Chương 11: Linh Sơn Phái

Phủ đệ Phó gia.

"Nhanh tay lên...chỗ này nữa vẫn con bụi, phải quét dọn cho sạch vào...cái ghế này sao lại để đây, mau dẹp đi''

Còn chưa thấy người thì tiếng của Đổng thị đã vang ra khỏi cửa, tất cả người hầu của phủ hầu gia đều đang tất tật dọn dẹp. Nguyên nhân vì ngày hôn lễ giữa Phó Thi Kỳ và Hinh Hất tử đã cận kề.

Dù có thất vọng vì Thi Kỳ bỏ lỡ bảng vàng năm nay, đi ngược lại với giao ước, nhưng lão thái thái cũng đành chấp nhận cho hắn và Hất Tử thành thân, hôn lễ vẫn được tiến hành và bà giao cho Đổng Thị toàn quyền tiến hành.

"Phu nhân đây là danh sách chọn món, người xem có cần bổ sung gì thêm không?"

"Đưa ta xem"

Kế độc của Đổng thị đã thành công, Phó Thi Kỳ vì Hinh Hất Tử mà lỡ mất thứ hạng năm nay, đạt được điều mình muốn nên tâm trạng mấy ngày nay rất tốt, ngay khi nghe Đổng thái thái nói Phó Thi Kỳ và Hinh Hất Tử sẽ thành thân, Đổng thị lại càng cao hứng hơn. Vì trong suy nghĩ bà ta, nghiệt chủng và nữ nhân mất trinh là đệ nhất tuyệt phối, nên càng muốn hôn lễ diễn ra sớm hơn.

Thi Hoài bộ dáng như ngủ chưa đủ giấc xuất hiện ở đại sảnh, há miệng lên ngáp đến méo mó mặt. Hắn nhìn đám người hầu đang bận rộn bưng bê, còn mẫu thân thì giơ tay chỉ đạo, cảnh tượng vừa ồn ào lại chặt chọi. Hắn mới không ở trong phủ vài ngày, có phải đã bỏ lỡ mất chuyện quan trọng.

Vừa nhìn thấy Thi Hoài đi vào, Thi Vũ đã lên tiếng: "Đại ca! huynh về rồi sao?"

"Trong phủ xảy ra chuyện gì?'' Thi Hoài kéo ghế ngồi xuống, mấy ngày nay hắn đều ở thanh lâu tửu quán, không ở trong phủ là vì không muốn nghe giọng điệu cằn nhằn của Đổng thị.

"Đại ca! huynh không nhớ... ba ngày nữa tên nghiệt chủng đó sẽ thành thân'' Thi Vũ miệng một họng bánh bao, vừa ăn vừa nói nên vụn bánh bắn văng khắp nơi, Thi Hoài nắm đầu hắn đẩy sang một bên.

"Chỉ là thành thân, có cần làm náo loạn cả phủ...mà tên nghiệt chủng đó đâu rồi?''

"Hình như là đang thử hỉ phục trong phòng''

---------------------------------------------

Phòng riêng của Phó Thi Kỳ.

"Ha...ha..!!!"

Từ bên ngoài đã nghe thấy tiếng cười giòn tan của Hàn Thừa Vũ vọng ra khỏi cửa.

Bên trong phòng.

Hỉ phục của Phó Thi Kỳ được người Khấu Tư trai mang đến, vốn dĩ số đo được đặt may riêng cho hắn, nhưng khi mặc lên người lại dị hợm, khiến cả phòng ôm bụng cười. Còn người của Khấu Tư Trai mặt mũi khó coi. Nguyên nhân chính là họ đã giao nhầm hỉ phục, y phục của Phó Thi Kỳ được giao ra ngoại thành cho Hợi công tử. Cho nên Hàn Thừa Vũ nhìn bộ hỉ phục trên người Phó Thi Kỳ cứ cười mãi không dứt.

"Ha...ha..!!!"

Phó Thi Kỳ đem bộ hỉ phục cởi ra và ném vào người của Hàn Thừa Vũ, mới ngăn được giọng cười của hắn. Hàn Thừa Vũ đem bộ hỉ phục đặt sang một bên, không cợ nhã như trước.

