Chương 15 - Kiểu thú nhân: Thánh tử = Cống phẩm (2)

(giả tưởng, nhân thú, 1x1)

"Rõ ràng rất thoải mái mà?" Tên đàn ông nhìn "thảm trạng" của Tiểu Diệp, hừ cười mấy tiếng, mặc dù hắn biết lúc mới đầu quả thực rất đau đớn, nhưng mà sau đó, hẳn là không chỉ có đau chứ, người dưới thân vậy mà vẫn mang bộ dáng như thế, không chỉ không nhận được đồng cảm của hắn, ngược lại còn khiến hắn buồn cười, tuy hắn không thích con người gào xé cổ họng, nhưng lúc này hắn lại muốn nghe thử tiếng kêu của con người này.

Tiểu huyệt bị cường ngạnh khuấy đảo, Tiểu Diệp đã có thể hưởng thụ sung sướиɠ từ trong đau đớn, giả vờ cực khổ như vậy còn bị tên đàn ông nói mát này nọ, thiệt là quá đáng! Cậu không khỏi nương theo tính tình của mình mà liếc tên đàn ông trên người một cái, về phần làm thế này đến cùng có uy lực gì, cũng chỉ có mình hắn tự biết.

Người đàn ông hơi ngừng lại, Tiểu Diệp thật vất vả mới quen với tiết tấu cử động của hắn thiếu chút nữa hụt hơi, vừa mới nghĩ hắn lại có trò gì mới, thì bàn tay đang bị cắn ra máu trong miệng bị tên đàn ông nắm lấy, hắn ta còn bắt lấy tay kia của cậu, hai tay hướng lên trên, bị một tay hắn kiềm hãm.

Tiểu Diệp vô thức cắn môi, bờ môi bị ngón tay người đàn ông vuốt ve, đầu ngón tay dính lấy tơ máu trên môi, hắn đưa tay lên môi mình liếm liếm, dường như nhận thấy mùi vị không tệ, hài lòng mà cười cười, sau đó cúi người tự mình hôn lên. Đầu lưỡi liếm qua cánh môi, rồi liếm đến hàm răng, bị che đậy không nếm được mùi vị bên trong, hắn vươn tay bóp lấy cằm Tiểu Diệp, dùng sức một chút, Tiểu Diệp ăn đau liền hé môi, đầu lưỡi chờ đợi thời cơ bên ngoài môi lập tức duỗi vào trong công chiếm động phủ, khuấy đảo khiến trong miệng Tiểu Diệp không chút yên bình.

Thật đúng là dã thú, chút kỹ thuật hôn cũng không có, chỉ biết làm bừa! Tiểu Diệp một chút cũng không muốn thừa nhận rằng thiếu chút nữa cậu đã bị tên đàn ông hút đến hồn cũng không còn, càng quên tuốt OOC hay không OOC, mở rộng miệng mặc cho môi lưỡi tên đàn ông mút, còn nhịn không được mà chủ động đáp lại.

Người đàn ông chờ được hồi đáp có vẻ rất vui mừng, hắn hôn đủ rồi mới buông môi lưỡi ra, thưởng thức người dưới thân há mồm thở dốc để khôi phục hô hấp. Tên đàn ông bày một nụ cười xấu, gậy thịt to đã dừng lại lúc trước lại bắt đầu chinh phạt trong tiểu huyệt, hoàn toàn không có chút ý tứ thương hương tiếc ngọc, sức lực vừa lớn vừa hung, mỗi lần đều như là muốn đâm xuyên tiểu huyệt, ngay cả hai túi thịt to bên ngoài động cũng hận không thể nhét vào trong luôn, tiếng "bạch bạch" bên tai không dứt, Tiểu Diệp thậm chí còn có thể nghe thấy một ít tiếng nước "nhóp nhép".

"A ~ ưm ~ a ~~" Khuôn miệng không ngậm lại kịp thời lập tức phun ra tiếng rên nuốt không trôi, một khi đã phun ra một âm tiết, thì những tiếng ngâm nga sau đó tựa như nước lũ tràn đê, làm thế nào cũng không ngăn nổi nữa.

