Thạch
Nghị
vừa
nói xong câu kia, Anh Minh liền bật
cười, anh
lườm
người đàn
ông
nằm ngang
trên
ghế sô pha: “Tôi ngủ
chính là
giường đơn.”
“Giường đơn gì?
Đơn
bao nhiêu?”
“Một mình cậu nằm
trên
thì có chút ủy khuất.”
Khác
biệt về
hình
thể của
hai người
bọn
họ chủ yếu không phải là chiều cao,
mà là
thân
hình,
đứng kề vai chung một chỗ sẽ không
thấy rõ,
nhưng nếu Anh Minh đứng ở phía sau Thạch Nghị,
trên cơ
bản là có
thể
bị che
hoàn
toàn.
Thạch Nghị
chậm
rãi
ngồi dậy,
nhíu
mày
nhìn Anh Minh: “Khó
trách
người
anh
nhỏ vậy,
đều
là
tự
ngược
ra đúng không?”
Cổ tay kia
mảnh
khảnh như
vậy.
Cảm
thấy đeo bất kỳ
thứ gì
cho
anh đều
có
thể đung đưa ở
trên đó.
Anh Minh
chỉ
nhướng
mày không
tiếp
tục
chủ đề
có
chút áp
lực
này,
ngón
tay
anh
chỉ
lên
lầu: “Phòng
của khách khá
lớn.”
Thạch Nghị
liền buồn
cười: “Bản
thân
anh
thì
ngủ giường đơn,
phòng
cho khách
lại
chuẩn bị giường
lớn,
này
là
logic gì vậy?”
Chuẩn
bị tốt cho những người khác?
Anh Minh
cũng không phải
loại
người sẽ
hy sinh phụng
hiến.
Quả
nhiên,
người kia
chỉ
nhún
nhún vai: “Một
mình ở
tự
tại,
cho
người khác ở
là vì
thoải
mái,
không phải giường
càng
lớn
thì
càng
thoải
mái,
tôi
ngủ
ngon
là được.”
Giường càng lớn,
càng có vẻ
trống
trải.
Chất
lượng giấc
ngủ
của Anh Minh vốn không
tốt,
anh
tình
nguyện không gian
có
hạn,
cũng đỡ
hơn
tối
ngủ gió
lùa
trong
chăn.
Thạch Nghị đối với
loại
thuyết pháp
này
cũng
chỉ gật bừa,
sau đó
mới
cầm
ly
trà
trên bàn uống
hai
ngụm: “Vậy được
rồi,
liền phòng
cho khách.”
Dẫn hắn lên lầu, thời điểm Anh
Minh
bật
đèn,
Thạch
Nghị
nhướng mày: “Tiêu chuẩn
phòng
cho
khách
ở nhà anh
quả
thật
có chút khoa trương.” Hắn
thò
đầu nhìn ra ngoài: “Phòng
ngủ
của anh ở
sát vách?”
“Ừ.”
Anh Minh
thuận
tay
mở
ra
cửa bên
cạnh: “Nhưng
mà
tôi
lại ở dưới
lầu
nhiều
hơn.”
Gian phòng của anh,
vẫn mang
theo một loại phong cách cá nhân rất điển
hình.
Hơi
thở của
thân phận diễn viên này gần như
tràn ngập cả căn phòng,
lại không ít áp phích,
chỗ nào cũng có đồ nhưng lại không cảm
thấy lộn xộn,
quả nhiên chỗ dựa vào
tường có một cái giường đơn,
Thạch Nghị liếc mắt một cái,
mình quả
thật không có
biện pháp nằm ở
trên.
Nếu nằm im
bất động
thì còn có
thể,
trở mình khẳng định rơi xuống đất.
“Tiểu
tử anh ngủ có phải nằm ngủ
bất động giống xác chết không?”
Loại địa phương này căn
bản không
thể để cho một người đàn ông
trưởng
thành nằm ngủ.
Anh Minh vừa đốt
thuốc xong,
nghe
thấy
câu
hỏi
này bật
cười: “Chưa
từng
nghiên
cứu qua,
lần sau
tìm
camera quay
lại
thử xem.”
