Chuyện Triệu Tử Thông lần này, ảnh hưởng đối với Thạch Nghị là dẫn đến việc chia tay của hắn và Lưu Lỵ, còn đối với Anh Minh mà nói, di chứng lúc sau chính là khiến anh gặp phiền toái trong đoàn phim.
Đầu tiên là hai người đạo diễn cùng sản xuất phim vô cùng bất mãn đối với chuyện lần này, tuy rằng chuyện đầu tiên khi Anh Minh quay lại đoàn phim chính là tìm hai người nói xin lỗi, cũng giải thích là vì có vài lý do mới sẽ diễn biến đến tình huống đó, nhưng vẫn không nhận được thông cảm.
“Lúc tôi nhận cậu, cũng không phải là do cậu thích hợp nhân vật này, mà là do cậu cho tôi cảm giác rất chân thành, hiện tại xem ra, lúc ấy là tôi nhìn lầm người rồi!”
Đạo diễn còn tức giận hơn sản xuất phim, bởi vì lúc trước Anh Minh là do ông chọn, hiện tại làm chậm trễ công việc không nói, còn gây ra phiền phức như thế. Truyền thông bên ngoài viết ba hoa chích chòe, cái gì cũng nói được. Thậm chí có người phỏng đoán có người trong đoàn phim liên quan đến xã hội đen, dù sao phỏng đoán cũng không cần nộp thuế, nói thế nào để hấp dẫn người chú ý liền nói như vậy.
Anh Minh đối mặt với chỉ trích của đạo diễn cũng không giải thích gì nhiều, cũng chỉ thành khẩn nhận sai: “Đạo diễn, lần này thật sự rất xin lỗi, là hành vi của cá nhân tôi, tôi có chút thiếu suy nghĩ.”
“Trong khoảng thời gian này lúc không có cảnh quay cậu cũng hạn chế ra ngoài, nếu như còn có chuyện gì, ai cũng không giúp được cậu.”
“Vâng, tôi biết.”
Đạo diễn đi qua đi lại hai vòng, cau mày, nhìn thấy bộ dạng nhận sai thành khẩn của Anh Minh, lửa giận vừa đè xuống lại xông lên: “Tôi nhưng lại không rõ, cậu lúc ấy rốt cuộc nghĩ cái gì, đánh nhau với người ta, còn bị bắt giam!”
Nếu là loại người hồ đồ thì cũng thôi đi.
Nhưng trong khoảng thời gian hợp tác này, ông cũng hiểu đôi chút về cách làm người của Anh Minh, thằng nhóc này nhìn thế nào cũng không giống đồ ngốc. Nhưng Anh Minh lặp đi lặp lại vẫn là câu nói uống quá nhiều, có chút hiểu lầm liền đánh nhau kia, lại không chịu nhiều lời, ông thân là đạo diễn, về tình về lý cũng không thể nghe xong liền thôi.
Một trận mắng này mắng trọn vẹn hơn một tiếng, thời điểm mọi người đi ngang qua phòng đạo diễn đều có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của vị đạo diễn vốn đã không quá tốt tính này, Vương Nghĩa Tề lúc ấy đang quay phim, nhưng không cần hỏi cậu cũng đoán được Anh Minh sẽ không dễ chịu gì.
Thẳng cho đến tối, hai người mới chạm mặt.
Nhưng tâm tình của Anh Minh thật ra còn không tệ, đang nói chuyện phiếm với trợ lý bên cạnh, bị vỗ vai mới quay đầu lại, nhìn thấy là cậu liền cười cười: “Quay xong rồi?”
Vương Nghĩa Tề gật đầu: “Ừ.”
Hai ngày này cảnh quay của cậu và Anh Minh đều bị hủy, đều là vài cảnh quay cá nhân,hiện tại bên ngoài phim trường ngồi đầy phóng viên, nhìn thấy Anh Minh đều đồng loạt xông lên giống như điên rồi, cho nên đoàn phim hiện tại là cậu quay ban ngày Anh Minh quay ban đêm, không thể nói là tránh hết được, nhưng tóm lại vẫn đỡ phiền.
