Chương 47

Thời điểm Thạch Nghị đi tìm người nhà, kỳ thật Uy Trại cũng tới tìm Anh Minh.

Cũng không gọi điện hẹn trước, mà là tìm thẳng đến nhà Anh Minh, lúc ấy khi anh mở cửa nhìn thấy vị luật sư kia đứng ở bên ngoài, theo bản năng nhíu mày.

Đối phương rõ ràng là muốn vào trong, kết quả bị Anh Minh dứt khoát ngăn cản: “Muốn nói gì thì đi ra ngoài, nhà tôi không tiện chiêu đãi anh.”

Luật sư cũng không nói gì, hai người tìm một tiệm trà gần đây, bao một gian, tùy tiện chọn món.

Chờ đến khi nước trà điểm tâm mang lên, trước khi phục vụ đi ra Anh Minh nói một câu không có việc gì liền đừng tới đây, thấy bọn họ là đến đây bàn công việc, phục vụ cũng rất thức thời, gật đầu đi ra.

Anh Minh nâng tách trà lên nhấp một miếng: “Muốn nói cái gì, nói thẳng đi.”

Đối với sự sảng khoái của anh, luật sư gật gật đầu, sau đó lấy ra một phần văn kiện: “Tình huống cụ thể tôi cảm thấy Anh Minh tiên sinh cũng không cần tôi nói quá nhiều, tình huống hiện tại chính là đối thủ cạnh tranh của Uy Trại vẫn luôn dùng chuyện trong cuộc đua công kích Uy Trại,

cho nên chúng tôi hy vọng có thể nhận được một thứ để bảo đảm.”

Anh Minh nhíu mày: “Có ý gì?”

“Anh có thể xem phần văn kiện này trước.”

Đưa qua cho Anh Minh, luật sư cũng uống hai ngụm trà trong thời gian anh xem, hơi nước che lấp mắt kính anh ta đang đeo, anh ta cũng không lau, chỉ bất động thanh sắc uống tiếp.

Chờ đến khi Anh Minh xem xong rồi, đặt thứ đó xuống, anh ta cũng đặt tách trà xuống.

“Như thế nào?”

Anh Minh cũng không trả lời ngay.

Luật sư nhìn dáng vẻ của anh, cũng nằm trong dự đoán, nhướng mày sau đó mới nhã nhặn bồi thêm một câu: “Kỳ thật, điều kiện bên này đã tương đối khá, Anh Minh tiên sinh cũng không cần quá cố chấp.”

“Theo ý tôi, thứ này thật làm khó người khác.”

“Tôi cho rằng đây là một việc tất cả mọi người đều có lợi.” Nụ cười của luật sư vẫn mang theo cái gì đó không thể xác định được, anh ta vuốt ve tách trà trên tay, đợi đến khi lớp hơi nước trên kính đã bay hết đi, mới đẩy một cái: “Hiện tại ra nước ngoài, bản thân cũng có thể tránh khỏi quấy rầy của truyền thông, đối với anh mà nói, cũng là một loại giải thoát.”

Nội dung của phần hiệp ước này, là yêu cầu Anh Minh tạm thời đến nước Mỹ nghỉ dài hạn, Uy Trại bên này có thể tài trợ chi phí cho anh ở nước ngoài, điều kiện tiên quyết là, anh không thể tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn cùng hình thức thăm hỏi nào của truyền thông.

Nhìn qua có lẽ cảm thấy điều kiện này không tệ, nhưng đối với một diễn viên mà nói, biến mất trước mặt truyền thông cùng khán giả một đoạn thời gian như thế, đả kích có thể nói là trí mạng.

Bằng không thì Anh Minh cũng sẽ không bởi vì duy trì thân phận diễn viên của mình, thậm chí không tiếc tiếp nhận mấy bộ phim cấp ba.

Phần hợp đồng này của Uy Trại căn bản không ghi thời gian cụ thể, kỳ thật bản chất cũng chẳng khác đóng băng là mấy.

Còn về cái gọi là phí tổn, đối với Anh Minh mà nói không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Anh đẩy hợp đồng trở về: “Tôi không có khả năng ký một thứ như vậy.”

Luật sư cũng không bất ngờ khi anh từ chối.