“Nhưng mà,
lần
trước
hai
ta ngủ cùng một chỗ,
tôi cũng không
thấy anh cục cựa.”
Nói
cho đúng,
là gần
như không
cảm
thấy bên
cạnh
nằm
một
người.
Thạch Nghị không đề
cập
tới kỳ
thật Anh Minh
cũng không
nhớ
tới đêm
hôm đó,
anh
nhướng
mày: “Đó
là vì
cậu
ngủ
như
chết.”
Nhưng
mà,
thực
tế
anh
cũng quả
thật không
ngủ,
đêm
hôm đó
anh gần
như
nằm
trên sô pha
chợp
mắt
cả đêm.
Hỏi Thạch Nghị có muốn đi
tắm không,
đối phương dứt khoát
tỏ vẻ không cần,
đợi ngày mai về công
ty rồi
tính,
dù sao chỉ là một chỗ ngủ,
hắn cũng không
bắt
bẻ.
Anh Minh
thấy bộ dạng
nằm vật xuống giường
tùy
tiện kéo
chăn đắp
lên
người
của Thạch Nghị,
nhịn không được
cảm khái
một
câu: “Cậu quả
thật
là
con ông
cháu
cha* quái dị
nhất
mà
tôi gặp được.”
(*Nguyên văn 高干子弟 cao kiền: tử đệ: con cái của cánì bộ cấp cao.)
Người đã
nằm
trên giường
chỉ
cười
một
cái,
mắt
cũng không
mở: “Cũng
thế
cũng
thế.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Lúc Anh Minh
tắt đèn,
trong phòng lập
tức
tối xuống,
chỉ có ánh
trăng ngoài cửa sổ xuyên qua
bức màn
tiến vào
trong,
tầng sáng nhu
hòa
bao
trùm cả phòng.
Anh
cười
cười,
sau đó
mới
cẩn
thận đóng
cửa
lại.
Ngày
hôm sau Thạch Nghị
tỉnh lại,
là
bị mùi
thơm dựng dậy.
Thời
điểm
mở mắt ra
còn có chút mơ
hồ, bản năng nhìn một vòng mới
phát
hiện
đây
là nhà Anh
Minh.
Áo sơ
mi
có
chút
nhăn,
hắn
cũng
mặc kệ,
đứng
lên
mở
cửa,
mùi
thơm
thoang
thoảng vừa
rồi
lập
tức xông vào
mũi.
Hắn
theo bản
năng
nhíu
mày,
đi xuống
lầu vào phòng bếp,
quả
nhiên
là Anh Minh đang
chuẩn bị bữa sáng.
“Ài,
thơm quá,
thứ gì vậy?”
“Trứng chần…”
Anh Minh
né qua
một bên,
lại để
cho Thạch Nghị
nhìn
thấy
trong
nồi đang
nấu
cái gì,
người kia sửng sốt
một
chút: “Đã
lâu
rồi
tôi
chưa ăn
món
này.”
Từ khi bắt
đầu
lưu hành bữa sáng bánh mì
sữa
bò gì
đó,
trong
nhà
cũng
liền
không
làm
nhiều.
Bình
thường
hắn ở
một
mình,
căn bản
chính
là không ăn sáng,
dù sao khi đến
công
ty Âu Dương đã
chuẩn bị
cho
hắn,
phần
lớn
chính
là
cơm
hoặc
là bánh
mì.
Anh Minh giơ
cái xúc
trong
tay: “Nói
thật với
cậu
tôi giỏi
nhất
cái
này.”
Giỏi là vì khi còn
bé quá
thích ăn,
nhưng mỗi ngày
trông chờ người
trong nhà làm cho lại không
thực
tế,
dứt khoát
tự
học khi nào mình muốn ăn
thì đều có
thể làm ăn.
Chưng
xong
bốn
quả,
lại làm chút bột yến
mạch, xong xuôi Anh
Minh
gọi
Thạch
Nghị
cùng
nhau
bưng
ra ngoài,
lúc
ngồi
xuống
Anh
Minh
còn bồi thêm một câu: “Đại thiếu gia cậu
chấp
nhận
một
chút
đi, người
ta nhà nghèo, ăn không nổi thứ
tốt.”