Người đàn ông cảm thấy hình như mình cũng không chán ghét tiếng tiếng thét của con người đến thế, ít ra thì tiếng kêu da^ʍ của người dưới thân khiến hắn cảm thấy rất thành tựu, trong vô thức hắn càng muốn nghe thêm nữa, nhưng không nghĩ nhiều nữa, hắn toàn tâm toàn ý mà ra sức dùng côn ŧᏂịŧ lớn cọ sát lỗ nhỏ, lỗ nhỏ nào chịu thấu, không mất bao lâu đã run rẩy tràn ra không ít dịch ruột non, côn ŧᏂịŧ đằng trước của Tiểu Diệp thì bắn tinh, Tiểu Diệp thất thần càng không kiểm soát được thân thể của mình, cơ thể dâʍ đãиɠ đã được hưởng thụ tình ái kịch liệt như thế, tiếng rêи ɾỉ càng thêm sảng khoái, càng thêm to.

Sướиɠ thì sướиɠ rồi đó, mà không một ai nói cho Tiểu Diệp biết, sức bền của dã thú so với sức kéo dài luân phiên của hai anh em ở màn game trước trước đó còn dài hơn á! Thời gian kéo dài, cổ họng của Tiểu Diệp đã khàn tịt, côn ŧᏂịŧ nhỏ cũng bắn không ra nữa, cậu lắc đầu khóc lóc cầu xin người đàn ông trên thân tha cho, nào còn tư thái thánh khiết ban đầu nữa, lại thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu.

Kiên trì lâu như thế, thật ra tên đàn ông cũng hơi muốn bắn rồi, hắn không chạy nước rút như người bình thường hay làm, ngược lại thả chậm động tác, tiếng khóc của Tiểu Diệp cũng dần dần biến thành tiếng rên thoải mái khe khẽ.

"Sướиɠ lắm đúng không?" Tên đàn ông thở hổn hển hỏi cậu, rõ ràng tựa như lời nói ve vãn giữa trận mây mưa bình thường, mà khi rơi vào tai Tiểu Diệp, lại bỗng dưng khiến cậu dựng lên cảnh giác, đôi mắt mê ly cũng tỉnh táo sáng rõ hơn vài phần.

Mỗi lần con game đều sẽ cho cậu một quả kinh hỉ, ngoại trừ lần đầu tiên ra, mỗi vòng tình ái mà trò chơi sắp xếp đều sẽ có chút khác biệt, kể cả vòng trước, dù cậu đã chiếm được tình yêu của Quân Thanh, nhưng mà mỗi khi Quân Thanh lo sợ cậu sẽ biến mất thì đều bị nhốt vào phòng tối để tiến hành bạch bạch bạch này nọ. Trận tình ái lần này lại có hơi bình thường, ngoại trừ tên đàn ông này do báo đen biến thành, hơi cường tráng, hơi bền hơi mạnh, chung quy cũng không có gì đặc sắc, cho nên Tiểu Diệp không thể không nghĩ tới trò chơi sẽ ra chiêu khác.

Khoan đã! Báo đen?!!! Cho nên là sẽ không thật sự như vậy đấy chứ?! Tiểu Diệp bị suy nghĩ của mình dọa cho một phen, sau đó liền kịch liệt vùng vẫy.

Người đàn ông dễ dàng mà kiềm chế được cơn ngọ nguậy yếu ớt, hỏi cậu: "Sao thế? Đoán được ta muốn làm gì rồi ư?"

Tiểu Diệp không ngừng lắc đầu, cậu cầu xin hắn: "Đừng mà... sẽ hỏng mất... thật sự sẽ... hỏng mất... xin ngươi... đừng..."

Lời còn chưa nói hết, người đàn ông đã bắt đầu nghiệm chứng suy nghĩ của cậu, hắn đang biến thân, biến thân ngay trong lúc họ còn đang giao hợp!

"Đừng! Đừng mà! Sẽ hỏng... A!!!"

Tiểu Diệp thét lên, nỗ lực ngăn cản, nhưng mà vô dụng, trong một hơi thở người đàn ông đã hoàn thành việc biến thân, côn ŧᏂịŧ lớn còn nhét ở lỗ sau của Tiểu Diệp trong bất chợt đã thay đổi hình dạng, vừa to vừa dài, lỗ nhỏ thật vất vả mới thích ứng với hình dáng ban đầu của gậy thịt to lúc này đây càng bị nông chặt khó bề tưởng tượng, đỉnh đầu côn ŧᏂịŧ cho dù không động đậy cũng đã chỉa vào đoạn ngoặt tận cùng bên trong của trực tràng. Càng đáng sợ hơn là, trên côn ŧᏂịŧ to lớn đó chậm rãi nổi lên vô số gai ngược, gai ngược cứng cáp như là móng chân thoáng cái đâm vào giữa vách thịt mềm mại.

