một thắc mắc.. sao lúc nãy ở trên phố cô nương lại bỏ chạy, nàng không muốn biết tung tích của con trai mình sao?"

Tạp Tuyết nắm chặt hay lòng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh không lộ ra sơ hở cho Vinh Nương phát hiện.

""Thật ra...ta đã gặp được hắn, nhiều năm trước ta đã nhìn thấy bà và tiểu thư của bà...ta biết tiểu thư nhà bà là Kỳ vương phi, ta còn biết con trai của ta hiện tại là thế tử của phủ Kỳ vương"

Đáp án của Tạp Tuyết khiến cho Vinh Nương rất bất ngờ.

""Nhưng sao cô nương...." tại sao mấy năm qua cô nương lại xem như không có chuyện gì, bỏ mặt con trai mình không quan tâm. Vinh nương rất muốn hỏi những điều này nhưng bà lại không hy vọng Tạp Tuyết sẽ chạy đến tranh giành con trai với tiểu thư, Diệp Hựu Minh giờ đã trở thành một phần máu thịt của tiểu thư nếu ai muốn tách rời hắn ra chính là lấy mạng người.

""Vì ta đã tái giá.... tướng công không biết ta từng có một đứa con trai, ta cũng không muốn cho hắn biết...cuộc sống bây giờ của ta rất tốt, bà cho rằng ta ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân cũng được, nhưng ta không muốn nhận lại hắn"

Tạp Tuyết tự dối mình nói ra những lời trái lòng, không muốn nhìn nhận con trai là không đúng. Tất cả việc nàng làm đều vì hắn, hắn rất quan trọng với nàng không ai có thể thay thế.

""Không... ta sẽ không có suy nghĩ đó, cô nương đưa ra quyết định này rất là đúng, thật ra...ta rất sợ nàng sẽ nhận lại hắn"

Vinh Nương dừng lại, bà do dự: " Khi đó nhìn nàng và tiểu thế tử rơi xuống vực, ta đã nghĩ hai người không còn cơ hội sống nên không nói sự thật với vương phi... ta lừa gạt người, nói con của nàng chính là tiểu thế tử... hiện giờ vương phi rất yêu thương hắn, ở Kỳ vương phủ không ai dám bắt nạt hắn, tương lai sau này của hắn sẽ không ai bằng"

"Vậy thì quá tốt."

Cửa ải của Vinh Nương nàng cũng đã qua được nhưng nàng không thể buông lõng, vẫn cần cảnh giác nhiều hơn sau này tốt nhất không nên gặp lại bà ta.

""Mẫu thân! có được không?" Đôi tay nhỏ của Phó Thi Kỳ lay nhẹ tay của Tạp Tuyết.

"Sao?" Tạp Tuyết được Phó Thi Kỳ lay cho giựt mình, nàng nhìn xuống hắn.

""Mẫu thân! mua cho con cái trống đó, được không?"

Phó Thi Kỳ đang đứng trước ông lão bán trống lắc. Hắn đang xin được mua cho cái trống giống với cái của Tạp Tuyết trước đây. Cái trống đó hắn biết mẫu thân luôn cất kỹ trong tủ, lâu lâu lại lấy ra xem, xem xong lại bỏ vào trong tủ khóa lại. Hắn cũng muốn có một cái giống hệt.

"Được!" Tạp Tuyết lấy ngân lượng trong hầu bao ra đưa cho ông lão, hóa ra người quen cũ và ông lão này lại nhận ra nàng.

""Là phu nhân..." Ông lão mỉm cười nhìn Tạp Tuyết nói tiếp: "chúng ta thật có duyên lại gặp nhau"

Vẻ mặt của Tạp Tuyết sượng sùng vì không nghĩ sẽ gặp lại người không muốn gặp.

""Con trai phu nhân đứa nào cũng hứng thú với trống lắc do ta làm thì phải? ta tặng thêm cho nàng một cái, mang về cho tiểu tử lần trước " Lão cúi người xuống, nhét cả hai chiếc trống vào tay Phó Thi Kỳ.

""Cái này của ngươi, còn cái trống này mang về cho ca ca ngươi... không phải trả ngân lượng."

Phó Thi Kỳ không hiểu thông lời của ông lão, trong lúc hắn đang do dự có nên nhận cái trống này hay không thì Tạp Tuyết lại tỏ ra quyết liệt: ""Không cần! trả cho lão, một cái là đủ..."