Thạch Nghị ở đối diện
cắn
trứng
nhíu
mày: “Đệch!
Mới sáng sớm
anh đã bắt đầu
chèn ép
người,
lời
nói
ra
tích
chút đức được không?”
“Này mà gọi là chèn ép?”
Anh Minh cười cười: “Thật chưa
hiểu việc đời.”
Nam Thành nói chuyện vốn độc địa,
đến khi
thật sự mắng chửi người có
thể mắng
trọn
tiếng không lời nào giống lời nào,
tính ra,
miễn cưỡng có
thể xem như là di sản văn
hóa phi vật
thể rồi.
Hai người
hàn
huyên mấy câu ăn xong
bữa sáng,
Anh Minh nấu cơm còn được rửa chén
thì
hoàn
toàn
bài xích,
giãy giụa đến cuối cùng quyết định ném
trên
bàn không để ý,
sáng nay anh phải
tới đài
truyền
hình,
đoàn phim của
bộ phim đóng chung với Đổng Hiểu lúc
trước ngày
hôm qua
báo với anh đi qua một chuyến.
Vừa vặn Thạch Nghị muốn đi công ty,
hai
người
liền
ra cửa.
Xe Thạch Nghị vẫn là
chiếc jeep kia, lúc
Anh
Minh
nhìn
thấy
lại nhớ tới thời điểm hai
người lái
chung một
chiếc xe
trong
trận
đua,
không nhịn được bật
cười, cảm
thấy
thời
gian
hai
người
quen
biết
kỳ thật không
tính
là quá lâu, rồi
lại
cùng
trải
qua rất nhiều chuyện
Đặt vào lúc trước, anh thật đúng là
không có
khả năng để cho
một
người
ba lần bốn lượt ngủ
trong nhà
mình.
Cho nên nói, giữa người và người, chính
là có
một
loại
duyên
phận
như
thế này đi.
Xe của hai
người là
một trước
một sau, Anh Minh ở
trước
Thạch Nghị theo sau, con
đường trước nhà anh
không rộng, trên cơ
bản
là đường một chiều,
hai chiếc
xe nếu đối
đầu
nhất
định
phải
có một chiếc lùi về
sau mới có
thể
qua,
cho nên bọn họ
lái rất chậm.
Cho đến khi sắp
ra đến nơi, đột nhiên phía trước đi ra
một chiếc
xe.
Chắn
ngang ở giao
lộ.
Anh Minh ấn
còi,
vốn
cho
rằng đối phương
là
tạm
thời đỗ xe,
kết quả
một
lúc
lâu,
cũng không
có phản ứng.
Thạch Nghị
cũng không biết xảy
ra
chuyện gì,
cũng
thúc giục
hai
tiếng.
Nhưng xe đằng
trước vẫn
cứ bất động.
Cuối
cùng
thật
sự không nhịn được nữa, Anh Minh xuống xe đi
qua gõ gõ
cửa sổ xe
kia:
“Tôi
nói,
các anh lại để
cho...”
Lời còn chưa nói
hết,
một côn đã đập xuống đầu.
Anh Minh kinh
ngạc
một
chút,
vội vàng
lui về sau,
tránh được
một đòn
từ
trên xuống
lại không
thể
tránh được bên
cạnh,
cảm giác
nóng
rát
lập
tức
lan
tỏa khắp bả vai.
“Đệch!”
Nhịn không được
mắng
một
câu,
Anh Minh bị đánh
một
cái
theo bản
năng
lách qua,
nhưng xe phía sau đột
nhiên
mở
cửa,
cả
người
anh
bị kẹt ở
trong,
muốn động
cũng không động được.
Côn đánh loạn xạ không chút kết cấu
rơi
xuống
đầu,
cũng
cảm
thấy
sau cổ bị
người
đánh
một
cái,
cả người loạng
choạng trước mắt từng trận màu
đen.
