Chương 17: Cưỡиɠ ɠiαи

"Vậy cô nghĩ sẽ là ai? Là Tề Hách..."

Cô có thể nhìn thấy sự nguy hiểm trên nét cười của Mộ Vân, và ngửi được mùi rượu nồng trên người hắn. Nồng đến mức khiến cho cô phải choáng váng. Phối San vừa định đóng cánh cửa lại, Mộ Vân đã tông cửa, xông thẳng vào trong nhà và khoá cửa lại.

Phối San bị hắn đẩy, chao đảo ngã xuống sàn nhà, vạt áo choàng tắm bị tắp sang một bên cao, lộ ra cặp đùi thon dài trắng muốt chống đạp xuống sàn.

Mộ Vân không ngừng tiến tới, từng bước dồn ép: ""Mộ Vân! cậu uống rượu sao...nếu say rồi thì cậu nên về nhà, tôi sẽ giúp cậu gọi taxi"

Bộ dạng chỉ với áo choàng tắm trên người của Phối San, tóc xộc xệch không vào nếp, quần áo thiếu chỉnh tề của Tề Hách. Điều đó chứng minh, hắn đã không sai, những nghi ngờ trước đây của hắn không phải vô lý.

Người phụ nữ thấp hèn không biết liêm sỉ này, cô ta dám chen ngang mối quan hệ giữa Vô Song và Tề Hách.

Trên đời này, điều làm hắn căm ghét nhất chính là loại phụ nữ phá vỡ hạnh phúc của người khác, giống hệt Hà Tuyết Lê, loại đàn bà xấu xa.

Hắn cần phải dạy dỗ người phụ nữ này...

Phối San chạy đến chỗ điện thoại bàn, cô cần gọi cho bảo vệ ngay lúc này. Nhưng Mộ Vân lại bước đến, hắn bứt đứt dây điện thoại. Ánh mắt của hắn cũng khiến cho cô sợ hãi, hắn nhấc bổng cô lên, hướng đến phòng ngủ và ném cô lên giường. Sau đó khóa cửa phòng ngủ lại.

"Mộ Vân! cậu không được làm bậy."

Phối San có cảm giác chuyện khủng khϊếp nhất sẽ đến với mình. Mộ Vân cởi bỏ thắt lưng và kéo khóa quần của mình xuống.

""Không phải cô rất thèm khát đàn ông, còn đi chiếm đoạt đàn ông của Vô Song...đêm nay, tôi sẽ thỏa mãn cô"

Phối San bật người dậy và chạy ra cửa. ""Rầm..m..!!"

Mộ Vân xoay người lại túm lấy tóc của cô giựt ngược trở về, đem mặt cô đè sát lên cánh cửa: ""Chuyện của chúng ta vẫn chưa xong, cô muốn đi đâu?"

Lời lẽ của hắn như ma quỷ lạnh lẽo phát từ phía sau gáy, khiến cho sóng lưng cô lạnh run, đôi vai run rẩy.

""Cao Phối San! tôi sẽ phục vụ cô thật tốt...khiến cho cô không còn dám nghĩ đến Tề Hách"

Hắn vừa nói vừa túm lấy tóc của Phối San, giựt ngược mạnh về phía sau, ép buộc đầu cô ngẩng lên, nghe thật kĩ những lời hắn vừa nói.

Phối San lo sợ đến tái mặt vì đầu bị hắn nắm đến đau đớn, và bên dưới cảm nhận thứ cứng rắn của hắn đang tùy ý đâm vào mông cô.

""Mộ Vân! trước giờ đều là tôi yêu đơn phương, Tề Hách chỉ yêu Vô Song, là sự thật."

"Tôi tin cô... nhưng vẫn cần thứ gì đó để đảm bảo...sau này cô sẽ không tái phạm, làm tổn thương Vô Song" Hắn lật người của cô lại, đè xuống cơ thể cô.

Những giọt nước mắt của Phối San bắt đầu lem luốc trên mặt

""Mộ Vân! tôi xin cậu...cậu đừng mà...hãy tha cho tôi ..." Phối San vừa khóc vừa cầu xin hắn, hai tay cô chống đỡ trước ngực Mộ Vân, ngăn hắn giựt áo choàng tắm của cô ra.