“Cậu sao rồi, bị chửi thảm?” Vương Nghĩa Tề mặc dù hỏi, nhưng hiển nhiên đã hỏi thăm qua, Anh Minh cũng không nhiều lời, chỉ nở nụ cười: “Vốn là tớ không đúng.”
“Cậu nha, chính là nhấc lên quan hệ bạn bè, cậu liền dễ dàng phạm tật xấu.” Những lời này, cũng không biết Vương Nghĩa Tề là cảm khái hay là quở trách anh, anh nhíu mày, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Kỳ thật, có rất ít người biết được quan hệ giữa cậu và Anh Minh bắt đầu như thế nào.
Lúc đó hai người bọn họ hợp tác chung, Anh Minh là nam phụ của cậu, mặc dù này là trận doanh của anh, lời thoại cùng đất diễn rồi lại không nhiều, không sai biệt lắm chính là có tác dụng đẩy mạnh nội dung cốt truyện, lúc ấy cậu nghe nói đây là diễn viên năm đó nhận giải ảnh đế, khi ấy còn không tin lắm.
Kỳ thật cậu cũng không có nhiều ấn tượng đối với bộ phim kia của Anh Minh.
Lúc sau thỉnh thoảng nghe người nhắc đến, đều là mấy lời châm chọc đại loại như hoa vô bách nhật hồng*.
(*Hoa vô bách nhật hồng – 花无百日红 – huā wú bǎi rì hóng: hoa ko thể nở mãi không tàn, cũng như tình thế hoàn cảnh ko thể tốt mãi được.)
Hơn nữa, Vương Nghĩa Tề lúc ấy đã là thời điểm phong vân đắc ý, thấy bộ dạng ai cũng không để vào mắt của Anh Minh, trong lòng khó chịu cũng là đương nhiên.
Phần lớn diễn viên trong đoàn phim đều quan hệ không tệ với cậu, nhưng ra ngoài ăn cơm uống rượu gì đấy, cậu và Anh Minh lại không cùng xuất hiện. Tuy rằng cũng không nói là quan hệ khẩn trương, nhưng dù sao cũng không gần.
Mãi cho đến lúc sau cậu và đạo diễn bất đồng ý kiến.
Bộ phim kia là xây dựng riêng cho cậu, nhưng có phân cảnh đạo diễn lại cho rằng dùng thế thân hiệu quả sẽ tốt hơn. Chủ yếu là động tác kia quá nguy hiểm, hơn nữa nếu tự diễn mà nói, chi phí sẽ tương đối cao.
Mà cậu liền cho rằng tự mình diễn mới có hiệu quả.
Chuyện này cậu và đạo diễn tranh chấp vô cùng kịch liệt, lúc sau là trợ lý đạo diễn đến nói một câu, cảm thấy một người cho dù tự diễn cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy gì, trừ phi là hai người làm, nhưng là thế nào đều phải do đích thân diễn, người cùng với cậu kia nhất định cũng phải tự diễn, không dùng thế thân, mà diễn viên khác chưa chắc sẽ phối hợp.
Cậu khi đó tìm một vòng.
Không ai nguyện ý.
Kết quả vào lúc cậu và đạo diễn giằng co đến không xong, Anh Minh bất ngờ xuất hiện nói anh cảm thấy có thể thử xem.
Vương Nghĩa Tề lúc ấy cũng không có lựa chọn khác, liền lén lút luyện tập cùng anh.
Luyện trọn vẹn nửa tháng.
Không thể làm chậm tiến độ quay phim, lại muốn đuổi kịp trước khi bộ phim đóng máy, đoạn thời gian đó rốt cuộc có bao nhiêu vất vả, kỳ thật đặt tới hiện tại mà nói, người khác là không thể hiểu được.
Nhưng cuối cùng hai người bọn họ đều làm được.