"Không cười đệ nữa, nói chuyện chính"

Phó Thi Kỳ ngồi xuống ghế, tự rót trà cho mình. Vào cái hôm thọ yến của trưởng công chúa tại Kỳ vương phủ, đám thích khách đột nhiên xuất hiện, trong số đó có một người đã hẹn riêng Phó Thi Kỳ đến Thanh Phong quán, những ngày qua, họ đều suy nghĩ về lai lịch của tên thích khách đó. công phu của đám thích khách là thuộc về người của Bát Đại Phái. Nhưng không thể nào người của Bát Đại Phái lại đi thích khách Trưởng công chúa, trước giờ, người trong giang hồ và triều đình như nước sông không phạm nước giếng. Chuyện này rất khó hiểu.

"Tiểu Kỳ Kỳ! tối nay ta và đầu gỗ sẽ cùng đệ đến Thanh Phong Quán...một mình đệ đến gặp tên thích khách đó, ta không yên tâm''

"Được" Phó Thi Kỳ cũng không muốn dính líu đến người trong giang hồ, chuyện lần này nên để cho đại sư huynh và nhị sư huynh xử lý.

Thanh Phong Quán.

Đúng giờ, đúng điểm hẹn, Phó Thi Kỳ , Hàn Thừa Vũ và cả Lý Phong Trạch đều đã có mặt, họ chờ cũng rất lâu, nhưng tên thích khách hẹn họ đến lại không lộ diện. Trái lại, có một chuyện còn rất thú vị đã xảy ra. Khâm sứ của Đông Lộ quốc đã bị ám sát ngay trong đêm hôm đó, còn phóng hỏa Thanh Phong quán, cả ba người họ lại vô tình trở thành đối tượng tình nghi hàng đầu. Vì cùng lúc có mặt tại hiện trường, nên bị quan binh truy đuổi.

"Bắt chúng lại!"

Hàn Thừa Vũ vì chuyện này mà mắng chửi đến tận sáng hôm sau, quả nhiên đây chính là một cái bẫy, hẹn bọn họ đến chính là để làm hình nhân thế mạng, đổ tội gϊếŧ khâm sứ lên người ba huynh đệ họ. Cũng may là tối đêm đó, cả ba người họ đều dùng khăn che mặt, cho nên dù các họa sư vẽ có giống thế nào, cáo thị dán trên bảng cũng không thể nhận ra là họ.

Khâm sứ của một nước lại chết trên lãnh thổ Diệp Kỳ quốc, chuyện này ít nhiều đã ảnh hưởng đến ban giao giữa hai nước. Cho nên bên phía Diệp Kỳ quốc cần phải nhanh chóng kết thúc chuyện này và cho Đông Lộ quốc một lời giải thích. Mấy ngày sau, Quan binh triều đình xuất hiện trên phố dày đặc để truy bắt hung thủ gϊếŧ đã gϊếŧ chết khâm sứ, gây náo loạn lòng dân không ít, và tới chuyện này vẫn chưa thể lắng xuống.

Hai ngày sau...

Đường phố Kinh Thành.

"A Nghiên"

Phó Thi Kỳ bất ngờ xoay người lại, khi vừa nghe có người gọi tên A Nghiên ngay giữa phố nhưng chỉ là một tiểu nữ hài năm sáu tuổi, không phải là người hắn đang nghĩ đến.

"Nha đầu! không phải ta đã dặn không được đi lại lung tung nếu bị lạc thì làm sao?" Vị phu nhân tức giận đánh vào mông tiểu nữ hài.

"Hu..hu...!!!"

"Còn dám khóc, về đến nhà xem ta phạt ngươi thế nào...đi nhanh"

Dù hai người đã đi xa nhưng tầm mắt của Thi Kỳ vẫn còn đặt nơi họ. Cũng đã hơn mười năm, đôi mắt to tròn sinh động của tiểu muội muội gặp ở Thiên Lang Sơn năm xưa, vẫn còn động lại trong kí ức của hắn. Thỉnh thoảng hắn cũng nghĩ và nhớ đến tiểu nha đầu đó.