""Có một số người chỉ khi đau thì bộ não mới vận động được tốt...tôi muốn cô nhớ thật rõ, một lần Vô Song phải rơi giọt nước mắt thì một lần cơ thể này phải chịu đau đớn do sự ngu xuẩn của cô"

Mộ Vân tách hai chân của cô ra, ép lên cửa, hắn đem du͙© vọиɠ cứng rắn đâm thẳng vào hoa huyệt còn đang co bóp của Phối San.

""Á...Á...á!!!"

Hắn nhếch miệng cười, thỏa mãn nhìn cô đau đớn: ""Xin lỗi...tôi sẽ không được nhẹ nhàng như Tề Hách"

Lúc này, Tề Hách vẫn còn đang đứng ở dưới lầu nhìn lên, đến khi căn hộ tắt đèn hắn mới xoay người đi.

Một tiếng sau.

Tại phòng khách, nơi chiếc điện thoại di động của Phối San đang nhá sáng đèn và dịch chuyển qua lại trên mặt kính nhưng không người nhấc máy. Trên màn hình điện thoại đang hiện lên thông báo với hàng chục cuộc gọi nhỡ đến từ Tề Hách.

""Áh...Áh...!!!"

Cùng lúc điện thoại đang rung là âm thanh tiếng hét đau đớn của Phối San từ đằng sau cánh cửa phòng ngủ phát ra.

Bên trong phòng ngủ, gió thổi phần phật, rèm cửa số phất phơ với ánh sáng lờ mờ của ánh trăng hắt vào cửa sổ. Phối San đang nằm dưới thân của Mộ Vân, cô bị hắn cưỡng ép một cách thô tục và tàn ác nhất. Mồ hôi ướt đẫm trên mặt hắn đang đổ xuống lưng cô.

Mộ Vân nắm vững hai bên hông của Phối San, thúc mạnh vật đàn ông của mình vào hoa huyệt yết ớt ở giữa hai chân cô, hắn còn túm lấy tóc của cô giựt ngược về phía sau, khiến cho da đầu cô bị bỏng rát.

"Á...Á..!!!"

Vừa mới cùng Tề Hách trải qua trận kịch liệt, nên hoa huyệt vẫn còn mềm mại dễ dàng tiếp nhận vật đàn ông của Mộ Vân. Hắn có chút hiểu ra, tại sao Tề Hách lại phản bội một người con gái như Vô Song, để qua lại với loại phụ nữ thấp hèn này, thèm khát đàn ông đến mức dù là người xa lạ, lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ bên dưới vẫn mυ"ŧ chặt lấy, và biết cách rĩ nước như những gái bán hoa.

Bên dưới bót chặt nuốt chửng lấy hắn, mỗi lần đút vào đều khó khăn rút ra nhưng lại gây cho hắn cảm giác hưng phấn dữ dội, mặc dù hắn biết cô chẳng còn là xử nữ, đã cùng đàn ông qua lại rất nhiều lần. Nhưng cảm giác đi vào vẫn rất tuyệt, còn thân thể đẩy đà trơn mướt, da thịt mịn màn vuốt ve như tơ bông mềm mại trong lòng bàn tay.

"Cô và Tề Hách bắt đầu từ khi nào? Sau khi Vô Song về nước hay trước đó?"

Hắn vừa nói vừa đẩy phần hông, đem vật đàn ông đâm tới tấp vào dưới mông của Phối San.

""Sao không lên tiếng...có phải tôi cưỡиɠ ɠiαи cô đến phát sướиɠ... nên không thể mở nổi miệng, thứ đàn bà ti tiện..."

Từ lúc Mộ Vân nhòi nhét vật đàn ông của hắn vào bên trong cô, thì Phối San đã như xác chết không hồn.

Thân thể cô trần trụi vô lực trước con thú Mộ Vân, hai tay cô nắm giữ lấy ra trải giường, răng môi cắn chặt vào nhau, những giọt mồ hôi xen lẫn với mùi vị của nước mắt đang giàn giụa trên mặt cô. Thân thể cô nhấp nhô đẩy về phía trước sau những cái thúc người dữ dội của hắn.