Bộ phim kia quay xong, Vương Nghĩa Tề cùng Anh Minh giống như đánh thắng trận, không phải với người khác, mà là chính bản thân.
Tuy rằng phân cảnh kia cuối cùng vẫn bị cắt bỏ, không dùng. Bởi vì đạo diễn cảm thấy không quá phù hợp với bộ phim, cậu cùng Anh Minh liều mạng hơn nửa tháng cứ như vậy thành nước chảy xuôi.
Cuối cùng hai người hẹn nhau đi xem bộ phim này, trong rạp phim Anh Minh nói với cậu: “Kỳ thật nếu như dùng tới phân cảnh kia, cảm thấy sẽ khá hơn một chút.”
Chỉ một câu như thế, hai người bọn họ về sau lại trở thành anh em thân thiết.
Hai người quen biết nhiều năm như thế, Anh Minh người này đơn giản khái quát, chính là lúc làm việc còn liều mạng hơn người khác, trong sinh hoạt còn phải trọng tình nghĩa hơn ai khác.
Nhưng phàm là giao chuyện cho anh, nhận được ủy thác của người khác anh khẳng định không như xe bị tuột xích*.
(*mất kiểm soát.).
Vương Nghĩa Tề biết rõ tính tình của anh, cũng bởi vì hiểu rõ, cho nên hiện tại cậu chẳng nói được gì. Anh Minh cũng hiểu ý cậu, theo lý thường hẳn là cười cười, anh chỉ đáp lại một câu: “Tớ không sao.”
Những tình huống này, kỳ thật lúc anh ở đồn cảnh sát cũng đã nghĩ đến.
Lúc trước lựa chọn giúp Thạch Nghị quả thật có chút xúc động, nhưng cho đến giờ, anh cũng không hối hận. Để anh ra mặt, là phương thức giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, cho dù không phải thỏa đáng nhất, cũng tuyệt đối tốt hơn nếu để Thạch Nghị dính vào.
Nghĩ đến Thạch Nghị, Anh Minh nhớ tới cuộc điện thoại đối phương gọi đến lúc chiều.
Đại khái là hỏi tình huống của anh thế nào, gần đây có rảnh không.
Giọng điệu trong điện thoại là có lời muốn nói với anh, nhưng Anh Minh gần đây thật sự không có thời gian dư dả.
“Qua trận này đi.”
Lúc ấy anh nói với Thạch Nghị như vậy, đối phương cũng không nói gì, chỉ nói với anh có chỗ nào cần hỗ trợ, nói thẳng.
Thạch Nghị cũng không nói lời cảm ơn với Anh Minh, thậm chí, cũng không giải thích rốt cuộc ngày đó hắn vì sao lại đánh nhau với Triệu Tử Thông, hắn không nói, Anh Minh sẽ không hỏi, vốn dĩ một câu cảm ơn cũng không có ích gì trong tình huống này, phần ân tình này Thạch Nghị đã nhận, cụ thể phải trả thế nào, đó là chuyện của hắn.
Vương Nhạc sau chuyện này vẫn luôn truy vấn hắn Anh Minh thế nào, Thạch Nghị cũng không nói quá nhiều, thấy Vương Nhạc vẫn chạy đến đoàn phim, lần này hắn cũng không ngăn cản, chính là thỉnh thoảng sẽ hỏi tiến độ quay chụp của Anh Minh, bộ phim này tuy rằng đầu tư không lớn, nhưng thời gian quay cũng không tính ngắn, Khấu Kinh nói bởi vì chuyện Triệu Tử Thông, Anh Minh có thể sẽ bị chỉ trích, lúc ấy Thạch Nghị nhíu mày, không nói gì.
Truyền thông lấy chuyện này viết bài ước chừng gần nửa tháng, đợi đến khi trận gió này hơi lắng xuống, Vương Nhạc kích động chạy tới nói với Thạch Nghị, sắp đến sinh nhật Anh Minh.
Sắp này của cậu, ở Thạch Nghị hỏi sinh nhật Anh Minh tính toán thế nào, còn kém hai tháng nữa.
