Chương 10: Đυ.ng độ với Mộ Vân

Cùng lúc đó...

Những bộ đồng phục của đội bóng rổ, lẫn những bộ quần áo hàng hiệu đắc tiền biến mất trong phòng tắm trường Royal, đang được Phối San phát tặng miễn phí cho những kẻ vô gia cư gặp trên đường. Cô vừa làm việc tốt cho xã hội, lại có thể báo thù cho Tề Hách. Một công đôi việc Phối San cảm thấy ngưỡng mộ sự nham hiểm của mình.

"Hách Dịch!"

Sau khi Phối San phát hết quần áo cho mọi người, cô xoay người đi thì nhìn thấy Tề Hách trong bộ đồng phục bóng rổ đang đứng trước mặt cô, mặt rất nghiêm. Hắn bước đến, lôi cô ra khỏi con đường hầm.

""Cậu thật giỏi gây chuyện....Mộ Vân là kẻ thế nào? Cậu chọc vào hắn....cậu...chán sống""

Hình ảnh của Lucy đang giãy giụa trong vũng máu của chính mình khiến cho Tề Hách mãi không thể quên được thủ đoạn độc ác của Mộ Vân. Lucy là con chó được Mộ Vân nuôi từ nhỏ, hắn có thể nhẫn tâm như vậy, huống hồ là người xa lạ không quen thân. Tề Hách bắt đầu lo lắng cho Phối San khi đi gây sự với Mộ Vân.

""Mộ Vân là ai?" Phối San cảm thấy cái tên này có hơi quen tai, hình như đã nghe thấy ở đâu.

Tề Hách thật sự đã bị cô chọc cho tức chết: "Cậu nên cầu nguyện ...Mộ Vân không chú ý đến cậu"

Chưa bao giờ cô thấy Tề Hách mất bình tĩnh đến như vậy. Nhưng Mộ Vân là tên quái nào, tại sao Tề Hách lại có vẻ lo lắng cho cô.

"Lên xe!"

Tề Hách đem cô nhét vào vào trong xe.

Lúc này ở phía bên kia đường có một chiếc mô tô đang đứng, Mộ Vân nhếch miệng cười và giẫm đạp điếu thuốc dưới chân hắn, sau đó phóng xe chạy vào trong đường hầm.

Một kẻ vô gia cư đang khoác trên người bộ quần áo của Mộ Vân, trông dị hợm, khác hẳn khi trên người hắn. Mộ Vân phóng xe mô tô đến, tạt xăng và ném bật lửa vào kẻ vô gia cư, chiếc áo bốc cháy. Kẻ vô gia cư sợ hãi, lập tức cởi ra và ném đi, may mắn vết phỏng trên người không quá nghiêm trọng.

---------------------

"Của em..."

"Của em nữa..."

Nắng chiều đang ngã bóng trên khắp cô nhi viện, tia nắng cuối cùng lầm lũi biến mất, những ngọn gió thổi nhẹ lay động, cánh hoa bồ công anh bay lả lướt trên không.

Khung cảnh hiền hòa thiên nhiên yên ắng đã chấp dứt ngay khi Anh Tài lấy từ trong cốp xe những thùng bánh kẹo giòn ngọt, siêu xe đồ chơi và những con barbie xinh đẹp.

"Đừng đẩy... đứa nào cũng có phần..."

Tề Hách mãi cười, nhìn đám trẻ phấn khích trước những món quà hắn mang đến. Từ khi hắn bắt đầu nhượng bộ để ba chữ Cao Phối San bước vào cuộc sống , thì cô nhi viện Bát Ái như ngôi nhà thứ hai của hắn.

"Á....!!"

Hàng mi của hắn hơi chau lại, khi đôi tay thiếu sự nhẹ nhàng của Phối San đang làm đau hắn.

"Đau sao? mình đã rất nhẹ tay.."

Phối San vừa giúp hắn sát trùng vết thương, vừa nhẹ nhàng dùng miệng thổi, hành động quen thuộc cô vẫn hay làm cho bọn trẻ. Mặc dù cô vẫn còn ghim hận chuyện Tề Hách tịch thu phòng tập, nhưng lại vì những vết trầy trên mặt hắn đau lòng, còn ghét lây cả tên đã gây ra thương tích cho Tề Hách.

