Chương 6: Kiểu câu dẫn: Giáo chủ Cúc Hoa giáo câu dẫn minh chủ lạnh lùng (1)



(cổ trang, câu dẫn, giả nữ, cᏂị©Ꮒ bất thành)

"Vòng này kết thúc, trò chơi chấm điểm: tốt, hy vọng người chơi tiếp tục cố gắng."

"Đing, hoan nghênh người chơi Tiểu Diệp lại lần nữa tiến vào tình cảnh thế giới, nhiệm vụ vòng này: hoàn thành tâm nguyện của tập thể Cúc Hoa giáo đi. Nhờ vào biểu hiện xuất sắc của người chơi ở vòng trước, cùng với suy xét đến độ khó của vòng này, tặng kèm cho người chơi một năng lực. Người chơi bắt đầu tiếp nhận tóm tắt câu chuyện, tiếp nhận hoàn tất, chúc bạn chơi vui vẻ."

Kể rằng, trong giang hồ có một ma giáo rất lợi hại rất lợi hại, không ai biết ma giáo ở đâu, cũng không ai có thể tìm đến cái giáo phái này. Điều duy nhất có thể khiến người ta ca ngợi chính là, ma giáo này không giống với tất cả đám tiểu ma tiểu giáo lộn xộn trên giang hồ, bọn họ rất ít khi xuất thủ, càng giống nhân vật nửa chính nửa tà hơn. Nhưng cái ma giáo này mỗi mười tám năm sẽ ra tay một lần, mỗi một lần ra tay, đều sẽ quậy cho võ lâm long trời lở đất không được an bình.

Cách nhiều năm, năm nay, lại đến ngày ma giáo này xuất động, nhân sĩ chính đạo đều tự xưng là đại hiệp, vì bảo vệ an nguy của võ lâm mà lập bang kết bái hô khẩu hiệu trỗi dậy diệt trừ ma giáo.

Khiến người ta khó xử chính là, trên thực tế, tuyệt đại bộ phận người giang hồ ngay cả cái ma giáo kia tên gì cũng không biết, chỉ có thể dùng ma giáo để nói về giáo phái này. Chính là một vài người biết tên thật đều không nói ra tên của nó, Cúc Hoa giáo gì đó quá vô liêm sỉ rồi! (lại nói, cổ đại cũng hiểu đạo lý cúc hoa không phải là hoa sao?)

Bên ngoài giang hồ nhao nhao một mảnh hừng hực, còn Tiểu Diệp trong gian phòng ở sâu trong một ngọn núi nọ thì ngồi trên ghế giáo chủ cao cao, phía dưới là một đám giáo chúng cảm khái sụt sịt.

"Cuối cùng giáo chủ cũng mười tám tuổi, lão giáo chủ ra đi bao năm, ta không làm hỏng lời ủy thác của lão giáo chủ a!" Đây là đại trưởng lão.

"Phải đó, giáo chủ cuối cùng cũng có thể xuống núi rồi, giáo chủ đừng quên sứ mệnh giáo ta a!" Đây là đường chủ Dược đường.

"Giáo chủ nhất định phải hoàn thành sứ mệnh, nếu không thì sao có thể đối mặt với những dụng tâm lương khổ của các đời giáo chủ!" Đây là đường chủ Võ đường.

"Ôi chao, ngươi làm gì mà dữ thế, dọa hỏng giáo chủ nhà ta thì làm sao! Giáo chủ nhà ta mỹ mạo như hoa, một chút cũng không thua các đời giáo chủ, làm sao có thể thua cái nhiệm vụ này chứ!" Đây là đường chủ Kỹ nghệ đường. [mấy cái đường là kiểu như bộ phận - kế toán, nhân sự, y tế - trong một công ty vậy á=]]]

Người bên dưới mồm năm miệng mười nói không ngừng, Tiểu Diệp ngồi đó trề mỏ im lặng nhìn màn sáng mà người khác không thấy được. Màn sáng này chính là phần thưởng của hệ thống trò chơi, trên đó có hai công dụng, một là định vị vị trí của minh chủ võ lâm, cái còn lại là trực tiếp miêu tả kế hoạch sắp tới của minh chủ võ lâm.

Thế nên, lần này sứ mệnh của Cúc Hoa giáo chính là câu dẫn minh chủ võ lâm!