Cơn ác mộng của cô cuối cùng đã kết thúc. Mộ Vân hắn rút vật đàn ông của hắn ra khỏi người cô. Phối San như một hình nộm tả tơi đổ xụp xuống giường...

Nhưng Mộ Vân bất ngờ lật ngược cô dậy, để lưng cô tiếp xúc với giường. Cô hoảng sợ cho rằng hắn sẽ tiếp tục làm điều xằng bậy, nhưng không. Hắn cầm vật đàn ông to tướng đó hướng đến cơ thể cô mà xuất tinh. Hắn di chuyển từ trên mặt chảy dài xuống ngực, khiến cho cơ thể cô toàn là mùi bẩn thỉu của hắn.

Phối San nếu còn sức, cô nhất định sẽ tát vào bộ mặt thô bỉ đê tiện của Mộ Vân, nhưng sức lực cô bây giờ chỉ đủ để trừng mắt với hắn, vì vậy cô đã nhục nhã nuốt vào thứ đồ của kẻ cặn bã trong miệng.

""Không giống với mùi vị của Tề Hách, nên cô không thích sao?"

Mộ Vân nhếch miệng cười, hắn bước xuống giường và cầm chiếc điện thoại di động lên của mình lên. Cô không nghĩ hắn có thể đê tiện đến mức như vậy.

Mộ Vân không chỉ đã quay lại quá trình hắn cưỡиɠ ɧϊếp cô như một con thú, giờ đây hắn còn muốn chụp lại chiến tích lẫy lừng của mình, sau khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhơ nhuốc của hắn bắn khắp người cô.

"Tách!"

"Tách...!!!"

Mộ Vân cầm điện thoại lên chụp hình Phối San ở đủ mọi góc cạnh. Những tấm ảnh ghê tởm có thể hủy hoại cuộc đời cô, khiến cô không dám ngẩng đầu nhìn bất kì ai. Ra đây chính là bằng chứng mà hắn muốn có để bảo vệ Vô Song.

""Nếu cô còn xuất hiện trước mặt Tề Hách, gây trợ ngại tình cảm của Vô Song...thì những tấm ảnh này sẽ được tặng miễn phí cho tất cả mọi người...không biết tôi có thể làm ra những chuyện khủng gì, cho nên đừng xem nhẹ lời cảnh cáo này."

Mộ Vân vừa nói vừa kéo khóa quần, cài lại thắt lưng và chỉnh lại quần áo trên người mình.

Sau khi đủ gọn gàng hắn đã rời khỏi phòng. Phối San nằm kiệt quệ trên giường, xơ xác từ thân thể đến tinh thần...

Cô như kẻ ngây dại nhìn lên trần nhà, cho đến khi trời sáng.

-----------------------

"Ping..poang..!!!"

"Ping..poang..!!!"

Trời vừa sáng thì Tề Hách đã có mặt ở trước cửa căn hộ của Phối San, hắn bấm chuông liên tục.

Tối qua hắn gọi điện rất nhiều lần, cô lại không bắt máy, vì còn giận hắn đã đẩy ngã cô. Hắn thật sự đã hối hận, nên sáng sớm hắn đã mua hoa và điểm tâm cô thích ăn nhất để nhận lỗi.

"Phối San! mình xin lỗi...cậu đừng giận mình, cậu muốn đẩy ngã mình bao nhiêu lần cũng được, mình sẽ đứng yên... nếu cậu muốn đánh mình...mình cũng để cho cậu đánh"

"Phối San! cậu mau mở cửa cho mình"

"Ầm..ầm...!!!" Tề Hách tiếp tục đập cửa, hắn không ngại đến sự xầm xì từ những căn hộ xung quanh, người qua kẻ lại đang nhìn ngó hắn.

"Anh muốn gặp chị gái xinh đẹp sao?"

Có một cánh tay nhỏ, níu lấy áo của Tề Hách, khi hắn xoay người lại nhìn. Là một cậu nhóc chiều cao tới thắt lưng, tay ôm quả bóng.