“Đệch! Này mà cậu cũng có thể nói là sắp?”
Treo xong điện thoại của Khấu Kinh, Thạch Nghị đều đã có tâm tư muốn ném bút.
Kết quả người đối diện hắn sửng sốt một chút, sau đó gãi đầu: “Tớ cũng là nghe Vương Nghĩa Tề nói, không biết còn xa như thế…” Nói xong, lại bồi thêm một câu, nhưng, kỳ thật hai tháng cũng mau.”
Lăn qua lăn lại rồi cũng đến.
Thạch Nghị cũng không tiếp tục tính toán vấn đề này với cậu, lật lịch vẽ ký hiệu lên ngày kia, hắn nhớ tới lúc trước Vương Nhạc có nói đoàn phim hiện tại cũng xem như thái bình, liền nhắn một tin cho Anh Minh.
Hai người bọn họ sau sự kiện kia, phần lớn đều liên lạc bằng điện thoại.
Có đôi khi là sau khi hắn tan tầm, có đôi khi là thời điểm Anh Minh nghỉ trưa, nội dung cũng đơn giản chỉ là mấy chuyện vụn vặt trong công việc của mỗi người, Thạch Nghị sống đến giờ chưa từng gọi điện cho người nào nhiều như thế, nhưng có đôi khi chính là không tự chủ được, chờ phản ứng lại, điện thoại đã gọi qua.
Anh Minh nhắn lại cho hắn nhưng thật ra cũng nhanh, trực tiếp hỏi hắn thời gian địa điểm.
Vừa rồi hắn gửi tin qua là hỏi gần đây có thể ra ngoài gặp mặt hay không.
Vương Nhạc còn ở trước mặt Thạch Nghị, thấy hắn nhắn tin, hỏi hắn có phải gửi cho Anh Minh không.
Thạch Nghị ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó mới nói ra một câu nghiêm túc hiếm khi có: “Vương Nhạc, Anh Minh không thích hợp cậu.” Không đợi Vương Nhạc nói gì, hắn lại bổ sung một câu: “Cậu cũng không thích hợp anh ấy.”
Rõ ràng là lực sát thương của câu sau lớn hơn một chút, Vương Nhạc sửng sốt, co người lại: “Loại chuyện này… không nhất định…”
“Là nhất định.”
Thạch Nghị nhíu mày: “Tớ chia tay với Lưu Lỵ.”
Người đối diện có chút kinh ngạc ngẩng đầu: “Chia tay?”
“Ừ, bởi vì thứ chúng tớ muốn căn bản không giống nhau, miễn cưỡng cùng một chỗ, cũng sẽ không có kết quả gì.” Thạch Nghị nhìn Vương Nhạc: “Cậu cùng Anh Minh cũng thế, các cậu căn bản cũng sẽ không có kết quả, hà tất giày vò như thế, cậu mệt mỏi, anh ấy cũng mệt mỏi.”
Vẻ mặt Vương Nhạc có chút cứng đờ, không cam lòng cắn môi cả buổi không đáp lại Thạch Nghị, qua thời gian rất lâu mới ho nhẹ một tiếng: “Những lời này, là Anh Minh bảo cậu nói sao?”
“Anh ấy chỉ bảo tớ nếu có cơ hội, nói chuyện với cậu.”
Thạch Nghị đặt điện thoại xuống: “Vương Nhạc, đây không phải là vấn đề tính hướng, tớ cảm thấy, là người không hợp.”
Hắn không quá am hiểu loại chuyện tình cảm này, nhưng tốt xấu cũng biết có một số việc không phải cố gắng là có thể giải quyết, hai người đều là bạn hắn, thật sự không cần lãng phí rối rắm loại chuyện ai cũng có thể đoán được kết cục này.
Kết quả, Vương Nhạc đối với lời hắn nói chỉ là ngẩng đầu hỏi một câu: “Vậy cậu cảm thấy, rốt cuộc là dạng nào mới thích hợp Anh Minh?”