"Cậu ném bóng bằng tay sao mà mặt lại bị thương?"

"Được rồi...cậu đừng có cằn nhằn, cũng chỉ là chút trầy xước"

Tự ái đàn ông trong Tề Hách trổi dậy, hắn nắm lấy bàn tay của Phối San, nhưng trước khi hắn kịp hất ra, cô đã hoàn thành xong phần việc của mình.

Phối San thu gom hết tất cả vật dụng y tế cho vào trong hộp, thấy cô rời đi, bọn trẻ như đàn vịt con lí lắc chạy theo sau cô. Phối San như một bà vịt mẹ đang ổn định đàn con.

"Lần sau không được đứa nào chạy theo...còn nữa, ai cho mấy đứa nhận đồ của người lạ?"

"Anh Hách không phải là người lạ...anh Hách là bạn trai của chị San"

"Ai nói mấy đứa hắn là bạn trai của chị? bọn chị là oan gia""

Tề Hách xoay người đi, khi hắn vừa bước vào trong xe thì chuông điện thoại bên người reo lên. Nhìn hình ảnh đại diện và dãy số quen thuộc, vẻ mặt của hắn liền thay đổi, tươi cười rạng rỡ.

Tề Hách nhấn nút nghe lập tức, nhưng nụ cười kia đang dần khép lại, cho đến khi hàn khí từ đôi mắt lạnh lẽo bắt đầu rét run anh Tài, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, vì sợ nó sẽ đóng băng.

Có thể người gọi đến sẽ không thể nhìn thấy, vì khoảng cách giữa Ý và Á Lạp Tân cách khá xa. Nhưng anh tài có mặt ở ngay hiện trường, nên có thể nhìn ra vẻ mặt đang cố kiềm nén dù rất không thoải mái của Tề Hách.

"Anh không sao thật...em đừng suy nghĩ nhiều, cứ tập trung thi cho tốt."

Ngay khi Tề Hách tắt máy nghe thì chiếc điện thoại cũng được hắn ném mạnh vào kính xe vỡ nát, và rơi xuống đất.

-------------------

Hán Hành- Biệt phủ của Mộ gia.

Mộ Vân đang nằm vắt chân lên ghế thì từ ngoài cửa có một ông chú đeo kính, mặc vest đi vào, người này là Lư trợ lý của Mộ chủ tịch, cũng là ông chú thân thiết nhìn anh em Mộ Vân Mộ Từ lớn lên từ nhỏ.

"Nhị thiếu gia! chuyện cậu nhờ tôi đi điều tra đã có kết quả...cô nhóc đó tên là Cao Phối San, năm nay mười tám tuổi, là một cô nhi đang sống tại cô nhi viện Bát Ái, vì nhờ có Hoắc tổng đỡ đầu nên mới có thể vào học tại trường Dahlia...còn có một người anh trai rất tài giỏi tên Cao Tử Kiện hiện là du học sinh ở CaBo, anh em họ vẫn thường xuyên liên lạc."

Mộ Vân cầm tập hồ sơ lên xem tới lui và dừng lại ở một tấm hình Phối San chụp với tất cả bọn trẻ ở cô nhi viện Bát Ái, nụ cười rạng ngời như nắng mai, gây cho hắn sự thu hút. Nhưng khi nhận ra trong bức hình đó cũng có Tề Hách, thì ánh mắt liền thay đổi.

Trợ Lý Lư cũng nhận ra điểm khác lạ này từ hắn, nên mới nói tiếp:

"Cô nhóc đó có còn có mối quan hệ thân thiết với Tam thiếu gia nhà họ Tề, luôn thấy hai người họ đi chung, tình cảm vượt mức cả bạn thân...có tin đồn bọn họ đang quen nhau""

Mộ Vân nhếch miệng cười và đóng tập hồ sơ lại: "Còn gì nữa không?"

"Thiếu gia! đây là địa chỉ nơi làm thêm của cô nhóc đó."