Anh ta trầm mặc một hồi, sau đó mới ngẩng đầu: “Anh Minh tiên sinh, tôi hy vọng anh hiểu rõ, hiện tại tôi còn có thể tới tìm anh nói, ở mức độ rất lớn là vì Uy Trại vẫn là nguyện ý giải quyết vấn đề, để tôi nói rõ cho anh, chuyện này đã tạo thành tổn thất kinh tế đến mức có thể khiến cho rất nhiều người đến tình trạng phạm pháp gϊếŧ người, đương nhiên, những chuyện này khẳng định không có, tôi chỉ hy vọng anh hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc, cũng hy vọng anh rõ ràng, có rất nhiều phương thức giải quyết vấn đề, hiện tại đặt trước mặt anh, là loại ôn hòa nhất, cũng thích hợp với anh nhất.”

Nói xong câu này, luật sư cười cười: “Anh ở trong vòng giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, tôi tin tưởng rất nhiều thứ dù tôi không nói ra, anh cũng hiểu.”

Kết quả Anh Minh chỉ cúi đầu uống trà, không hề tỏ vẻ gì.

Trong phòng có một đoạn trầm mặc không mấy dễ chịu, Anh Minh không mở miệng, luật sư cũng không nói gì. Hai người rõ ràng là lập trường hoàn toàn đứng ở phía đối lập cùng uống trà trong một gian phòng không tính quá lớn này, bầu không khí dĩ nhiên sẽ không quá thoải mái.

Chờ đến khi uống hết một phần ba tách trà, luật sư lại mở văn kiện ra, sau đó đặt bên cạnh nhìn Anh Minh: “Hoặc là, Anh Minh tiên sinh đưa ra một điều kiện để giải quyết vấn đề đi.”

Anh ta cười cười: “Bất cứ chuyện gì, cũng có thể nói.”

Anh Minh lại một lần nữa xác nhận nguyên nhân bản thân không thích nụ cười của vị luật sư này, bởi vì tính kế quá mức rõ ràng, anh chỉ nhã nhặn uống trà, mãi đến khi thỏa mãn, mới đặt tách trà xuống: “Đầu tiên, tôi muốn nói rõ cho anh, chuyện trận đấu, cũng không phải tôi nói ra.”

Anh nói xong, luật sư nở nụ cười, vẻ mặt không cần nói cũng biết.

Loại tươi cười này kỳ thật rất thiếu đòn a, Anh Minh cau mày, miễn cưỡng nhẫn nại: “Tiếp theo chính là, nếu như sau khi chuyện này xảy ra tôi đã không chấp nhận hợp đồng đầu tiên, vậy hiện tại đã diễn biến đến mức này rồi, loại đồ này tôi sẽ càng không ký. Vấn đề của Uy Trại, dù thế nào cũng không liên quan đến tôi, cho dù làm gì tôi, cũng không thể thay đổi cục diện bây giờ, cùng với việc nghĩ nhiều biện pháp xử lý loại người không quan trọng như tôi, còn không bằng làm gì hữu dụng một chút.”

Hiện tại ai nói căn bản không phải trọng điểm, trọng điểm hẳn là đối thủ cạnh tranh của Uy Trại.

Tốn thời gian ở trên người anh như vậy, vốn chính là lẫn lộn đầu đuôi* a.

(*本末倒置 Đảo lộn vị trí giữa cái quan trọng và cái không quan trọng, đầu đuôi lẫn lộn.)

Luật sư đẩy đẩy gọng kính: “Nói như thế, Anh Minh tiên sinh đã suy xét kỹ?”

Anh Minh nhún vai: “Đối với tôi mà nói, đây vốn cũng không phải là chuyện cần phải suy xét.” Bởi vì hoàn toàn không có giá trị để cân nhắc.

Nếu thật sự theo an bài của Uy Trại đi Mỹ, không phải anh liền biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích chịu tiếng xấu thay cho người khác, hiện tại anh bỗng nhiên chạy ra nước ngoài ngay lúc đầu sóng ngọn gió, cho dù là ai đều sẽ cảm thấy đây là đi lánh nạn, cái gọi là có tật giật mình, anh không làm gì, làm lại chẳng khác nào chuột chạy qua đường*.

(*过街老鼠 quá nhai lão thử: ví với bọn xấu đáng căm giận.)

Luật sư tiếp đó, cũng chỉ nhìn Anh Minh không nói gì thêm.

Có lẽ hẹn Anh Minh ra nói những lời này là không hề chừa chỗ để thương lượng, một lúc sau, anh ta rốt cuộc chậm rãi thu lại văn kiện, bỏ vào bao, sau đó anh ta đứng lên lắc đầu: “Tôi đây chỉ có thể nói như vậy, thật đáng tiếc…’

Anh Minh nhíu mày, không nói gì thêm.