Hắn cúi người xuống: "Bạn nhỏ! Em biết chị gái trong căn hộ này sao?"

"Dạ phải! lúc sáng em thấy chị xinh đẹp kéo một cái vali to đứng dưới nhà và bắt taxi đi."

Một tháng sau...

-----------------------

Sân bóng rổ_trường Dahlia.

"Tề Hách.. Tề Hách.... !"

Mặc dù chỉ là tập luyện, chưa chính thức thi đấu nhưng trên hàng ghế khán giả đang tràn ngập tiếng vỗ tay, sự hò hét của người hâm mộ, trước thể hiện xuất sắc của Tề Hách.

Trên sân tập, hắn một mình dẫn bóng vượt qua hàng rào cản, những bước sải dài dẫn bóng, hay những cú nhảy với sức bậc khủng khϊếp, đều đốn tim của chị em.

""Bốp..p..!!"

Càng về sau, mọi người trong đội bóng càng đuối, nhưng Tề Hách vẫn có thể chạy, nhảy, ném và ghi điểm liên tiếp vào rổ. Toàn đội đều muốn biết nguồn năng lượng vô tận này của Tề Hách lấy ở đâu ra.

Chỉ là tập luyện có cần liều cả mạng như vậy không...Tam thiếu gia...

Không biết ai đã chọc giận đội trưởng của họ, một tháng nay hắn đem tất cả người trong đội bóng rổ cho ăn hành, từ thể xác đến tinh thần ... trước khi trận đấu với trường Royal chính thức diễn ra, bọn họ sẽ bị hắn vắt kiệt sức đến chết.

Tất cả người trên sân tập đều nằm vạ xuống sàn. Người nào cũng lắc đầu, vẫy tay như cọng rơm bỏ mặc sự đời. Bọn họ lúc này chỉ muốn đặt lưng xuống sàn, tận hưởng cảm giác được làm người thoải mái thế nào.

""Tề Hách! đủ rồi, bọn mình chịu hết nổi...""

Tề Hách bước tới, đá vào chân từng người một: ""Đứng dậy! các cậu đừng có giả chết."

Từ ngoài cửa phòng tập, một cậu học sinh năm nhất ốm yếu chạy vào, cũng là thành viên trong đội bóng. Thật không biết là xui cho hắn hay là may mắn cho những thành viên khác trong đội, trở thành tấm bia cho Tề Hách trút giận.

""Đội trưởng! em..xin lỗi đến trể, vì lúc nãy..."

Cậu nhóc rụt rè cúi đầu trước Tề Hách, còn chưa kịp nói ra lý do chính đáng thì Tề Hách đã quát cho một trận trước mặt mọi người.

""Chạy một trăm vòng sân, hít đất 200 cái...lần sau còn đến trể thì cậu tự rút tên ra khỏi đội bóng.""

""Bốp...p..!!!"

Tề Hách ném trái bóng mạnh xuống sàn, quả bóng tưng lên và lăn đến chân cậu nhóc.

Hắn đi thẳng ra khỏi phòng tập, không quan tâm đến những lời bàn tán ở phía sau. Cậu nhóc bị dọa sợ quá mà khóc òa lên, vừa khóc vừa hít đất... mới năm mươi cái cái đã lăn đùng ra xỉu.

Những người trong đội bóng cũng thấy bất bình thay cho thằng nhóc mới nhập đội này, nó chỉ ngồi ghế dự bị, ngay cả bóng còn chưa có chạm đến, cũng không chắc sẽ có cơ hội được chọn hay không, lại phạt nặng như vậy.

""Tề Hách lúc này bị làm sao? nóng giận thất thường...trước giờ cậu ta đâu có như vậy?"

"Từ lúc Phối San chuyển trường... hắn đã trở thành như vậy"

---------------------

Sân thượng_trường Dahlia

""A.....A.....A...!!!!"

Tề Hách đang điên cuồng gào thét trên sân thượng.

Nếu không tống khứ cái cảm giác tích tụ dồn ép trước ngực, hắn lo ngại bản thân sẽ chết vì nghẹn tức.