"Tiểu Kỳ Kỳ"

Hàn Thừa Vũ từ trong Thư Bảo Trai bước ra, hắn đem chiếc rương to đặt lên người Phó Thi Kỳ và cười: "Đừng nói là đại sư huynh ngày thường không đủ quan tâm đệ, thứ này ta đã phải đặt ông chủ tiệm từ tháng trước mới có được, là quà mừng hôn lễ ...ta và đầu gỗ tặng cho đệ, từ từ mà nghiên cứu"

"Là gì?"

Thi Kỳ định mở rương ra xem nhưng Hàn Thừa Vũ lại ra vẻ thần bí, chặn tay hắn lại, không cho mở ra.

"Về đến phủ rồi hãy mở ra xem...là kì thư trăm năm hiếm gặp sẽ rất có ích cho đệ."

Phó Thi Kỳ nhìn Hàn Thừa Vũ, lại nhìn sang Lý Phong Trạch. Một người cười ám muội, một kẻ xấu hổ đỏ mặt đến vành tai, liên tưởng đến thứ bên trong rương, chắc chắn chẳng phải thứ tốt lành gì.

"Quý hiếm như vậy thì huynh nên giữ lại, đệ nghĩ mình không cần dùng đến"

"Đệ phải nhận...những thứ bên trong rất có ích cho đệ, không tin thì đệ hỏi đầu gỗ, vừa nãy hắn cũng có xem."

Hàn Thừa Vũ kéo Lý Phong Trạch vào cuộc, đẩy đến trước mặt Thi Kỳ: "Đầu gỗi! Đệ nói xem...thứ chúng ta vừa xem có phải là đồ tốt không? nói đi...có phải tốt không?" Hắn hối thúc Lý Phong Trạch.

"Thì... thì phải" Khuôn mặt của Lý Phong Trạch đỏ bừng khi nghe Hàn Thừa Vũ nhắc đến những thứ trong rương, sau đó hắn cúi thấp mặt xuống không thể ngẩng lên.

Hàn Thừa Vũ có thừa tự tin, mạnh miệng trước Phó Thi Kỳ: "Đệ nghe rồi đó...lời của ta thì đệ không tin, nhưng lời đầu gỗ nói thì đệ phải tin, đệ cũng luôn nói hắn là người thành thật nhất" Hàn Thừa Phụ đem đồ đặt lên tay của Phó Thi Kỳ lần nữa: "Đệ mau nhận lấy...đừng phụ hảo ý của ta và đầu gỗ."

Phó Thi Kỳ nhìn sang Lý Phong Trạch miễn cưỡng nhận lấy, không phải yên tâm vì lời của đại sư huynh, mà không muốn tiếp tục làm khó cho nhị sư huynh. Giữa lúc này trên phố có một đám quan binh đang áp giải tội phạm. Dân chúng trên phố bu lại xem rất đông. Hình như là người của Hình Ngục Ti đã bắt được kẻ gϊếŧ khâm sứ của Đông Lộ quốc.

"Ta không có gϊếŧ Khâm sứ đại nhân, ta còn chưa gặp hắn ta lần nào...ta bị oan, đại nhân''

"Có oan hay không thì đến Hình Ngục Ti giải thích ...đi nhanh lên"

Nhắc đến chuyện này Hàn Thừa Vũ vẫn còn khó chịu, nên cũng muốn xem tên gϊếŧ khâm sứ đó có diện mạo thế nào, hắn bước tới, chen vào đám đông để nhìn rõ. Lý Phong Trạch cũng đi theo hắn, chỉ còn mỗi Phó Thi Kỳ với chiếc rương trên tay.

Mọi người dân đều bu đông tại một chỗ xem náo nhiệt, nên đại bộ phận một vài nơi trên phố trở nên vắng người, Phó Thi Kỳ nhìn thấy có một đôi nam nữ đi lướt qua, thứ làm hắn chú ý nhiều nhất chính là kí hiệu hình xăm trên tay người nam nhân, giống với tên thích khách hẹn hắn ở Thanh Phong quán đêm qua. Đây không thể nào chỉ là sự trùng hợp. Người hẹn hắn đến Thanh quán, và kẻ gϊếŧ khâm sứ có phải là gã.

