Chương 10: Anh muốn độc chiếm em

Anh đứng dậy, kéo quần lên.

Xoay người đi đến bàn làm việc, kéo hộc tủ ra, đưa cho cô ba cái phong bì

“Tiền tăng ca của em”

“Hôm nay Điềm Điềm thật ngoan, anh cho em thêm tiền thưởng”

Vừa dứt lời, anh hôn lên môi cô một cái, chỉ là nụ hôn lướt qua, không thâm nhập vào bên trong, không nuốt lấy lưỡi cô, chỉ đơn giản là hôn cô.

Anh thâm tình mân mê gương mặt cô, đứng dậy, xoay lưng định rời đi.

“Ông chủ ...”

Thấy anh quay người, Điềm Điềm không tự chủ mà gọi anh lại. Bây giờ người cô rất nóng, tiểu huyệt phía dưới cũng đã rỉ nước, ướt cả đáy qυầи ɭóŧ.

Điềm Điềm bây giờ đang bị cơn mê du͙© vọиɠ chi phối, cô không còn đủ tỉnh táo để nghĩ thêm gì nữa, cô không cần biết là vì chồng hay đang vì cô, bây giờ Điềm Điềm chỉ biết cô rất muốn côn ŧᏂịŧ to lớn của anh cắm vào tiểu huyệt.

Điềm Điềm vội vàng đứng dậy, ôm anh từ phía sau, bộ ngực mềm dí sát vào tấm lưng rắn chắc, bàn tay cô không chút yên phận, lần mò lên đầṳ ѵú của người đàn ông. Điềm Điềm cố tình cọ xác vυ" mình vào người anh, “Ông chủ, anh không muốn em nữa sao?”

Khóe miệng người đàn ông cong lên, nắm đôi tay đang làm loạn trên ngực mình lại, “Điềm Điềm, anh biết em không muốn mối quan hệ thế này.”

Anh xoay người, nâng gương mặt đỏ lên vì tìиɧ ɖu͙© của Điềm Điềm, “Anh không nỡ nhìn em cực khổ, một phần...anh lại quá khao khát có được em.”

Ngón tay anh vân vê cánh môi cô, “Nhìn em ray rứt, anh cũng rất khó chịu. Điềm Điềm, anh thật sự yêu em.”

Anh bế cô lên, để hai chân cô quắp vào người mình, ôm cô đi đến quầy thanh toán, để cô ngồi lên bàn.

“Anh đối với em không chỉ có ham muốn thể xác, anh có tình cảm với em.”

Người đàn ông khom người, hôn lên vai Điềm Điềm, hôn lên cái cổ trắng nỏn, vừa hôn vừa vuốt ve tấm lưng gợi cảm.

“Vì có tình cảm với em, nên cứ muốn làʍ t̠ìиɦ với em, muốn độc chiếm em.”

Ánh mắt Điềm Điềm bắt đầu mê man, cô không biết những lời này của anh có bao nhiêu phần là thật, nhưng với tình trạng của cô bây giờ, một người phụ nữ hết lòng vì gia đình, dành tất cả tiền lương của mình để lo cho gia đình, để rồi bị người chồng cờ bạc của mình phá hỏng tất cả. Tiền cứ thế không còn, gia đình hai bên chỉ đứng đó chỉ trỏ, nói cô là đồ đàn bà vô dụng, không quán xuyến được chuyện nhà.

Cô cũng biết ấm ức, biết tức giận, biết đau khổ.

Bây giờ, sâu tận thâm tâm cô, cô chỉ cần một người có thể an ủi và sưởi ấm cho cô, nói với cô rằng cô có giá trị.

Đây là thời điểm yếu đuối nhất của người phụ nữ, và anh - thật sự đã chạm đến cảm xúc yếu mềm nhất của cô.