Chờ đến khi luật sư đi ra ngoài, anh ở lại uống trà trong chốc lát. Vừa rồi anh ra ngoài, đã có phóng viên đi theo rồi, đoán chừng trên bản tin ngày mai sẽ phải xuất hiện phiên bản mới, dù sao hiện tại là mỗi ngày một câu chuyện, đủ các loại đồn nhảm rối tinh rối mù.

“Quả thật là rảnh rỗi…”

Đánh giá một câu như thế, Anh Minh uống hết một bình trà mới chậm rãi đứng lên, sau khi gọi phục vụ tới tính tiền, không phản ứng với phóng viên vẫn luôn đứng ngoài cửa, tùy tiện chặn một chiếc xe liền hướng về nhà.

Kết quả người còn chưa về đến nhà, từ xa đã nhìn thấy có người đứng ở cửa.

Anh nhíu mày, phản ứng đầu tiên là phóng viên. Chưa kịp biểu hiện ra cảm xúc chán ghét, xe chạy về phía trước một chút, anh mới nhận ra người đó là Thạch Nghị.

Vừa xuống xe đối phương liền đi qua đây, lúc Anh Minh trả tiền thì quay đầu nhìn lại: “Cậu tới lúc nào vậy?”

Thạch Nghị vắt áo khoác trên tay, rõ ràng là đã uống rượu: “Đã đợi một lúc, trước khi đến quên gọi điện cho anh.”

Kỳ thật, hắn là vì cho rằng Anh Minh dù thế nào cũng sẽ không tùy tiện ra cửa vào thời điểm này, cho nên mới chắc chắn đối phương ở nhà.

Có phóng viên đứng ngoài cửa nhận ra là Thạch Nghị, giơ camera muốn chụp, kết quả Thạch đại công tử vốn đã uống chút rượu nhướng mày: “Hôm nay các anh dám chụp, anh chụp bao nhiêu tấm, đến lúc đó tôi cho các anh ăn bấy nhiêu tấm.”

Tướng mạo ngũ quan hắn vốn đã tương đối góc cạnh sắc bén, đèn ngoài nhà Anh Minh không đủ sáng, đèn xe vυ"t qua, ánh lên vẻ mặt phá lệ áp bách của Thạch Nghị, phóng viên do dự một chút, trơ mắt nhìn hai người vào trong, sau đó là đóng sầm cửa.

Vừa vào nhà Thạch Nghị liền hừ một tiếng: “Quả thật là muốn chết.”

Anh Minh lấy một chai nước cho hắn, sau khi ném cho hắn mới cười cười: “Trong khái niệm của nhiều người, nói chuyện với chó săn như thế mới là muốn chết.”

Người ỷ vào ngòi bút thêu dệt vô căn cứ để sống, tất cả cảm xúc muốn phát tiết đều chuyển hóa thành công kích ác ý đối với những người khác.

Có đôi khi, cũng không phải quan hệ giữa nghệ sĩ và phóng viên xử lý không tốt, mà kỳ thật trong mắt đối phương, nghệ sĩ vốn cũng không tính là người, chỉ là một công cụ cho hắn ăn no mà thôi, còn sử dụng thế nào, sử dụng xong sẽ có hiệu quả gì, bọn họ không quan tâm.

Thạch Nghị không đồng ý với những lời này, chỉ cười lạnh một tiếng: “Cũng bởi vì anh thỏa hiệp với những người này quá nhiều, mới khiến cho bọn họ càng ngày càng được một tấc lại muốn lên một thước.”

Cái gọi là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, chính là bạn càng cho bọn họ sắc mặt tốt, bọn họ càng được đà lấn tới.

Anh Minh biết rõ tiếp tục thảo luận loại vấn đề này với Thạch Nghị cũng sẽ không có kết quả gì, anh thức thời dừng cuộc nghị luận, chỉ dựa vào một bên mở một lon bia ướp lạnh: “Như thế nào, tìm tôi có việc?”

Thạch Nghị nhướng mày cười cười: “Cũng không có gì quan trọng, chỉ đến nói với anh một tiếng, chuyện Uy Trại bên kia, tôi đã xử lý xong.”

“Hả?” Anh Minh có chút ngoài ý muốn: “Cậu xử lý thế nào?”

Vừa rồi còn có người đến đề cập vấn đề hợp đồng với anh, như thế nào xong nhanh như vậy?