Lúc này Hàn Thừa Vu đột nhiên quay lại, vỗ mạnh lên vai Phó Thi Kỳ.

"Tiểu Kỳ Kỳ! ta đã đặt một bàn tiệc ở Ngưng Hương Lầu, đợi đệ đổi xong hỉ phục .... chúng ta đến đó ăn.''

Lúc Phó Thi Kỳ xoay người lại, thì đôi nam nữ đó đã biến mất.

------------------------------------------

Khấu Tư trai.

"Công tử không cần phải đích thân đến, lão sẽ cho người mang hỉ phục sang tận phủ cho công tử."

"Không sao...ta cũng là tiện đường."

Lần trước do người của Khấu Tư Trai sơ xuất, nên đã nhầm lẫn hỉ phục của Phó Thi Kỳ với một vị công tử khác, nên họ đã gấp rút may một bộ khác để đền cho hắn, định là hôm nay sẽ đích thân mang sang phủ, nhưng Phó Thi Kỳ lại tự mình đến lấy hỉ phục.

"Đây là hỉ phục của công tử" Ông chủ tiệm đích thân mang hỉ phục đặt lên tay của Phó Thi Kỳ nhưng Hàn Thừa Vũ tỏ nghi ngờ nhìn lão.

"Lần này không có nhầm lẫn nữa đúng không?" Hàn Thừa Vũ kéo cổ áo của ông chủ tiệm.

Tiểu Kỳ Kỳ của hắn dáng người thư sinh phong nhã như vậy, lại giao nhầm bộ hỉ phục của một tên ú. Khấu Tư Trai này kinh doanh cách gì mà có thể nổi tiếng nhất nhì ở Kinh Thành với cái sai sót hạ đẳng như vậy.

"Không có nhầm, bộ hỉ phục này chắc chắn là của Phó công tử" Lão chủ tiệm cười hì hì với hắn, Hàn Thừa Vũ cũng lười nhìn lão.

Ba huynh đệ họ rời khỏi Khấu Tư Trai đi được một đoạn, thì Phó Thi Kỳ lại một lần nữa gặp lại đôi nam nữ hắn trên phố khi nãy, nhưng lần này họ lại đang bị người của Hình Ngục Ti đuổi bắt. Năm người họ chạm mặt nhau, Phó Thi Kỳ không quen họ nhưng lại là người quen của Hàn Thừa Vũ và Lý Phong Trạch, vừa gặp đã nhận ra nhau.

"Phong Nghị ...Tuyết Dao..."

"Hàn đại ca!"

Hàn Thừa Vũ nhìn thấy phía sau quan binh sắp đuổi tới nơi, hắn nhanh trí nghĩ ngay đến đem họ giấu đi, đây cũng là sở trường của hắn.

"Đi theo ta"

---------------------------------------

Khuynh Thành Tuyệt Sắc lầu.

Một trong ba kỹ viện nổi danh Kinh Thành, dù ngày hay đêm thì ở đây vẫn có rất nhiều khách đến mua vui. Hàn Thừa Vũ cũng được xem là khách quen, lại còn chi tiêu hào phòng, nên vừa nhìn thấy hắn, đã có người vội ra tiếp đãi, đưa lên phòng.

Ngày thường quan binh cũng không dám đến đây gây náo loạn, vì kỹ viện này có thế lực chống lưng là em họ của Cẩn nương nương, sủng phi của Kỳ vương gia, và cũng có nhiều đại nhân thường hay ra vào mua vui. Nên người của Hình Ngục Ti không dám làm càng, họ đem tất cả đao của họ, cất vào trong bao, từ tốn đi vào tìm người, chứ không khua chiêng đánh trống, làm ảnh hưởng việc kinh doanh.

Phó Thi Kỳ lần đầu tiên đến nơi phong hoa nên không thể thích ứng, nữ nhân ở đây đều y phục mỏng manh, lộ hết vùng ngực, còn vẫy khăn lụa vào người hắn. Hắn ngại không dám nhìn thẳng, nên đã mất dấu đám người Hàn Thừa Vũ.

"Bắt...bắt lấy ả...tiện nhân.."