Thạch Nghị phía sau
thấy
anh xuống xe,
vốn
tưởng
rằng đi qua
thương
lượng,
đợi
một
lát
liền
cảm
thấy
tình
huống không đúng,
hắn đi xuống xe
mới
nhìn
thấy
rõ
tình
huống đằng
trước.
Cảm
thấy
ngực
chợt bị
thứ gì đó xoáy vào.
Liền không chút nghĩ ngợi,
hai
bước xông lên.
Đối phương
hiển
nhiên không nghĩ tới còn
có người
sẽ tham gia náo
nhiệt vào
lúc
này,
không
kịp
phản
ứng,
đã nhìn thấy Thạch Nghị đá vào
cửa
xe kia, cũng không quản phía sau còn người, một đá
này
của hắn dùng sức rất
lớn,
bên
trong
rên
lên một tiếng đã bị
cửa xe kẹp
cho
không
động
được.
Anh Minh bởi vì bên
cạnh
trống đi,
vội vàng
lùi về sau,
Thạch Nghị san sẻ giúp
anh
một bộ phận
công kích,
lúc
này
anh
mới
có
thể
thấy
rõ
trước
mắt
rốt
cuộc
có
mấy
người.
Kỳ
thật chỉ có
bốn.
Một người
bị Thạch Nghị đạp
bỏ,
còn lại
ba,
nhìn ra anh và Thạch Nghị muốn lui ra sau,
ba người
trực
tiếp ngăn ở giao lộ,
người
bên ngoài không nhìn
thấy
tình
huống
bên
trong ngõ,
chỉ có
thể
thấy một chiếc xe dừng ở đầu đường,
nhưng lúc này người cũng không nhiều lắm,
Thạch Nghị cùng Anh Minh đều là vì công việc mà dậy sớm,
bình
thường quanh đây chỉ có vài người lớn
tuổi dậy
tập dưỡng sinh.
Tay không
tấc sắc đối
chọi với
người
cầm vũ khí,
thấy sao đều
là
tương đối
thua
thiệt.
Thạch Nghị
cùng Anh Minh
muốn
lui qua xe bên kia,
tay
nắm được
cái gì ven đường
liền
ném qua,
nhưng
cách
này
trị
ngọn không
trị gốc,
mắt
thấy
mấy
người kia
muốn xông
lên
rồi,
Anh Minh dứt khoát
ra
tay với
người phía
trước đoạt đi
côn
của đối phương.
Cũng
không
thể
chịu
đánh
mãi.
Đây không
phải
là phong cách của anh.
Mục
tiêu của những người này
hiển nhiên là Anh Minh,
Thạch Nghị
tối đa chỉ là gây
trở ngại cho
bọn
họ,
thời điểm
hành động,
phần lớn đều là nhằm vào Anh Minh,
hiện
tại
thấy Anh Minh đã đánh nhau với một
trong số đó,
hai người khác cũng nhào qua.
Thạch Nghị
túm
chặt
cổ áo
của
người sau
cùng,
đối phương
nhất
thời không kịp phản ứng,
thiếu
chút
nữa bị Thạch Nghị
lôi xuống đất.
Sau đó
liền biến
thành Anh Minh bên kia
một
chọi
hai,
Thạch Nghị bên
này
một
chọi
một.
Hai người
bọn
họ vẫn luôn
tự nhận là
thân
thủ
tốt,
dù không
thường đánh nhau,
nhưng
bình
thường cũng không
thiếu vận động
tập
thể
hình,
cho dù lần
trước đánh nhau với người
trong quán
bar,
cũng không
bị rơi xuống
hạ phong.
Chỉ là
hôm nay mấy người
tới đây,
rõ ràng không chỉ là lưu manh
thông
thường,
ngoại
trừ người
trước
bởi vì không chú ý Thạch Nghị cho nên vừa vặn
bị đạp,
mấy người sau này,
đều vô cùng khó đối phó.
Cho nên Thạch Nghị và Anh
Minh
vẫn
luôn
lui về sau.
Mãi đến khi lui về
bên cạnh xe rồi,
không
thấy rõ là ai đập một gậy xuống cửa xe của Anh Minh.
Tiếng
thủy
tinh
vỡ vụn khiến lòng người
run rẩy.