""Thuê bao của quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp...cước phí được tính theo cước gọi thông thường..."

""Rầm..!!"

Tề Hách mất hết kiên nhẫn mà ném thẳng điện thoại vào tường, sự bình tĩnh của hắn đã mất dần, triệt tiêu hẳn và chẳng còn lại gì sau ba mươi ngày không thể liên lạc được với cô.

Từ sau buổi tối đó, Phối San như bốc hơi khỏi cuộc sống của hắn, hắn không có một chút tin tức về cô, hắn muốn nhìn thấy cô nhưng lại không thể gặp, cảm giác khó chịu đó như con sâu trong bụng kêu gào ầm ĩ từng phút giây, khiến hắn không thể tập trung vào cứ việc gì. Hắn chưa bao giờ bận tâm một thứ gì mãnh liệt như vậy, như kẻ đói cần được ăn và hắn cần gặp được cô.

Phối San đã hoàn tất thủ tục chuyển trường từ trước đó. Mọi chuyện đều diễn ra trong âm thầm, không ai biết đến quyết định này. Ân Anh bạn thân cũng không có thông tin về cô.

Cô không còn ở chung cư, đồ đạc trong phòng đã được dọn sạch sẽ. Hắn đến cô nhi viện tìm người, viện trưởng nói Phối San đã nhiều ngày mất liên lạc.

Hắn đến công ty giải trí L&U tìm hiểu,họ thông báo Hoắc tổng đi công tác một tháng sau mới về, ngoại trừ Hoắc tổng cho phép thì không ai được tiết lộ chỗ ở của Phối San.

Cảm giác muốn phát điên lên, bất an, lo lắng cứ giày vò hắn mỗi ngày, và trong tâm trí hắn lúc này, đều chứa toàn hình bóng của cô, nụ cười giọng nói ánh mắt cứ lẩn quẩn trong đầu hắn.

Bọn họ đã ở cạnh nhau hơn mười hai năm, cuộc sống của hắn rãi đầy những kí ức về cô, mọi góc nhỏ trong trường hay những con đường trên phố, cô luôn bên cạnh hắn. Hắn chưa từng suy nghĩ đến bản thân sẽ trở nên ăn hại thế này khi không có cô bên cạnh.

""Phối San! em đang ở đâu?" Tề Hách giận dữ đập tay xuống ban công.

-------------------------

Giai đoạn một trong dự án xác nhập Dahlia và Royal đã kết thúc, hôm nay những học sinh của trường Royal sẽ rời khỏi trường Dahlia. Học sinh trường Royal xem như được giải thoát, vừa về tới Hán Thành đã mở tiệc ăn mừng.

Hán Thành- bar Vĩnh Hằng

Mộ Vân đang bên cạnh những chai rượu và lướt nhẹ điện thoại trên tay. Trên màn hình là những tấm ảnh nude trần trụi của Phối San, hắn không biết từ lúc nào đã có cái thói quen xấu này mỗi tối.

Người phụ nữ đó rất biết giữ lời hứa, hắn muốn cô tránh xa Tề Hách thì cô lại như bốc hơi khỏi trái đất. Cắt hết mọi liên lạc với mọi người, chỉ một vài tin tức gần đây xuất hiện trên báo, thì gần như không hề lộ diện trong một tháng nay.

Hắn nên cảm thấy hài lòng, nhưng tại sao lại không được vui. Từng hình ảnh thô bạo của đêm đó, thật khó mà quên được.

Hắn không nghĩ bản thân lại có thể thú tính đến như vậy, hắn chưa từng dùng vũ lực cưỡng ép bất cứ người phụ nữ nào, cô chính là người đầu tiên. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đến từng tế bào, khiến hắn muốn bao nhiêu lần cũng không đủ, thân thể cô mềm mại như muốn tan chảy khi mạnh tay xiết lấy cô.

Nhưng hắn cũng không quên, tất cả người thứ ba trên đời này đều là kẻ xấu xa, nhưng luôn tỏ ra vô tội với dáng vẻ đáng thương hại. Cô ta cũng vậy, giống hệt như người đàn bà đó. Hắn muốn phá nát cái vẻ giả tạo đó, muốn chà đạp...