Kỳ thực, cái Cúc Hoa giáo này chính là do một vị đại mỹ nhân không tiểu nhân câu dẫn minh chủ võ lâm đương thời, còn nuôi minh chủ đại nhân thành trung khuyển sáng lập nên, minh chủ đại nhân vì lấy lòng người yêu, thay đổi luật lệ giày giò giang hồ. Về sau, đại mỹ nhân thu dưỡng một hài tử, mười tám năm sau, hài tử này cư nhiên học phụ thân đại nhân câu dẫn mất minh chủ võ lâm mới luôn, thế là, cái tập quán giáo chủ tốt đẹp này bèn lưu truyền xuống, hình thành nên sứ mệnh giáo chủ...

Câu chuyện này... quá thần kỳ rồi!

Câu dẫn gì chứ, Tiểu Diệp hoàn toàn không biết a! Lúc trước đã từng nói, Tiểu Diệp là một kẻ theo chủ nghĩa hưởng thụ, cho nên cậu không thích hầu hạ người khác, càng không cần câu dẫn người khác, nhiệm vụ của cậu chính là ngoan ngoãn giang chân ra mặc đàn ông cᏂị©Ꮒ! Ở vòng game đầu tiên, tiểu quan bị ân khách mua, ôm lên giường đùa bỡn; vòng hai, cậu bị ông xã đổi các loại quần áo, sau đó là cᏂị©Ꮒ các kiểu; vòng ba, cậu bị sư phụ ôm lấy làm ra các loại tư thế ở các loại địa phương cᏂị©Ꮒ các kiểu...

Như vậy có thể thấy, cậu không tốn một chút tâm tư nào, mà lần này, lại bắt cậu đi câu dẫn một nam nhân tính cách lãnh ngạo, cầu xin được cᏂị©Ꮒ, mụ nó, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng!

Tiểu Diệp làm thật nhiều kiến thiết tâm lý, lúc này mới quyết định nghiêm túc đi hoàn thành nhiệm vụ, thế là, cậu hướng đường chủ Dược đường ở bên dưới hỏi: "Đường chủ Dược đường, chỗ ngươi có xuân dược nào lợi hại chút không?" Câu dẫn hở, cách tốt nhân chính là hạ dược thôi ~

Không ngờ nghe thấy lời cậu nói, một đám người bên dưới đều phản đối, cuối cùng để đường chủ Dược đường ngỏ ý: "Giáo chủ! Loại thủ đoạn hạ đẳng như hạ xuân dược sao người có thể dùng chứ?! Đây tuyệt đối là phạm quy a!! Dược đường chỉ có thể cung cấp cho giáo chủ các loại thuốc trị thương cùng cao bôi trơn thôi!"

Ậy... có phải đường chủ Dược đường hiểu lầm gì không... ý của cậu là, tự hạ dược cho mình mà!

Trong ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Diệp, cuối cùng cũng có người hiểu ý cậu, có điều vị trưởng lão này bày tỏ: "Giáo chủ căn bản không cần xuân dược, chính bản thân giáo chủ là xuân dược tốt nhất!" Lời của hắn dấy lên sự tán thành của chúng nhân, đều dùng ảnh mắt phi thường cảm thán mà hài lòng đánh giá giáo chủ.

Tiểu Diệp sọc đen đầy mặt, rốt cuộc đã hiểu, đây căn bản chính là quy định của trò chơi rồi! Không phải là câu dẫn thôi sao? Chuyện trong phút giây thôi!

Tiểu Diệp lại lần nữa lên tinh thần nhìn màn sáng hệ thống nhảy ra một tin tức: mười ngày sau chính là Trung thu, minh chủ võ lâm Quân Lãnh sẽ đến Lâm Giang thưởng nguyệt. Bên cạnh tin tức còn cho thêm định vị, biểu thị nơi Quân Lãnh sẽ ngụ.

Lâm Giang a... thân ướt lõa lõa dụ hoặc nha! [giang trong này là sông, nên cũng có thể hiểu là sông Lâm nhe, nó nằm ở trong thành Mãn Châu]

Tiểu Diệp liều mạng dùng thời gian tám ngày để chạy từ trong núi đến thành Mãn Châu nơi Quân Lãnh đang ở, thời gian còn lại là ngủ đến thiên hôn địa ám, còn về phần an bài... giáo chúng Cúc Hoa giáo thề chết theo giáo chủ!

Đến ngày Trung thu, thành Mãn Châu phi thường náo nhiệt, Lâm Giang cử hành hoạt động thưởng nguyệt rất lớn, các tiểu thư khuê các ngày thường không ra cửa đều theo người trong nhà ra dạo, gần khuya, từng ngọn đèn l*иg bay thật cao, như muốn so bì với trăng tròn trên không, soi rọi ban đêm vô cùng sáng sủa.