Mộ Vân cầm tấm card lên xem: "Quán ăn hạnh phúc"

--------------------------

Trường Dahlia-Căn tin

Trước cửa ra vào, Hội Tiểu Thư đang thẳng lưng, khoanh tay trước ngược, nhìn chằm chằm vào cái bàn Tề Hách và Phối San đang ngồi, lửa tức tối đang thổi bùng hai mắt.

Sự tồn tại của Hội Tiểu Thư chính là tạo ra kịch tính, gây ra rắc rối, và yếu tố cần thiết không thể thiếu trong bất cứ bộ truyện thanh xuân vườn trường nào.

"Cháo cá này là cậu nấu?" Tề Hách nghi ngờ nhìn vào tô cháo trước mắt mình, chưa dám động muỗng

Phối San nhếch miệng cười, cầm thìa đưa tận tay cho hắn: "Cháo cá rất tốt cho những người bị thương, nên cậu phải ăn nhiều vào...yên tâm, mình đã nhặt hết xương cá...sẽ không giống như lần trước"

Sau khi nghe thấy Phối San đảm bảo, hắn mới nhận thìa. Hàng ngày ăn những món Tây Ta lạ lẫm cầu kì, hắn đã phát ngán. Thỉnh thoảng lại thích được ăn những món đơn giản của Phối San nấu, mà những lần cô nấu đều có lý do đi kèm.

"Tô Thanh! cậu nhìn con nhỏ đó xem...thật chướng mắt, không biết thân phận mình là gì, lại luôn dính Tề Hách"

"Thứ con gái không biết xấu hổ đó...bọn mình cần phải dạy dỗ cho một bài học"

Người đứng đầu hội Tiểu Thư chính là hội trưởng câu lạc bộ khiêu vũ, Tô Thanh, người đang chiếm lấy phòng tập của câu lạc bộ nhạc kịch, câu chuyện có phần sáng tỏ.

Không phải Tô Thanh ưng ý phòng tập câu lạc bộ nhạc kịch cũ kỹ chặt hẹp, mà là chướng mắt Phối San cả ngày kề bên Tề Hách. Nên quyết tâm giành cho bằng được, trong mình không thoải mái thì không muốn tình địch được sống yên ổn, là đặc điểm chung của nhân vật phản diễn.

Sau khi ăn hết tô cháo cá của Phối San, Tề Hách cũng tự hiểu nhiệm vụ của mình, hắn lấy khăn giấy lau miệng, ngẩng đầu lên nhìn cô, ra dáng của đại thiếu gia, dựa lưng ra ghế: "Cậu muốn gì?"

Phối San lập tức cười hì hì.

"Cậu thẳng thắng như vậy thì mình vào thẳng vấn đề...phòng tập của câu lạc bộ nhạc kịch bị cậu tịch thu, hiện tại bọn mình không tìm được chỗ để diễn tập, cho nên mình muốn..."

"Không được..." Tề Hách lên tiếng cắt ngang.

"Mình vẫn chưa nói xong...sao cậu biết mình muốn gì, mà không đồng ý?"

"Cậu nghĩ mình không biết ý định của cậu? Cao Phối San, cậu đúng là ngốc...cậu nghĩ chỉ bằng tô cháo cá , có thể yêu cầu sử dụng phòng tập của đội bóng rổ, không thể nào"

Một là hắn quá thông minh, hai là nói Tề Hách chính là con sâu trong bụng cô. Hắn thật quá hiểu cô.

Cách ngày hội diễn toàn quốc còn không xa, cho nên tất cả thành viên trong câu lạc bộ nhạc kịch phải tập dợt thường xuyên hơn, nhưng quan trọng nhất là mọi người cần có một phòng tập. Việc gì mà Phối San đã hạ quyết tâm thì nhất định phải làm cho được, cho nên quyết tâm đu bám Tề Hách cho đến khi nào tìm được chỗ tập diễn cho mọi người.

Thậm chí theo hắn vào tận...

Toilet Nam

"Cậu không biết đây là toilet nam sao?"" Tề Hách vừa bước ra thì nhìn thấy Phối San đứng ngay trước mặt, hắn đi thẳng đến bồn rữa tay.