Thạch Nghị không giải thích cặn kẽ, chỉ tùy ý xua tay: “Anh đừng quan tâm tôi làm cách nào, chỉ cần biết tình hình sẽ dần dần chuyển biến tốt đẹp là được rồi, trong khoảng thời gian này, cho dù ai tới nói cho anh cái gì, anh cũng không cần phản ứng, khẳng định đối phương sẽ tự động rút lui.”

Tuy rằng cha hắn không tỏ thái độ rõ ràng với hắn, nhưng hắn biết rõ, loại phản ứng này kỳ thật đã đại biểu cha hắn đã đồng ý.

Anh Minh nghe hắn nói như thế, không hỏi nữa, chỉ giơ bia trên tay tỏ ý cảm ơn, sau đó hai người nhìn nhau mỉm cười.

Có lẽ là do khoảng thời gian này tới hơi nhiều, Thạch Nghị cảm thấy nhà kho của Anh Minh càng ngày càng có một loại cảm giác thân thiết, Vòng Khói từ sau khi hắn vào liền ngồi xổm cách hắn không xa nhìn hắn, trừng mắt, trước sau vẫn là một khuôn mặt không biểu tình.

Trong lòng chợt động, Thạch Nghị đi đến trước Vòng Khói ngồi xổm xuống, đưa tay muốn sờ: “Mèo này của anh, nuôi bao lâu rồi?”

Kết quả tay vừa đưa tới, Vòng Khói liền ném một móng vuốt qua.

May mắn Thạch Nghị phản ứng tương đối nhanh, tránh ra sau, hắn không ngờ nhíu nhíu mày: “Đệch, còn rất hung.”

Anh Minh ở bên xem náo nhiệt bật cười, anh uống một ngụm bia: “Kỳ thật mèo này

là của bạn tôi dọn nhà rồi để lại chỗ tôi, đến sau cũng không quay lại lấy, tôi liền nuôi, cũng không biết khi nào phải trả lại.”

“Thì ra là người khác gửi nuôi tại chỗ anh!”

Thạch Nghị có chút ngoài ý muốn, nhưng sau khi nghe xong câu Anh Minh nói không biết khi nào phải trả về, không đồng ý lắc lắc đầu: “Nếu quả thật còn muốn, sao có khả năng đã lâu như thế cũng không mở miệng, tôi đoán chừng là không muốn nuôi liền ném cho anh.”

Hắn nói như thế, Anh Minh cũng không phản bác, chỉ cười cười không tỏ vẻ gì.

Một lát sau, Thạch Nghị nhớ tới mình còn một phần văn kiện cần phải xử lý, liền nhìn chung quanh: “Tôi nói, anh có laptop không? Cho tôi mượn dùng.”

Anh Minh chỉ một ngăn tủ bên cạnh: “Kéo ra ở ngăn trên.”

Phòng sách trên lầu ngược lại là có một máy tính bàn, nhưng phần lớn thời gian Anh Minh đều thích dùng laptop, mang theo thuận tiện, cũng không chiếm chỗ.

Thạch Nghị mở máy, đợi đến khi đăng nhập mới phát hiện có đặt mật khẩu.

“Mật khẩu của anh là gì?”

“2401.”

Thạch Nghị nhíu mày: “2401? Mật khẩu này của anh thật lạ…”

Không phải ngày sinh cũng không phải số điện thoại, thậm chí nhìn qua căn bản cũng không giống ngày. Thạch Nghị tò mò hỏi một câu: “Đây chẳng lẽ là số căn cước của anh?”

Anh Minh chỉ cười cười: “Cũng không phải?.”

Thấy anh không có ý tứ giải đáp, Thạch Nghị cũng không tiếp tục truy vấn, hắn đăng nhập hòm thư trả lời mail, làm xong hết rồi mới duỗi lưng nằm xuống sô pha: “Hôm nay tôi lười về, uống rượu cũng không được lái xe, ở chỗ anh tá túc một đêm vậy.”

Người đàn ông cách đó không xa vừa uống xong một chai bia tùy ý gật đầu: “Tùy cậu, nhưng mà, cậu đi lên phòng cho khách mà ngủ.”

Cũng không thể cứ ngủ mãi trên sô pha, cũng không

phải phong thủy bảo địa* gì.

(*风水宝地 chỉ nơi phong thủy tốt, ở nơi này, có thể giúp người thịnh vượng phát tài, đời sau phú quý hiển đại.)

Ai biết Thạch Nghị chỉ cười híp mắt: “Lần trước không phải hai ta còn ngủ cùng trên một cái giường hay sao? Còn phiền toái gì nha, trực tiếp cùng nhau đi.”