"A!" Tiểu Diệp kêu thảm, bỗng cong lưng lên rồi lại lập tức ngã ra giường, cơn đau khi đập xuống giường ngọc căn bản không xi nhê gì, tất cả tri giác giờ đây chỉ còn lại ở chỗ lỗ sau thôi. Khi cơ thể ngã xuống, gậy thịt lớn ở trong lỗ sau thoáng thay đổi vị trí, sít sao di chuyển từng chút một, làm cho Tiểu Diệp đau đến không dám cục cựa chút nào nữa.

"Đau quá... đi ra... đau quá... hu hu ~" Lần nay Tiểu Diệp thật sự sắp tan vỡ rồi, cậu khóc xin, côn ŧᏂịŧ nhỏ ở phía trước đã hoàn toàn cúi gục, màu đỏ ửng trên người đều đã hoàn toàn rút đi, chỉ có đau buốt điên cuồng từ trong lỗ sau tản ra tứ phía, đây đã vượt quá phạm vi cậu có thể thừa nhận.

"Ngoan, cố nhịn chút." Người đàn ông, không, phải gọi là báo đen, báo đen nằm trên người Tiểu Diệp cũng dễ dàng mà áp chế tất cả phản kháng của cậu, trên thực tế hắn cũng không ngờ tới con người lại yếu ớt đến thế, hắn có thể cảm nhận được đau khổ của người dưới thân mình, nhưng dù có như thế, hắn cũng sẽ không hối hận hành vi biến thân của mình, muốn hoàn thành nghi thức, muốn làm cho con người này mang thai đứa con của hắn, nhất định hắn phải dùng hình thú để giao phối với người bên dưới mới được.

"Không muốn! Ta không muốn! Ngươi đi ra! Đi ra ngoài! A!" Tiểu Diệp đau khổ mà thét lên, nhưng trên thực tế âm thanh của cậu đã bị giày vò mà khàn tịt trầm thấp không chút hơi sức, trái lại giống như là thú con đang bị thương tuyệt vọng, kêu thảm tìm khiếm sự che chở.

Tiểu Diệp khóc nháo như vậy, báo đen cũng hết cách tiếp tục, nhưng mà hắn có muốn rút cũng rút không ra á, "Ta phải bắn ra mới có thể thu gai ngược lại được, cưỡng chế rút ra mà nói..."

Báo đen còn chưa dứt lời, Tiểu Diệp đã hiểu được ý của hắn, cưỡng chế rút côn ŧᏂịŧ toàn là gai ngược ra, kết quả không phải là hoa cúc tàn, mà là trực tiếp ngủm luôn.

Tiểu Diệp có khóc có kêu, cũng đều không giúp được gì, giờ đây tên đã trên dây không bắn không được, có phản kháng nữa cũng vô ích, tự bản thân cậu cũng hiểu rõ, nếu như không cho báo đen tiếp tục, một người một báo cũng chỉ có thể cứ vướng nhau như vậy.

Báo đen cũng không làm liều, chờ được một lúc, tiếng khóc của Tiểu Diệp mới chầm chậm lắng xuống, biến thành tiếng nức nở thấp thấp, lỗ nhỏ dưới thân cũng không tiếp tục cắn chặt gắt gao nữa. Báo đen phát hiện ra biến hóa của cậu, dò xét mà động đậy gậy thịt to bên trong lỗ nhỏ. Chỉ là cái động đậy này, Tiểu Diệp vẫn còn khẽ rên một tiếng, nhưng mà không còn phản kháng kịch liệt nữa, ngầm chấp nhận thăm dò của báo đen.

Lỗ nhỏ bị nông đến cực hạn siết chặt côn ŧᏂịŧ lớn, một vài gai ngược vừa hay đâm vào điểm mẫn cảm của lỗ sau, làm cho điểm mẫn cảm lúc nào cũng bị nghiền ép giày xéo, dù cho động tác của báo đen có nhỏ hơn nữa, thì kí©h thí©ɧ cũng sẽ được phóng đại vô hạn, đây là lần làʍ t̠ìиɦ điên cuồng nhất mà Tiểu Diệp đạt được từ khi tiến vào trò chơi này, kɧoáı ©ảʍ khủng khϊếp theo tốc độ dần nhanh của báo đen mà càng lúc càng mãnh liệt, ngay cả đau đớn do gai ngược cào qua thịt mềm cũng dần dần bị kɧoáı ©ảʍ che lấp.