Nàng kéo tay hắn đi: "Thi Kỳ! chúng ta đi thôi"

Phó Thi Kỳ dù bị kéo đi nhưng vẫn ngoảnh đầu nhìn lại ông lão, ca ca sao...Suốt cả đêm hắn đều cầm cái trống lắc đó trên tay suy nghĩ về thái độ kì lạ của mẫu thân sáng nay, lúc đầu là bà lão kia tiếp đến là ông lão...mẫu thân cư xử rất khác ngày thường.

""Cạch!!! Cạch..cạch!!!"

Liên tiếp có ba viên gạch ném qua cửa phòng của hắn, mỗi lần cách nhau ba nhịp. Đó chính là ám hiệu sư phụ gọi hắn ra ngoài luyện công. Phó Thi Kỳ thổi tắt hết nến sau đó rời khỏi phòng.

Hắn đi tới hậu viện của Phó gia ở sau núi. Tới nơi đã nhìn thấy Tư Không Tại nằm vắt chân trên cây, tay cầm vòi rượu. Bên dưới dàn sẵn trận pháp, hàng trăm ống trúc phóng thẳng về phía hắn, hắn bay lên lộn người tránh những ống trúc đâm tới và từng bước đạp những ống trúc để leo lên.

Khi hắn vừa đứng vững trên cao một tia sáng lóe lên, mũi nhọn của thanh kiếm xoay tròn và bay thẳng tới. Phó Thi Kỳ ngã người ra sau, cùng lúc lộn người một vòng dùng chân đá bay cây trúc về phía đối phương. Khí lực quá lớn, một đứa trẻ mười tuổi có khả năng này thật khiến cho người ta nể phục. Hàn Thừa Vũ cũng không dễ mới tránh được thanh trúc đâm vào người, tiểu sự đệ này của hắn rất khá.

Cả hai trụ vững trên đất đứng nhìn nhau..

""Được rồi...đều là người nhà, chào hỏi như vậy cũng đã đủ." Tư Không Tại lên tiếng.

Người nhà...Phó Thi Kỳ quan sát vị sư huynh đứng mặt, cao hơn hắn cả cái đầu, diện mạo có chút yêu nghiệt phóng túng nhìn không giống như kẻ tử tế, có điều.. cái nét không tử tế này có phần giống sư phụ của hắn.

""Thi Kỳ! mau qua chào hỏi...hắn tên Hàn Thừa Vũ là đại đệ tử của sư phụ." Tư Không Tại lên tiếng, Phó Thi Kỳ cũng thu kiếm, hạ người cúi chào.

""Đại sư huynh!"

"Tiểu sư đệ! Ngoan..." Hàn Thừa Vũ giơ tay ra muốn xoa đầu Thi Kỳ nhưng Thi Kỳ lại xoay người tránh né, hắn ngượng ngùng thu tay về: "Sau này huynh gọi đệ là Tiểu Kỳ Kỳ, được không?"

""Tùy huynh..."

Tiểu đệ đệ này của hắn soái khí ngút trời cao rất ngầu. Ba năm trước sư phụ từ bên ngoài trở về, khoe khoang với đệ tử trên dưới của Ly Lâu Thành, ở bên ngoài vừa thu nhận một tiểu đồ đệ rất xuất sắc, kỳ tài võ học trăm năm tư chất hơn người, quan trọng nhất là diện mạo rất khả ái. Tư Không Tại ca ngợi Phó Thi Kỳ như ở trên trời mới có dưới đất khó gặp.

Hàn Thừa Vũ vì vậy rất muốn gặp cho bằng được, mỗi ngày đều lãi nhãi bên tai cho nên Tư Không Tại đã thành toàn cho hắn. Phải thừa nhận tiểu sư đệ này của hắn diện mạo như hoa như ngọc, môi đỏ da trắng, ngay cả những tiểu sư muội ở thành Ly Lâu còn kém xa.

Từ xa có hán tử cao lớn vạm vỡ bay tới, đứng trước mặt của Tư Không Tại cúi người hành lễ. So với Hàn Thừa Vũ thì người này có vẻ nghiêm túc đáng tin hơn.