""Nghe nói ông cậu vừa tặng cho một chiếc Rolls-Royce...khi nào mới mời bọn này chạy thử một vòng?"

""Cũng chỉ là một chiếc xe cũ...chẳng có gì đặc biệt, không phải các cậu chưa từng thấy nó"

"Nhìn dáng vẻ tự mãn của cậu ta xem...ai mà không biết chiếc rolls Royce của phó cục trưởng La, ở Hán Thành này là hàng độc nhất...độc ở đây chính là biển số ...chỉ có một chữ số 1 duy nhất""

""Phải đó! thấy xe như thấy người...sau này, cậu lái xe đi dọc ngang khắp Hán Thành này, ai mà dám động đến cậu... không sợ sẽ bị bắt về cục sao?"

Cách một dãy ghế, ở bàn phía bên cạnh của Mộ Vân. Hiện đang có một đám công tử đang ngồi tán gẫu, nếu Mộ Vân được hàng phú nhị đại loại một thì đám đối diện nhiều nhất loại ba.

""Vừa nãy...tôi nghe cậu nói đến một cô nữ minh tinh, là ai?"

""Cậu có biết cô diễn viên mới nổi gần đây của L&U? Cao Phối San...sắp tới mình sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho ông chú họ, dự định thuê cô ta nhảy một điệu thoát y cho mọi người xem""

""Cậu không lo ông chú họ của cậu sẽ đứt mạch máu mà chết, sau khi nhìn con người mẫu đó thoát y?""

""Vậy sinh nhật của ông chú họ cậu, nhất định phải mời mình...thân hình cô ta rất nóng bỏng"

"Và còn.. rất phóng đãng nữa...ha..ha...!!!"

Một ly rượu đỏ từ bất ngờ đổ ngược xuống người của cháu trai phó cục trưởng La. Ngăn lại giọng cười thói nát vừa rồi, khiến khuôn mặt tự mãn đó cũng đơ như tượng xáp.

Hành động này của Mộ Vân đã gây choáng váng cho người xung quanh, những người nhìn thấy đều kinh ngạc đến mở to mắt, và người bị đổ rượu cũng mất hết bình tĩnh.

""Xin lỗi! do lỡ tay..""

Một câu xin lỗi với lý do lỡ tay cũng không thể xóa tan cái hành động cố tình gây chuyện của Mộ Vân, chỉ có kẻ mù mới không nhìn ra. Cái ly làm sao có thể tự động chổng ngược miệng xuống đất, và rượu cũng không thể đổ lên đầu người khác, nếu không có đôi tay cố tình và con mắt chuẩn xác giúp lựa chọn vị trí.

Mộ Vân ra tay rất hào phóng, hắn lấy một tờ chi phiếu ra đặt trên bàn, và nói với tiếp viên tính luôn cả phần tiền rượu của bàn bên cạnh, số tiền dư còn lại giúp hắn đưa cho tên cháu trai phó cục trưởng La như bồi thường cho chiếc áo bị hắn ""lỡ tay"" làm bẩn.

""Thằng khốn!" Cháu trai phó cục trưởng La rất muốn vung nắm đấm với Mộ Vân.

Nhưng cả đám đồng bọn lại đồng tâm kéo hắn về, vì họ nhận Mộ Vân này là ai.

Ở cái đất Hán Thành này, thật sự số người không ai biết đến Mộ Vân là ai có rất ít. Trong số đó chính là cháu trai cục trưởng La mới về nước không lâu, và chỉ bắt đầu gia nhập hội ăn chơi vài tuần nay, nên chưa cập nhật đủ thông tin.

""Cậu không thể gây sự với cậu ta...đó là Mộ Vân con trai của chủ tịch Mộ"

"Mặc kệ cha thằng khốn đó là ai? các cậu không thấy hắn sỉ nhục mình thế nào...""