"Oa ~" Cho dù Tiểu Diệp không nói gì, thì âm thanh của cậu cũng đã bán đứng cậu, cậu đã đạt được kɧoáı ©ảʍ. Báo đen biết cậu khổ sở, côn ŧᏂịŧ lớn của mình ở trong con đường quá chật hẹp cũng không mấy dễ chịu, mỗi một lần cọ xát đều nóng hừng hực thôi.

"A....... A......." Không mất bao lâu, báo đen đã phóng thích trong đường nhỏ của Tiểu Diệp, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trực tràng và tràn ra, thậm chí còn chảy ngược vào trong đường ruột, nhưng không một giọt nào chảy ra bên ngoài lỗ nhỏ.

Tiểu Diệp đồng tử tan rã, cậu cảm thấy không còn cách nào hít thở, mỗi lần hít vào thở ra đều không phải không khí, mà là tϊиɧ ɖϊ©h͙ được rót vào trong đường ruột.

Côn ŧᏂịŧ lớn sau khi giải phóng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã thu lại gai ngược, cũng đã mềm xuống, có điều món đồ chơi này cho dù có mềm đi cũng vẫn có phân lượng đầy đủ. Báo đen chầm chậm rút côn ŧᏂịŧ của hắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ được rót vào lỗ nhỏ liền chảy ra ngoài.

Phải qua thật lâu, Tiểu Diệp mới tỉnh táo lại, cậu tìm về được một chút sức lực, mở mắt ra liền phát hiện báo đen đang nhìn cậu chằm chằm, cái đầu lớn lông xù xù không động đậy mà gác bên trên đỉnh đầu cậu, không còn sợ hãi của ban đầu, trái lại còn khiến người ta cảm thấy chộn rộn.

"Ngươi có tên không?" Tiểu Diệp đột nhiên động não, dùng giọng nói khàn đặc hỏi hắn.

"Tên ư?" Trong mắt báo đen đột nhiên lóe lên một ít tia sáng hiếu kỳ, "Không có, ngươi có thể đặt cho ta một cái tên."

Họ đầu tiên mà Tiểu Diệp nghĩ đến chính là họ "Quân", dù rằng trận hoan ái này hầu như khiến cậu chịu không thấu, nhưng không thể không nói, cậu vẫn sẽ nhớ con thú này, cho nên cậu rất vui vẻ mà đặt cho hắn một cái tên: "Quân Báo, có được không?"

"Đương nhiên, ngươi là tế phẩm của ta, hiển nhiên có tư cách này, bây giờ, ta dẫn ngươi về địa bàn của ta." Nói xong báo đen cúi xuống bên cạnh Tiểu Diệp, rõ ràng ra hiệu bảo Tiểu Diệp leo lên trên mình báo đen.

Tiểu Diệp chớp mắt một cái, không thể không nói, có thể biến báo đen thành thú cưỡi vẫn là lần đầu tiên ý, thế cho nên cậu vẫn run rẩy tay chân mà nằm lên lưng báo đen, trên tấm lưng cường tráng của báo đen thật ra không thoải mái lắm, nhưng Tiểu Diệp vẫn cảm thấy có chút hưng phấn, con trai ai cũng yêu thú!

Hết chương 15.18 Kiểu Đa Dạng - Chương 15 - Kiểu thú nhân: Thánh tử = Cống phẩm (2)Haluuuuuu anh chị em, tui đã quay dìa. Hi vọng mọi người còn ủng hộ truyện.

Mấy năm qua làm gì có thể ngưng ngang chứ riêng khoản làm biếng với đọc đam thì tui chưa ngừng được =)))) cho nên sau thời gian dài thì có lẽ văn phong với cách edit của tui sẽ có khác biệt ít nhiều so với trước, mọi người thông cảm nhe.

Khi nào hứng lên tui sẽ đọc và chỉnh lại những chương trước, có nhiều từ tối nghĩa với câu cú không thuận lắm hihi.

Chúc mọi người cuối tuần ấm áp.