Sau đó
chờ đến khi Thạch Nghị
chú ý
tới,
Anh Minh đã bị đặt
trên
mui xe,
sau đầu
liền
hướng về
cửa xe bị đánh
nát,
thủy
tinh phía
trên
chỉ
một
chút
nữa
thôi
là ghim vào.
Thạch Nghị
lại
càng
hoảng sợ,
nhào về phía
trước
muốn kéo
người đang đè
nặng Anh Minh
ra,
phía sau không
chú ý,
đã bị
người đánh
một
côn.
“Đệch!”
Đánh
tới trình
độ này, ai
cũng
không phân rõ
tình
huống, ngay cả
trên
người
trúng bao
nhiêu gậy, đánh ra
bao nhiêu
quyền, đều
không có
khái
niệm,
chỉ
là dựa theo bản
năng
đánh
lại,
cũng
không quản đánh chỗ
nào,
bắt được
gì cũng có
thể
cầm đến đánh.
Đây có lẽ
là Thạch Nghị từ lúc
sinh
ra đến giờ, một trận đánh chật vật
nhất.
Nhưng
mà,
vẫn
còn
chưa kết
thúc.
Người bị Thạch Nghị kéo
ngược
chỉ dùng
một
cái
hất
tay
liền đẩy Thạch Nghị
ra,
thời điểm Thạch Nghị
còn
muốn đi qua kéo gã,
lại bị
người phía sau
nắm
tay kéo về,
cánh
tay phải
trực
tiếp đập vào kính
chiếu
hậu,
hắn đau đến
cả
người đều
tê
rần.
Một mặt khác,
Anh Minh vừa vặn
bị một đá vào
bụng,
thân
thể không
bị khống chế ngã ra sau.
Sau đầu
anh
là
một khối xi
măng dày bằng
hai
ngón
tay.
Thạch Nghị giãy giụa duỗi
tay
túm
anh,
nhưng bởi vì bản
thân
hắn
cũng đứng không vững,
kéo
một
cái
như
thế,
Anh Minh bị
hắn giật
trở về không kịp
thu
lực,
phía sau không vững,
cả
người
té vào
cửa xe đã bị đánh vỡ.
Ai cũng không rõ mọi chuyện xảy ra như
thế nào.
Chờ đến khi Anh
Minh
ổn định chính
mình,
chỉ
nghe
thấy
tiếng
vỡ vụn phía trên đầu.
Ngẩng đầu,
thấy là Thạch Nghị một mặt máu.
Từ trên đầu hắn
chảy
dọc
xuống
mắt
phải,
sau
đó mới uốn
lượng nhỏ
giọt
xuống đất.
Nhất
thời,
tất
cả
mọi
người đều bị dọa sợ.
Ngay cả người đánh,
cũng
theo
bản năng dừng động
tác.
Anh Minh không quản bọn
họ
làm gì,
đỡ
lấy
cơ
thể Thạch Nghị,
gần
như
là điên
cuồng gầm
lên
tên đối phương,
nhưng Thạch Nghị
chỉ
lộ vẻ
mờ
mịt
lắc
lắc đầu,
dường
như
là đang
cố gắng duy
trì
tỉnh
táo,
sau đó
mới sửng sốt
một
chút,
không
có phản ứng gì.
Người
bị đυ.ng ngốc.
Chờ
cho
tất
cả âm
thanh xung quanh
lại
lần
nữa
trở
lại
trong đầu
hắn,
hắn
mới
chậm
rãi
nhìn khuôn
mặt khϊếp sợ
của Anh Minh,
gần
như
cuồng
loạn
hét
lên với
hắn.
“Cậu
bị ngốc sao!
Làm gì phải đệm phía sau
tôi!”
Bản
năng,
hắn giật
mình,
sau đó
mới
mở
miệng: “Bị
thương
mặt…
anh sao
mà
làm diễn viên?”
Một giây
tiếp
theo,
Anh Minh nghẹn
họng.
Anh
nắm
chặt
cánh
tay Thạch Nghị,
muốn
lên
tiếng,
kết quả
một âm đều không
thể phát
ra.