"Hách Dịch! đội bóng rổ không phải lúc nào cũng sử dụng phòng tập, để trống cũng đâu có làm gì...cho cậu lạc bộ nhạc kịch của mình mượn, mình nhất định sẽ giữ gìn sạch sẽ, không phá hư bất cứ thứ gì.""

Tề Hách không đếm xỉa đến cô, sau khi lau khô tay thì cứ thẳng ra cửa. Phối San chay đến trước, ôm lấy chân của hắn. Tề Hách muốn nhấc chân cũng không được.

""Buông ra!"

"Không buông! Đến khi nào cậu đồng ý cho mình mượn phòng tập của cậu"

Tề Hách thật vô phương với cô, hắn sẽ nhượng bộ cô lần này. Trùng hợp, từ ngoài cửa toilet có mấy nam sinh đi vào. Bọn họ nhìn Phối San đang quỳ giữa hai chân Tề Hách, mặt hướng ngay bộ vị nhạy cảm của đàn ông, trí tưởng tượng bay xa ơi là xa...

"Xin lỗi! hai cậu cứ tiếp tục" Bọn họ lập tức đóng sập cửa lại.

"Hách Dịch! cậu nghĩ có phải họ đã hiểu lầm gì không?"

Phối San ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhận ra cô vừa tạo ra một hiểu lầm nghiêm trọng, và từ từ buông tay ra khỏi người hắn.

"Cậu có thể sử dụng phòng tập của đội bóng rổ vào những ngày đội bóng không có giờ tập luyện....nhưng nhớ, đó là phòng tập của câu lạc bộ bóng rổ, không thể phòng tập của cậu...không thể tự ý thay đổi bất cứ gì"

"Cám ơn cậu!" Phối San định nhảy bổ vào hắn, thể hiện tinh thần biết ơn sâu sắc thì hắn đem cô đẩy ra xa, cả thước.

Phối San nghĩ vấn đề cấp thiết nhất là phòng tập đã được cô xử lý xong, sẽ không còn vấn đề gì nữa, nhưng ....Chiều hôm đó không biết ai đã nhổ nhầm lông nhím của Tô Thanh, khiến cô ta nổi điên lên, không biết có liên quan gì đó đến tin đồn cô ""thổi kèng"" cho Tề Hách trong toilet nam hay không.

Tô Thanh đã cho người ném hết tất cả đạo cụ, nhạc cụ, và cảnh trí thuộc câu lạc bộ nhạc kịch ra ngoài sân.

"San San! chuyện này liệu có ổn không? nếu Tề Hách biết..."

"Bọn mình là bạn thân, cậu không phải lo...cậu ra nói mọi người, khiêng hết vào trong."

Sau khi chuyển tất cả đạo cụ vào trong phòng chứa đồ, Phối San đã lấy một tấm vải bố đen phủ lên tất cả. Ân Anh thật khâm phục tinh thần lạc quan của bạn thân, chỉ một tấm vải có đủ che mắt Tề Hách hay là không.

Sáng ngày hôm sau

"Cao....Phối....San...!!! cậu mau lăn vào đây ngay ..."

Ba chữ Cao Phối San đã được vang vọng khắp phòng tập, sau khi Tề Hách vừa mở cửa phòng dụng cụ ra thì một cái dùi trống lăn dưới chân hắn, vần trán của hắn tối sầm lại.

Phối San đang cùng người trong câu lạc bộ mình tập dợt ở bên ngoài, thì nghe thấy tiêng hét của Tề Hách lập tức nguẩy đuôi chạy nhanh vào trong, như con cún đang cụp tai.

Khi nhìn thấy tấm vải đen cô đã cố công che đậy, đã nằm rạp dưới sàn. Phối San liền dự đoán được thời tiết hôm nay có biến đổi lớn, dự đoán bão sẽ đổ bộ vào Dahlia.