Một hương thơm ngọt ngào toát ra nơi da thịt mềm mại của nữ nhân xông thẳng vào trong khứu giác của hắn. Từ trong căn phòng một nữ tử đang tông cửa chạy ra và va vào người Phó Thi Kỳ, hắn hơi lúng túng, thả tay ra khỏi người nàng.

"Xin lỗi!"

Khăn che mặt bị rơi xuống, khuôn mặt diễm lệ của mỹ nhân khiến hắn có chút dao động, như đã từng quen biết. Đôi mắt to tròn sinh động của nàng dậy sóng lần nữa trong hồi ức của hắn. Hắn có cảm giác như đã từng quen biết nàng.

Sao huynh ấy lại ở đây...

Viên Tuyết Nghiên sau những phút giây bất động trong vòng tay của Phó Thi Kỳ, nàng lập tức đẩy hắn ra, đem khăn che mặt kéo lên và vội vã bỏ chạy trước khi Lưu đại nhân của Hình Ngục Ti từ trong phòng đuổi theo.

"Người...người đâu...mau bắt ả tiện nhân đó lại cho ta"

Phó Thi Kỳ nhận ra người nam nhân đang la hét lớn tiếng là Lưu đại nhân chủ quản của Hình Ngục Ti. Trên người lão chỉ còn mỗi chiếc quần đùi, phần bụng nhiều mỡ đang lúc lắc, trên đầu lão còn có một vết bầm đỏ, tức giận chỉ tay về hướng nữ tữ vừa mới bỏ chạy. Phó Thi Kỳ tạm lánh mặt đi, khi có quan binh xông lên.

Đám quan binh dưới lầu từ xa đã nhận ra đại nhân của họ, nên vội vã chạy lên lầu. Nhìn thấy đầu ông ta toàn là máu, nên khẩn trương lên tiếng:

"Đại nhân! Đầu của người bị làm sao?"

"Mau bắt cả kỹ nữ đó cho ta...dám đánh cả bổn quan, ta nhất định khiến ả chết thật khó coi.."

"Đại nhân! Nhưng ...ở đây đều toàn là kỹ nữ, người mà ngài muốn bắt là ai?"

"Chính là...là..."

Lưu đại nhân lúc này mới nhớ ra lão không biết tên, cũng không nhìn thấy diện mạo của kẻ đã đánh mình, lão nhìn xung quanh, từ trên lầu đến đại sảnh dưới, đâu đâu cũng là kỹ nữ , y phục mõng manh giống nhau, rốt cuộc ai là người đã ra tay đánh lão. Lưu đại nhânn hậm hực bỏ đi và kéo người của lão về lại Hình Ngục Ti, Đám người của Hàn Thừa Vũ vì vậy được thoát nạn.

--------------------------------------

Phủ viên thừa tướng.

Viên Tuyết Nghiên quay trở về phủ thừa tướng bằng cửa sau, nàng vận khinh công bay qua tường, khi nàng đẩy cửa phòng mình vào thì đại sư tỷ Âu Na đã ngồi ngay trước mặt. Nàng bước vào phòng, cẩn thận khép cửa lại.

"A Nghiên! Sao muội lại ăn mặc như vậy...muội vừa từ đâu về?" Âu Na lên tiếng.

"Kỹ viện..."

Viên Tuyết Nghiên bước đến giường và thay đổi y phục, trong khi Âu Na thì cuống cuồng sau lưng nàng.

"Một cô nương như muội sao lại đến kỹ viện ?"

Viên Tuyết Nghiên mang y phục của nàng ra sau bức bình phòng và thay đổi y phục, giọng của nàng vọng ra ngoài.

"Lần trước muội có nói với tỷ...muội nghi ngờ thích khách xuất hiện trong tiệc thọ ở Kỳ vương phủ chính là một trong những người của Bát đại phái"

Viên Tuyết Nghiêna từ sau bức bình phong đi ra, y phục đã được đổi.

"Thì sao?"

Vụ việc liên quan đến đám thích khách tại Kỳ vương phủ hôm đó, Trưởng công chúa đã giao cho người của Hình Ngục Ti xử lý. Cho nên Viên Tuyết Nghiên mới bắt tay từ phía Lưu đại nhân.