"Tiểu Kỳ Kỳ! cái tên mặt lạnh đó là Lý Phong Trạch...nhỏ hơn huynh một bậc, đệ đừng thấy hắn lạnh lùng bị dọa sợ, thật ra hắn là cục đất biết đi, rất dể xấu hổ."

Phó Thi Kỳ bước đến, cúi đầu chào hỏi với Lý Phong Trạch: "Nhị sư huynh...xin chào"

""Tiểu..tiểu sư đệ...chào"

Lý Phong Trạch quả nhiên là người giống như những gì Hàn Thừa Vũ miêu tả, người dễ xấu hổ và không biết cách thể hiện cảm xúc của mình. Một người hướng nội một kẻ hướng ngoại, sở thích nhận đệ tử của Tư Phong Tại rất đa dạng.

""Sư phụ! con đã điều tra được tung tích của Song Sát...bọn chúng đang lẫn trốn ở Thánh Ly sơn"

Tư Không Tại từ trên cây nhảy xuống, nói vài lời an ủi với Phó Thi Kỳ như... sư phụ có việc phải giải quyết sẽ đi xa trong nhiều ngày, con hãy siêng năng luyện võ không được lười biếng, khi nào xong việc sự phụ sẽ đến tìm con. Sau đó cả ba người gồm Tư Không Tại, Lý Phong Trạch đều rời đi.

Chỉ riêng Hàn Thừa Vũ là quyến luyến tiểu sư đệ mới gặp mặt nhất, lề mề không chịu đi: ""Tiểu Kỳ Kỳ! ta và sư phụ giờ phải đi bắt kẻ xấu...sau này ta sẽ thường xuyên đến tìm đệ, ta thật sự rất thích đệ"

Phó Thi Kỳ cho rằng lần từ biệt này sẽ kéo dài lâu nhưng ba ngày sau hai vị sư huynh này lại xuất hiện ở Phó gia.

Nhị sư huynh con người trung thực đáng tin, chỉ có không biết cách bộc lộ cảm xúc "Ừ" "Đúng" "Phải" mỗi câu nói ra đều rất ít, những lúc đại sư huynh cần tìm đồng minh thì nhị sư huynh chỉ biết gật đầu không dám lắc đầu, còn không biết cách từ chối nên thường xuyên bị bắt nạt và bị lôi kéo vào những chuyện càn quấy của đại sư huynh.

Nhưng đại sư huynh cũng không phải điểm nào cũng xấu, huynh ấy làm người phóng khoáng, trọng tình

nghĩa ghét việc chướng tai gai mắt. Trên phố nếu gặp kẻ xấu huynh ấy sẵn sàng ra tay trừng trị. Còn rất quan tâm hắn, có thức ăn ngon hay sưu tầm được những kì vật hiếm thấy đều mang đến cho hắn xem.

Nhưng phiền nhất là đại sư huynh cách ngày lại lẽo đẽo sau đuôi hắn, nói mãi không ngừng, muôn cách rủ rê hắn lên Ly Lâu Sơn tham quan. Như ở Ly Lâu thành phòng nhiều lại rộng, đầu bếp nấu ăn cũng rất ngon, phía sau núi còn nuôi dưỡng nhiều động vật nhỏ dễ thương, trên trời dưới biển thứ nào cũng có, còn có một rừng đào quanh năm trĩu trái, khí hậu mát mẻ. Nhưng hắn không muốn đi đâu hết, hắn phải ở trong phủ bảo vệ mẫu thân cho nên đã làm đại sư huynh phải thất vọng.

Hàn Thừa Vũ nhiều lần ra vào đã ghi nhớ toàn bộ bản đồ Phó gia trong đầu, di chuyển qua lại chỉ trong tích tắc. Hắn cũng nắm rõ giờ giấc của từng người trong phủ, nhất là của Phó Thi Kỳ. Giả dụ như những lúc đêm khuya thế này nếu Tiểu Kỳ Kỳ không ở sau núi luyện võ, cũng không ở trong phòng đọc sách thì nhất định đang ở từ đường.

Hắn không hiểu nổi cái quy tắc quái quỷ của Phó gia. Rõ là Phó Chi Sơn là phụ của Tiểu Kỳ Kỳ nhưng người của Phó gia lại không cho phép mẹ con đệ ấy bước vào từ đường. Mỗi lần muốn thắp nhang cho hầu gia, hai người họ đều phải hành động lén lút như tên trộm.

----------------- hết chương 4----------------