"Mình cho cậu mười phút phải dọn sạch chỗ này, nếu không...tất cả người trong cậu lạc bộ và cậu phải rời khỏi đây"

Tề Hách xoay người đi, Phối San lập tức chạy theo ôm lấy chân hắn, thói quen xấu khó bỏ. Tề Hách hắn muốn rút chân ra, nhưng cô vòng cả hai tay giữ khư khư.

"Buông ra!"

"Hách Dịch! cậu còn nhớ trại hè chín năm trước, mình vì cậu mà tay không đánh chó...cậu hãy nghĩ đến lần đó mà cho mình toàn quyền sử dụng phòng tập của cậu cho tới khi kết thúc hội diện, được không?"

Sau lần mất mặt đó, Tề Hách đã luyện tập rất nhiều và trở nên mạnh hơn. Nên hắn rất dị ứng khi ai cố nhắc lại chuyện năm xưa.

"Cậu rất biết đưa ra điều kiện?"

Nhìn thấy nụ cười u ám của Tề Hách, cô biết cơn giận của hắn giờ đã chạm tới nốc nhà.

Tề Hách đem cô kéo đứng dậy và đẩy sát lên gốc tường. Hai tay nắm giữ chặt lấy vai cô, mũi chạm mũi, hơi thở chạm hơi thở. Hắn gặng giọng đáp trả lại cô.

"Cao Phối San! đây là lần cuối cùng, sau này cấm cậu nhắc lại chuyện đó."

Tề Hách đẩy Phối San ra và rời khỏi phòng dụng cụ. Nếu hắn nán lại vài giây sẽ nhìn thấy dáng vẻ bất thường của cô bây giờ.

Phối San trượt dần, trượt dần và ngồi phịch xuống đất, hơi thở hỗn hển, khuôn mặt cô đỏ bừng như vừa mới bước ra từ phòng xông hơi, cơ thể có dấu hiệu tỏa nhiệt và quả tim đang loạn nhịp mất kiểm soát, đập mạnh đến mức cô phải dùng cả hai tay bóp mạnh để nó bình thường trở lại.

Gần đây, cơ thể cô luôn có những phản ứng kỳ lạ với hơi thở và mùi hương trên người Tề Hách, chỉ cần đứng gần bên hắn, cô liền bối rối, đầu óc trở nên mụ mị. Như vừa rồi, tầm mắt cô không thể nào vượt qua khỏi vành môi Tề Hách. Căn bệnh yêu đơn phương này càng lúc càng nặng rồi.

Nhìn thấy Tề Hách giận dữ rời khỏi phòng chứa dụng cụ, lúc đi ra còn đập tay mạnh lên cửa. Mọi người đều không dám đến gần, đợi sau khi hắn biến mất thì Ân Anh mới đi vào.

"Mình thấy cậu không ổn...tối nay cậu có đi làm được không?"

"Mình không sao"

---------------------

Quán ăn – Hạnh phúc

"Kính chào quý khách"

Cô đúng là gặp ma, tại sao cái tên cao khều này lại có thể xuất hiện ở đây. Phối San vừa nhìn thấy Mộ Vân đẩy cửa quán ăn đi vào, thì tâm lý bắt đầu sợ hãi, lập tức xoay người đi nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, cô không có lý do gì phải sợ gã này. Hắn làm Tề Hách bị thương khắp người, cô chỉ lấy trộm đồ của hắn cũng vẫn là nhẹ cho hắn.

"Xin hỏi quý khách đi mấy người?" Cô mỉm cười nhìn hắn, nụ cười nghiệp vụ chuyên nghiệp giành cho mọi khách hàng.

""Một người""

Mộ Vân bước vào trong quán lựa một chỗ có thể dễ dàng quan sát Phối San, hắn gọi ra rất nhiều món ăn nhưng ăn lại rất ít, thậm chí là không hề ăn. Cứ nhìn Phối San suốt, hành động lộ liễu đến mức tất cả người trong quán đều nhận ra, hắn đến đây không phải ăn.

Phối San bị hắn soi đến rợn cả tóc gáy, Mộ Vân không hề có ý định che giấu hắn đến đây là vì cô, còn mục đích của hắn là gì, thì mọi người trong quán vẫn còn đang suy đoán.