Lâm Giang được dựng lên một khán đài cao, người có thân phận đều sẽ ngồi nơi ấy, giữa sông trôi vài chiếc thuyền hoa, những chiếc thuyền hoa này đều là từ các kỹ viện nổi danh nhất thành Mãn Châu, trên thuyền đều là những đầu bài trong viện, đêm nay biểu diễn cho các vị đại nhân công tử nọ, biểu diễn mà tốt, có người nguyện ý, đương nhiên là có thể mua người này một đêm.

Thành Mãn Châu vốn chỉ là một thành trấn nhỏ, ai mà ngờ mình chủ võ lâm lại chọn nơi đây, thế là nơi này rất nhanh phát triển thành một cái thành trấn không nhỏ, cho nên, thân phận địa vị của minh chủ võ lâm ở đây có thể tưởng tượng được rồi.

Tiểu Diệp ngồi trong thuyền hoa len lén đánh giá minh chủ Quân Lãnh đang ngồi ở nơi cao nhất trước nhất. Có hứng thú với loại biểu diễn của kỹ nữ tiểu quan này phần lớn đều là nam nhân, nếu Quân Lãnh đã nguyện ý xem loại biểu diễn này, vậy nhất định y cũng có sắc tâm! Thế là, Tiểu Diệp mặc một thân áo lụa màu trắng định dùng thân ướt dụ hoặc âm thầm lên kế hoạch một hồi nữa mình phải rớt xuống nước như thế nào, rồi làm sao để được người cứu lên, tốt nhất là Quân Lãnh tới cứu cậu, như thế cậu liền có thể trực tiếp đầu hoài tống bão* rồi! Thân phận hiện tại của cậu chính là tiểu quan đầu bài của nam phong quán a! [đầu hoài tống bão: ôm ấp yêu thương, kiểu chui đầu vào ngực anh á]

Tiểu Diệp biểu diễn sau cùng, các ca ca tỷ tỷ trước đó đều đã thể hiện bản lĩnh, sau đó được mua với giá cao, đến phiên cậu, cậu thong thả từ trong thuyền hoa đi ra đầu thuyền. Đèn l*иg cùng ánh trăng có sáng hơn nữa cũng không cách nào khiến người ta nhìn rõ diện mạo Tiểu Diệp, nhưng chỉ cần hình bóng mơ hồ cũng đã khiến một đám nam nhân thất thần.

Ngượng ngùng cười một cái, lại có vẻ nũng nịu vô cùng, chúng nhân thầm than, thật đúng là một con hồ ly câu nhân!

Câu được một đám người qua đường giáp, lại câu không được minh chủ đại nhân mà mình muốn câu, Tiểu Diệp vừa thầm hận trong lòng Quân Lãnh là tên cứng đầu, vừa lấy ra một cây tiêu, một khúc Phượng cầu hoàng tuyệt mỹ mọi người nghe đến si dại!

Được rồi, kỳ thật Tiểu Diệp không biết thổi, chẳng qua đây đâu phải là game học tập, đây là game tình ái, cho nên game một chút cũng không có làm khó người chơi ở phương diện này, chờ đến khi Tiểu Diệp dán môi lên tiêu, ca khúc đã tự động phát ra rồi...

Đến khi Tiểu Diệp tạo dáng mắc mệt rồi, khúc nhạc cuối cùng cũng kết thúc, mọi người hồi thần lại đều vỗ tay khen ngợi, ngay cả đường chủ Kỹ nghệ đường đang đảm nhiệm chức nha hoàn cho Tiểu Diệp cũng mắt phóng ánh sáng, không ngờ kỹ nghệ của giáo chủ đã xuất thần nhập hóa rồi!

Trong mắt những nam nhân vỗ tay kia ít nhiều đều có chút ý nghĩ muốn chiếm hữu tiểu quan này, thậm chí có người đã ra giá rồi, trên đài cao chỉ có một nam nhân, trong mắt chỉ có tán thưởng thuần túy, không có nửa điểm tìиɧ ɖu͙©, càng chẳng có ý muốn tham gia đấu giá.

Mặc dù Tiểu Diệp biết Quân Lãnh là một nhân vật tuyệt đối sẽ không đυ.ng đến tiểu quan kỹ nữ bên ngoài, nhưng vẫn là có điểm không cam lòng. Cậu vờ như bị người ta ganh ghét cướp đoạt dọa giật mình, hốt hoảng lùi một bước, thuyền hoa lắc lư lập tức khiến thân hình cậu mất cân bằng, tiểu quan mềm mại đáng yêu cứ thế sơ ý rơi xuống nước.

"A!" Tiểu Diệp kinh hô, sau đó chính là tiếng "ục ục" khi rơi vào nước, sau đó là tiếng kêu cứu của nha hoàn trên thuyền hoa, một đám lớn người thương hương tiếc ngọc đều sôi nổi muốn đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, tình cảnh nhất thời có phần hỗn loạn.