"Bên phía Hình NgụcTi hình như đã phát hiện ra manh mối liên quan đến đám thích khách, cho nên muội mới giả làm kỹ nữ tiếp cận Lưu đại nhân...tỷ lại đây, muội cho tỷ xem thứ này"

A Nghiên đem tờ giấy vừa lấy được từ chỗ của Lưu Đại nhân đặt lên bàn, Âu Na bước tới. Trên giấy chỉ vẻ duy nhất một cái hình xăm ngọn lữa đang cháy bừng.

"Hình xăm này là gì?" Âu Na cũng lần đầu tiên nhìn thấy.

"Muội không rõ...nhưng hình xăm này là được vẻ lại từ trên người của một tên thích khách đêm hôm đó, vì vậy mấy ngày nay ngươi của Hình Ngục Ti đang đi tìm người có hình xăm này trên tay"

A Nghiên nói xong, liền nhìn Âu Na: "Sư tỷ! trong số những người của Bát đại phái mà tỷ từng giao đấu...tỷ có biết ai có hình xăm này không?"

"Cái này thì tỷ không nhớ...nhưng tỷ từng nghe sư phụ nói..trong Bát đại phái chỉ có Linh Sơn phái là có sở thích xăm hình trên người.''

"Linh Sơn Phái?"

---------------------------

Phó hầu phủ

"Hàn đại ca! chỗ này có an toàn không?"

Phong Nghị nhìn sang Hàn Thừa Vũ lại nhìn sang Phó Thi Kỳ. Bọn họ bị quan binh triều đình truy đuổi, trong khí đó Hàn Thừa Vũ lại mang họ đến hầu phủ không phải tự chui đầu vào rọ sao.

"Hai người yên tâm, nơi này tuy không phải an toàn nhất nhưng quan binh sẽ không xông vào đây lục soát... mà tại sao hai người lại bị người của Hình Ngục Ti truy bắt"

Phong Nghị nhìn sang Thi Kỳ và tin tưởng những lời vừa nói của Hàn Thừa Vũ nên không còn nghi ngờ, thả lõng phòng bị.

"Đệ nghĩ có liên quan đến hình xăm trên tay của đệ, khi chúng vừa nhìn thấy đã xông vào bắt người"

"Hình xăm..." Hàn Thừa Vũ lên tiếng.

Phong Nghị liền vén tay áo ủa hắn lên lộ hình xăm cho mọi người cùng xem, những đệ tử được đích thân trưởng môn Linh Sơn phái nhận làm đệ tử đều được cấp cho một hình xăm ngọn lữa trên cánh tay, tượng trưng thân phận khác biệt với những đệ tử khác, người được chọn đương nhiên năng lực phải xuất chúng, vượt qua nhiều thử thách.

"Linh Sơn phái lại có cách phân biệt đối xử như vậy với các đệ tử sao?"

Hàn Thừa Vũ nói hớ khi nghe về lai lịch của cái hình xăm, nhưng mỗi môn phái đều có quy tắc riêng của họ, cần phải được tôn trọng, nhất là khi nhìn thấy hai ánh mắt không dể chịu của Phong Nghị và Tuyết Dao: "Huynh xin lỗi...nhưng không thể chỉ vì một cái hình xăm mà bắt người, không phải rất lạ? "

"Không lạ chút nào...nếu họ chính là thích khách có mặt trong thọ yến của trưởng công chúa." Dù chưa có nhận nhìn thì những người của phủ Kỳ vương, chính là người thân của Phó Thi Kỳ, hắn không bận tâm đến an uy của họ mới là lạ.

"Thích khách...ngươi đang nói gì?" Phong Nghị lên tiếng, hắn cũng chỉ mới đến Kinh Thành đã bị người của Hình Ngục Ti truy bắt nên cũng không rõ chuyện của Kinh Thành.

"Tiểu Kỳ Kỳ! đệ muốn nói gì?" Hàn Thừa Vũ nhìn Phó Thi Kỳ lên tiếng

"Gã thích khách xuất hiện trong phủ Kỳ vương và hẹn đệ đến Thanh Phong quán... trên tay hắn cũng có hình xăm này, huynh nói có liên quan đến y hay không?" Phó Thi Kỳ nhìn Phong Nghị, như chắc chắn Phong Nghị chính là tên thích khách hen mà không đến, cũng là người muốn gϊếŧ người thân của hắn.