"San San! cậu có nghĩ là Mộ Vân đến đây là vì cậu? cả buổi chiều cứ nhìn cậu suốt." Ân Anh đang đứng ở quầy thu ngân, nói nhỏ bên tai Phối San.

"Sao lại là vì mình....mình có làm gì hắn?"" Phối San lơ đễnh nhìn sang chỗ Mộ Vân, thì quả nhiên hắn đang nhìn chầm chầm vào cô, không phải chỉ vì mấy bộ quần áo đó mà hắn từ Hán Thành chạy đến tận đây để tìm cô tính sổ.

Khoan đã...vừa nãy cô nghe Ân Anh gọi hắn ta là gì...

"Ân Anh! Cậu nói...hắn ta chính là Mộ Vân?"

Ân Anh thật sự rất khâm phục trí nhớ và độ nhận dạng của Phối San, người đã từng la hét ầm ĩ trọng tài đuổi cổ người ta ra khỏi sân bóng rổ mấy ngày trước, giờ lại không nhớ chút gì.

"San San! cậu không biết hắn? chính là Mộ Vân của Royal, ở Hán Thành danh tiếng của Mộ gia không ai mà không biết...độ nổi tiếng của Mộ Vân không thua gì Tề Hách của cậu."

"Thì ra ...hắn chính là Mộ Vân"

Cô từng nghe Tề Hách cảnh báo về con người này, quả nhiên Tề Hách không hề lừa cô. Lúc ở Hán Thành khi chưa biết hắn là ai, nhìn hắn hành hung Tề Hách đã biết không phải người tốt, giờ được nhìn kĩ hắn hơn, trên gương mặt của hắn có nét gì đó rất tà ác khiến cho người ta rất bất an.

"Cám ơn quý khách! Lần sau lại ghé.."

Quán ăn đã đến giờ đóng cửa, khách trong quán chẳng còn ai. Ngoại trừ Mộ Vân, hắn vẫn không chịu rời khỏi quán. Hôm nay lại đến phiên của Phối San trực quán, nên chỉ còn mỗi cô và Mộ Vân.

"Tích...tắc..tích..!!!"

Phối San nhìn đồng hồ trên tường đến ngủ gục, cô chỉ chờ đến 9h tối cô sẽ đến đuổi hắn. Nhưng Mộ Vân lúc này lại tự động rời đi, lúc này cánh cửa của quán lại mở ra, Phối San định đứng dậy từ chối nhận khách. Vừa mới tiễn đi vị khách , cô không cần thêm người khách nào lúc này, lại không ngờ là Tề Hách.

"Hách Dịch! sao cậu đến đây?"" Phối San kinh ngạc nhìn hắn bước vào trong quán.

"Ân Anh đã gọi điện cho mình, nói tối nay có một mình cậu trực quán...nên mình không yên tâm.""

Thật ra lý do hắn đến đây là vì Mộ Vân, Ân Anh gọi điện báo cho hắn biết Mộ Vân đã ở đây từ chiều. Tề Hách nhìn bao quát khắp quán, nhưng lúc này hắn lại không nhìn thấy Mộ Vân đâu, chỉ có một bàn thức ăn còn nguyên chưa động đến đũa.

""Thu dọn đồ của cậu, mình đưa cậu về""

Tề Hách giúp Phối San dọn quán, sau đó hai người họ cùng kéo cửa và rời khỏi quán. Phối San bước vào trong xe hơi của Tề Hách, Anh Tài lái xe đưa họ về cô nhi viện.

Từ nơi khuất bóng tối, Mộ Vân đang nhai kẹo cao su trong miệng, sau khi thấy xe hơi của Tề Hách rời khỏi, hắn cũng phóng xe mô tô đuổi theo.

------------------

"Tạm biệt cậu!"

"Tạm biệt"

Phối San vẫy tay chào tạm biệt Tề Hách và xoay người hướng vào cô nhi viện, nơi đang phát ra thứ ánh sáng ấm áp của đại gia đình chờ cô về. Tiếng cười nói của bọn trẻ từ xa vang đến, giai điệu quen tai yêu thích.

"Cao Phối San!"