Quân Lãnh không thích việc ngoài ý muốn, cho nên y một chút cũng không thích tiểu quan rớt nước kia, chút ít tán thưởng ban nãy cũng tiêu tan không còn, nhưng làm kẻ thân phận cao nhất, y nhất thiết phải ngăn chặn trận hỗn loạn này. Y khoát tay, một người từ phía sau lập tức bay về phía sông, vươn tay nhấc tiểu quan rơi xuống nước kia ném lên thuyền hoa, sau đó điểm một cái trên thuyền, lại bay nhanh về. Mọi người thấy mỹ nhân nhi không sao, đều nhao nhao vỗ mông ngựa minh chủ.

Tiểu Diệp ướt đẫm toàn thân nhào vào trong lòng đường chủ Kỹ nghệ đường mà khóc, quả thật là đau lòng! Thân ướt dụ hoặc đã nói đâu? Câu dẫn đã nói đâu? Hiu hiu hiu hiu, đây không giống như đã nói a!

Tiếng khóc của Tiểu Diệp cuối cùng cũng dẫn tới chú ý của không ít người, trông thấy bộ dạng ướt đẫm của cậu, cảm giác nóng rang trước nay chưa từng có dâng lên, không khỏi hỏi một câu: "Tiểu quan nhà ngươi có còn bán hay không?"

"Ai yo! Không bán nữa không bán nữa! Tiểu quan mới tới này của nhà ta không hiểu chuyện, quét mất hứng thú của các vị đại gia, má mì ta đây nhất định sẽ mang về dạy lại quy củ, hôm nay lỡ rơi xuống nước, làm không tốt sợ là sẽ mắc phong hàn!" Tú bà không biết từ đâu ra mặt đầy áy náy muốn bồi tội với các công tử cậu ấm, có người nhận ra nàng, đều nể mặt nàng, cũng không dây dưa nữa, nghĩ dạy dỗ cho tốt rồi lại tìm tới là được.

Vì thế màn thân ướt dụ hoặc "dày công sắp xếp" cứ thế không giải quyết được gì, Tiểu Diệp không tự chủ được khóc càng thảm hơn...

Tiểu Diệp về đến chỗ ở, nhận được an ủi và cổ vũ của một đám giáo chúng đi theo cậu, lúc này mới khiến tâm tình Tiểu Diệp tốt lên chút đỉnh. Mở màn sáng ra, tin tức trên màn sáng đã đổi mới, nói rằng kế tiếp Quân Lãnh phải ra ngoài một chuyến, tham gia đại hội đánh giá của Chú Kiếm Sơn Trang trong thành Bích Nguyệt. [anh này chạy show dữ =))]

Tiểu Diệp thầm rủa xả cái tình tiết cũ rích không thể cũ rích hơn được nữa này, nhưng vẫn là ngoan ngoãn lên kế hoạch cho hành động kế tiếp. Ra ngoài a... anh hùng cứu mỹ nhân hẳn không tệ nhỉ! Yên tâm, lúc trên thuyền hoa Tiểu Diệp có dịch dung, thế nên đảm bảo sẽ không ai nhận ra cậu chính là tiểu quan trên con thuyền nọ.

Đã có kế hoạch rồi là phải hành động ngay!

Tiểu Diệp đổi cái diện mạo, vội chạy đến con đường mà Quân Lãnh nhất định phải qua trước. Một vị tài giỏi trong giáo đã giật dây thổ phỉ thường hay xuất huyện trên con đường này, tính toán thời gian đến đây đánh cướp Tiểu Diệp cùng một người hầu của cậu.

Kế hoạch rất là đầy đủ, hiện thực lại không dám nhìn, hoặc là nói kế hoạch không theo kịp biến hóa. Thời gian chờ đợi, Tiểu Diệp ở trong xe ngủ một giấc, trực tiếp ngủ đến lúc đội ngũ nọ của Quân Lãnh đi ngang qua, luống ca luống cuống diễn một màn đánh cướp kia, cũng như nguyện được cứu rồi, lại phát hiện, Quân Lãnh ngại đội ngũ đi quá chậm nên đã đơn độc tự cưỡi ngựa đi đường nhỏ rồi... đơn độc... đi rồi...

Tiểu Diệp như mất hồn nhào vào lòng đại trưởng lão giả trang người hầu mà thất thanh khóc rống, anh hùng cứu mỹ nhân đã nói đâu? Rõ ràng là không giống như đã nói a! Hiu hiu hiu hiu ~

Hết chương 6.

----

Thương em =))))