Phong Nghị bật người dậy: "Người có hình xăm trên tay không chỉ có một mình ta...ngoại trừ ta ra, thì sư phụ vẫn còn hai người đệ tử khac là Tuyết Dao và ...." Nói đến người này thì Phong Nghị dừng lại.

"Là đại sư huynh, nhưng huynh ấy đã mất tích, huynh ấy cũng không thể nào là thích khách.'' Tuyết Dao đã nói tiếp lời mà Phong Nghị đang dừng

"Thiên Vũ mất tích, là từ khi nào?" Lý Phong Trạch tỏ ra khẩn trương, hắn lo lắng, nhìn Phong Nghị và Tuyết Dao. Một cục đất ù lì như hắn nhưng lại có dáng vẻ này cũng khiến cho Phó Thi Kỳ thấy kỳ lạ.

"Xảy ra chuyện gì?" Hàn Thừa Vũ lên tiếng.

"Hai huynh không biết chuyện gì sao?" Tuyết Dao nhìn Hàn Thừa Vũ và Lý Phong Trạch.

Hai người họ nhìn nhau, cả tháng nay họ đều ở Kinh Thành, quanh quẩn ở chỗ của Phó Thi Kỳ nên tách biệt với chuyện trong giang hồ, tin tức cũng không còn nhạy như trước.

"Là một tháng trước, Bát Đại Phái muốn tiêu diệt Bái Thần giáo, đại sư huynh cùng các vị sư thúc đến ...."

Một tháng trước nhân cơ hội Khâu Thục Linh bế quan luyện công, Bát đại phái cùng hợp lực tấn công Bái Thần giáo nhưng bị thánh sứ và đám đệ tử của Bái Thần giáo đánh bại. Sau trận chiến một số đại đệ tử và trưởng lão của Bát đại phái đều mất tích, mọi người đều cho rằng chuyện này do Bái Thần giáo gây ra.

Cho nên người Bát đại phái đã cầu cứu Ly Lâu Thành, Vũ Tuyệt của Huyền Dương môn đã thay mặt đứng ra xử lý. Ba ngày trước Thiên Ngữ , y sư của Bái Thần giáo cũng là nữ đồ đệ của Khâu Thục Linh bị người của Huyền Dương môn bắt đi, đem người đổi lấy người. Nếu như Khâu Thục Linh bỏ mặt sống chết của nữ đệ tử, thì họ sẽ đem Thiên Ngữ ra làm vật tế, an ủi những người đã chết của Bát đại phái.

"Như vậy không phải Thiên Ngữ đang gặp nguy hiểm?" Lần này người lo lắng chính là Hàn Thừa Vũ. Chính tà trước nay luôn muốn đuổi cùng gϊếŧ tận đối phương, sự lo lắng này có phải quá thừa thải.

"Hàn đại ca! huynh lại lo lắng cho nữ ma đầu đó...huynh có biết rất nhiều người của Bát đại phái đã thành ma dưới kiếm của ả ta...nếu Vũ Tuyệt tiền bối có đem ả ra hiến tế, cũng là đáng tội ả ta"

Sau khi sư muội của phái Linh Sơn nói một tràn lời chửi mắng, Hàn Thừa Vũ đã im lặng. Phong Nghị tiếp lời.

"Đệ nhận được tin Khâu Thục Linh vừa xuất môn...thọ thần lần này của thành chủ, bà ta có thể sẽ đến giải cứu Thiên Ngữ, cho nên đệ và sư muội đang trên đường đến Ly Lâu Thành hợp lực cùng sự phụ và mọi người...Nếu lần này có thể tiêu diệt được Bái Thần giáo, chính là tạo phước cho võ lâm."

"Cốc! Cốc..!!!''

Âm thanh tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào, cắt ngang lời của Phong Nghị và Tuyết Dao. Thi Kỳ ra dấu cho họ giữ im lặng.

Giọng ngoài cửa vọng vào: ''Thiếu gia! Lão thái thái gọi người đến từ đường''

"Ta biết rồi.''