Phối San không biết là ai đang gọi tên cô, nhưng dù đó là ai thì cô cũng giả vờ như không nghe , không nhìn thấy một bóng đen đang đuổi theo sau lưng, cô cứ bước đi thật nhanh. Nhưng không chạy nhanh bằng kẻ phía sau, bị hắn túm được và lấy tay bịt lấy miệng lôi đi.

"Ưm m...ưa...a.!!!!" Mọi tiếng nói đều trở thành những âm thanh vô nghĩa lúc này, lực của người đàn ông này quá mạnh, cô không thể phản kháng.

Vô tình một vài ngón tay của kẻ lạ lọt vào trong miệng, Phối San không từ chối mà cắn hết tất cả, vì đau nên Mộ Vân mới chịu buông tay ra khỏi miệng cô. Hàm răng của người phụ nữ này thật sắc bén, không thua gì Lucy.

"Là anh?"

Phối San bắt đầu phát sợ trước con người Mộ Vân này, cô lùi lại, tìm kiếm xung quanh thứ gì có thể làm gia tăng cảm giác an toàn cho cô lúc này, cuối cùng Phối San đã tìm được khúc gỗ to và cầm nó lên, hướng về phía Mộ Vân.

"Anh muốn gì? đừng có qua đây...." Phối San vẫn cầm rất vững khúc gỗ trên tay.

Chẳng lẽ hắn đến để hỏi về vụ trộm đồ, nếu thật...trong tình huống xấu nhất, cần phải bồi thường cho hắn, thì liệu một tháng lương làm thêm của cô có đủ không.

"Cô yên tâm...tôi sẽ không làm gì cô, tôi chỉ muốn làm rõ một chuyện"

"Phải! là do tôi trộm quần áo của anh... anh cho biết giá đi, tôi sẽ bồi tiền cho anh." Phối San chưa hỏi mà đã khai nhận tất cả.

Mộ Vân nhếch miệng cười, sao bên cạnh Tề Hách lại có một phụ nữ ngốc như vậy: "Cô nghĩ đến tìm cô là vì chuyện đó?"

"Nếu không...vậy anh đến tìm tôi có chuyện gì?" Phối San không nghĩ ra giữa cô và Mộ Vân còn mối liên hệ chung nào khác hơn để nói.

"Cô và Tề Hách có quan hệ gì?"

"Bọn tôi là bạn." Tên này có vẻ quan tâm Tề Hách hơn là có ý đồ với cô, điều này làm cho Phối San cảm thấy bớt sợ hơn.

"Nhưng những gì tôi nghe được về hai người, thì không chỉ đơn giản như vậy..."

"Tôi không biết anh đã nghe thấy những gì...và có được những thông tin đó từ đâu, nhưng tôi và Tề Hách thật sự chỉ là bạn, bọn tôi chơi với nhau từ nhỏ."

Mộ Vân còn muốn tiếp tục đào sâu thêm, nhưng lúc này hắn lại nhận được một cuộc gọi từ trợ lý Lư, tin tức liên quan đến anh trai Mộ Từ của hắn đang ở Ý, đột ngột lên cơn đau tim tại cuộc thi piano được tổ chức tại trường học của Vô Song và đang được các bác sĩ cấp cứu trong bệnh viện.

"Lập tức đặt vé máy bay cho tôi...hai mươi phút sau tôi sẽ có mặt ở sân bay""

Mộ Vân nghe điện thoại xong, lập tức đội mũ bảo hiểm và phóng xe mô tô đi mất.

Phối San nhìn cả người và xe hắn biến mất, không có khả năng sẽ quay lại. Cô thở phào nhẹ nhõm, ném cây gỗ xuống đất và chạy một đường thẳng về nhà.

Trên đường cao tốc, Mộ Vân đang phóng xe với tốc độ tên bay. Trong đầu hắn vang lên lời cảnh báo của Lư trợ lý: "Đại thiếu gia! tình trạng rất nguy kịch, có thể sẽ không thể qua khỏi tối nay."

"Anh nhất định không sao...sẽ không có gì, hãy chờ em.."

*** hết chương 10***