"Cậu không biết chủ tịch Mộ là ai, nhưng Trịnh lão đại tướng quân, cấp trên của chú cậu, chắc cũng có nghe qua...tên Mộ Vân đó là đứa cháu trai yêu quý của ông ta, không thể động vào"

Đây giờ thì sóng biển mới chịu lặng, cháu của phó cục trưởng La đã chịu người xuống và tiếp tục uống rượu của mình. Mặc dù hắn vẫn đang không phục và đầy sự bất mãn trong mình.

""Nào...tiếp tục nâng ly.."

"Cạn ly..!!"

Trong lúc cháu trai cục trưởng La đang vui vẻ uống rượu cùng bạn bè ở trên, thì dưới bãi đậu xe trong tầng hầm.

Chiếc Rolls-Royce mới được tặng của cậu ta, đã bị người ta dù bình chữa cháy đập nát, từ gương chiếu hậu, kính xe, đầu xe. Tàn bạo phá hư đến mức không có khả năng phục hồi lại. Và ngay cả biển số xe độc nhất vô nhị mà hắn đang khoác lác, cũng bị người ta cướp mất .

"Là ai làm...A...A...!!"

-----------------------

Hôm sau_Mộ gia

"Rầm..!!!""

Cánh cửa phòng bất ngờ bị đẩy mạnh vào, người đẩy cửa chính là một ông chú dáng dấp cao lớn, mặc áo len và đeo một cặp mắt kính. Mộ Phong, cha của Mộ Vân.

Ông bước vào phòng với sự tức giận, bước chân vội vã và chạy theo sau là một người phụ nữ xinh đẹp. Bước chân ông ta có thể sẽ nhanh hơn nếu người phụ nữ này không ba bước chạy lên trước cản, năm bước nắm tay kéo giựt về.

""Mộ Phong! có gì từ từ nói...con nó đang ngủ, anh đừng đánh thức nó dậy.""

"Em tránh ra! thằng nghịch tử vừa về đến... đã khiến cả Hán Thành này loạn lên, mà nó vẫn có thể ngủ."

Chủ tịch Mộ đang hỏa khí ngút trời sau khi đọc được dòng tin tức sáng nay trên mặt báo. Nhị thiếu gia của Mộ thị đánh nhau giữa quán bar vì giành giựt gái bao, đủ đẹp mặt chưa.

Còn chưa hết, sáng nay ông còn nhận được điện thoại than khóc của phó cục trưởng La, vì chuyện của chiếc xe.

""Nhưng anh phải bình tĩnh lại...anh tức giận như vậy, cha con lại cãi nhau"

Mộ chủ tịch sau khi được vợ nhắc nhẹ, đã ủy khuất nuốt xuống cơn giận, hít vào thở ra, điều hòa khí tiết và âm lượng.

""Anh đang rất bình tĩnh, anh sẽ không nhắc đến chuyện nó đánh người ta nhập viện, anh chỉ muốn biết...tại sao nói lại trộm biển số xe của cục trưởng La"

""Mô Phong! hình ảnh trên camera lại không rõ ràng...đều là do cháu trai của phó cục trưởng La nói, chưa chắc đã là Mộ Vân"

Hà Tuyết Lê lên tiếng nói hộ cho Mộ Vân, thì không ngờ lúc cả hai vợ chồng lơ đễnh nhìn xuống dưới sàn nhà...

Biển số xe độc nhất vô nhị duy nhất ""số 1"" hiện ra trước mặt họ. Dù bà rất muốn hủy thi diệt tích, đá văng đến nơi khác tránh cho chồng nhìn thấy, cũng không đủ thời gian.

Mộ tổng kéo vợ sang một bên, cúi người xuống, nhặt biển số xe lên và đưa đến trước mặt vợ mình: ""Em vẫn muốn bênh vực cho nó nữa sao?"

""Mộ Phong..."

Hà Tuyết Lê không kịp ngăn lại chồng mình, sau khi cầm biển số xe lên. Mộ Tổng đã tiến thẳng vào phòng ngủ của Mộ Vân.

Bà lập tức đuổi theo, cha con họ luôn là thủy hỏa tương xung, từ già đến trẻ không ai chịu nhường ai. Lúc trước còn có Mộ Từ ngăn hai cha con họ lại, từ khi thằng bé mất thì không ai có đủ khả năng này.

*** hết chương 17***