Đưa mọi người về đây cũng chỉ là lẫn tránh tạm thời, nơi này cũng không thể ở lâu. Cho nên hai huynh muội phái Linh Sơn đã cáo biệt mọi người, trước khi đi ánh mắt của Tuyết Dao không thể dứt ra khỏi người của Hàn Thừa Vũ, tâm ý của nàng ta ai cũng nhận ra.

Nhưng Hàn Thừa Vũ trong lòng đã có người thích nên cố tình không muốn nhận tâm ý của Tuyết Dao. Còn Lý Phong Trạch thì vẫn đang lo lắng cho Mã Thiên Vũ mất tích.

--------------------

Phó hầu phủ- Từ đường của Phó gia.

"Lão phu nhân! Tam thiếu gia đã tới"

"Vào đi!"

Phó Thi Kỳ theo người hầu của lão thái thái đến từ đường của Phó gia, đây là lần đầu tiên hắn được quang minh chính đại bước qua cánh cửa này, mà không phải lén lút trong đêm. Nhưng trong phòng lúc này không chỉ có mỗi tổ mẫu, còn có Đổng thị, huynh đệ Thi Hoài, Thi Vũ, còn có mẫu thân của hắn. Phó Thi Kỳ hơi dừng bước.

"Tổ mẫu!"

"Thi Kỳ! cháu sang đây.'' Bà quay sang nhìn hắn

Phó Thi Kỳ bước tới gấn bà. Khi hai người quỳ xuống trước liệt đại bài vị tổ tiên, người hầu giúp họ mang nhang đến. Thân phận của Phó Thi Kỳ trước nay vẫn chưa bao giờ được người của Phó gia thừa nhận, lần này trước mặt của nhiều người, quan trọng nhất vẫn là ba mẹ con của Đổng thị, lão thái thái muốn họ biết được, Phó Thi Kỳ chính là người của Phó gia.

"Tuy có hơi muộn...nhưng hôm nay ta dẫn cháu trai của Phó gia, là Phó Thi Kỳ đến chào hỏi các các vị tổ tiên, xin các vị bỏ qua cho sự thiếu sót này của ta vì tới giờ ta mới chính thức đưa hắn đến chào hỏi mọi người.." Lão thái thái dừng lại nói tiếp

"Mặc dù Thi Kỳ đã phụ kỳ vọng của tổ tiên, không có tên trong bảng vàng năm nay...nhưng xin tổ tiên tiếp tục phù hộ cho hắn mọi chuyện may mắn, sớm làm sáng thanh danh của Phó gia chúng ta'' Lão thái thái nói xong, thành tâm cúi lạy và đem nhang cấm vào lư hương.

Lời của tổ mẫu không phải như vã vào mặt huynh đệ của bọn họ, cái gì mà sáng danh Phó gia, hai huynh đệ Thi Hoài Thi Vũ muốn bước ra nói lý, thì bị Đổng thị ngăn lại.

Lão thái thái đứng dậy, có người dìu lấy bà, bà nhìn nhìn mẹ con Đổng thị:

"Ta biết trước giờ sau lưng ta có người... luôn xem thường Thi Kỳ, mắng nó là nghiệt chủng...nhưng từ hôm nay, Thi Kỳ chính là cháu trai của ta, con cháu của Đổng gia, nếu để ta nghe thấy ai gọi hắn là nghiệt chủng...thì người đó sẽ bị đuổi ra khỏi phủ hầu gia, rõ chưa?"

"Dạ mẫu thân" Đổng thị dằn nổi tức trong người xuống, cười gượng và thúc giục hai huynh đệ họ Phó hành động giống bà.

"Dạ tổ mẫu"

Phó Thi Kỳ vẫn còn đang cầm những cây nhan trên tay hắn, quỳ trước các linh vị nhiều đời của Phó gia.

"Thi Kỳ! sao vẫn chưa thắp hương cho tổ tiên?"

Vì biết bản thân không phải, nên khi cấm nén hương xuống lòng Phó Thi Kỳ trĩu nặng. Liệt đại tổ tiên của Phó gia xin thứ lỗi, ta vốn không phải là đứa cháu trai mà các người mong đợi.

***hết chương 11***