*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chim bay về rừng.
Kì nghỉ bất ngờ tiếp tục, Bạch Lãng đi theo Kỳ Tư Niên đến Salzburg để thăm Elder Armor, thầy của Kỳ Tư NIên.
Nghệ sĩ violin kiêm nhạc trưởng nổi tiếng này sinh ra ở Áo, Khi còn trẻ, ông thường xuyên xuất hiện trên trang bìa của nhiều tạp chí và đĩa phiên bản giới hạn, nhưng ông trở nên trầm tính hơn khi lớn tuổi. Truyền thuyết kể rằng ông có tính khí lập dị, sau khi lớn tuổi ông lại càng không thích giao tiếp với người khác, ông xa gia đình và con cái đến sống một mình ở quê hương Salzburg của Mozart.
Bạch Lãng vẫn có chút lo lắng khi gặp bậc thầy âm nhạc này.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ khởi hành trước khi mặt trời chưa kịp ấm lên, Bạch Lãng cẩn thận đặt chiếc đàn cello cao bằng một người vào ghế sau xe, ngồi vào ghế phụ.
Hành lý của Kỳ Tư Niên không nhiều lắm, chỉ có một chiếc vali nhỏ, đặt vào trong cốp xe ngay cạnh chiếc vali lớn của Bạch Lãng.
Chiếc xe Kỳ Tư Niên lái là một chiếc SUV trông đơn giản, không phải chiếc cậu nhìn thấy ở sân bay lần trước. Bạch Lãng để ý thấy biển số xe là của Đức, liền hỏi: "Anh lái từ Berlin tới à?"
Kỳ Tư Niên khởi động ô tô, đáp: "Tôi đã đến Berlin vài hôm trước. Hợp đồng với BPO đã hết hạn, có một số việc cần phải giải quyết. Thuận tiện lái xe đến đây."
Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Bạch Lãng lại lập tức ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh chấm dứt hợp đồng với BPO sao?"
Kỳ Tư Niên nhìn đường, cười một tiếng: "Sao trông em lại vui vẻ thế nhỉ?"
Bạch Lãng ý thức được mình vô tình cao giọng, vì thế lại ngả người vào lưng ghế, nhỏ giọng nói: "Em có gì mà vui vẻ chứ."
Cậu ngồi một lúc mới nghe thấy Kỳ Tư Niên nói: "Đúng là tôi đã chấm dứt hợp đồng với BPO, nên gần đây tôi có thể đến Vienna bất cứ khi nào có thời gian rảnh. Nếu em buồn ngủ thì có thể ngủ một giấc trước, chúng ta sắp đến Lake District, phong cảnh ở đó rất đẹp, không nên bỏ lỡ đâu."
Bạch Lãng nhìn xe rời khỏi thành phố cổ Vienna, trước mắt cậu bắt đầu xuất hiện rừng rậm phủ đầy màu xanh cũng những đóa hoa tươi nở rộ, trên những sườn cỏ nằm rải rác những căn phòng trọ nhỏ xinh. Cậu nhìn không chớp mắt: "Em không buồn ngủ. Em cảm thấy phong cảnh bây giờ rất đẹp."
"Bây giờ?" Kỳ Tư Niên hơi dừng lại, sau đó cười khẽ, "Đẹp lắm sao?"
Bạch Lãng lập tức trả lời: "Đẹp lắm ạ!"
Dù là ở Trung Quốc hay New York, Bạch Lãng đều sống trong một thành phố bê tông cốt thép và có rất ít cơ hội được ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên như vậy. Môi trường tự nhiên được bao quanh bởi đồng cỏ, hồ nước và động vật mà Kỳ Tư Niên đã quen thuộc từ lâu rất trong lành và xa lạ trong mắt Bạch Lãng.
Kỳ Tư Niên an tĩnh nhìn phía trước, anh nói: "Em thích là được."
Anh chọn đĩa CD và bật bản Ngũ tấu cá hồi của Schubert. Tiếng Allegro sống động và mượt mà ngay lập tức vang vọng trong xe, sáu hợp âm rải liên tiếp cuộn vào tai Bạch Lãng như những làn sóng trong trẻo dễ chịu, đột nhiên nâng cao bầu không khí đến cực điểm.
Bạch Lãng ngắm phong cảnh, lắng nghe một lúc rồi nói: "Phiên bản tổ hợp thần tiên nào đây?"
Kỳ Tư Niên gật đầu: "Bản này là tốt nhất. Tổ hợp thần tiên...... Câu nói này khá là thích hợp đấy."
Giai điệu của 《 Trout 》phát ra từ dàn âm thanh nổi trên ô tô, những hợp âm đàn piano bị phân rã rõ ràng đến mức gần như không rõ. Bậc thầy vĩ cầm Perlman sử dụng một phong cách đàn rất riêng, những nốt cao giống như tiếng hát tuyệt vời từ trên núi. Tiếng cello của Dupree luôn đầy đặn và mượt mà, phản ánh thích hợp vẻ đẹp vĩnh cửu của rừng và đất.
Ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ khuấy động nốt nhạc, sưởi ấm trái tim Bạch Lãng.
"Nghe hay quá, Dupree YYDS. [1]" Bạch Lãng cảm thán, "Em luôn thích phiên bản từ hơn năm mươi năm trước đây."
"Đáng tiếc là không có ghi âm, sau khi giảm tiếng ồn chất lượng âm thanh không đủ tốt." Kỳ Tư Niên nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cậu, "YYDS là cái gì? Đó là từ thông dụng Bắc Mỹ mà tôi không biết sao?"
Bạch Lãng nghe vậy cười lớn, cậu nghiêm túc nói: "Là tiếng Trung chính thức đó ạ."
Không biết Kỳ Tư Niên tin hay không, nhưng anh trịnh trọng như chuyện lạ "À" một tiếng: "Tiếng Trung của tôi thật sự không tốt lắm. Bình thường rất ít khi nói."
Bạch Lãng lập tức nói: "Sau này em có thể luyện tập với anh."
Kỳ Tư Niên dừng một chút, lại mỉm cười: "Được thôi. Cho nên, YYDS rốt cuộc là gì thế, có thể dạy trước cho tôi không thầy Bạch?"
Bạch Lãng rất khó tưởng tượng mình sẽ có một ngày mình và Kỳ Tư Niên ngồi nói về những từ ngữ mạng, cậu càng nghĩ càng thấy thú vị, còn chưa kịp nói ra đã cười không dừng được.
Sau hơn một giờ lái xe, xe chính thức rời khỏi khu vực Vienna và tiến vào thị trấn bên hồ Hallstatt nổi tiếng thế giới. Con đường quanh co vắng vẻ, hai sườn núi là sông và núi đẹp đẽ, một bên là núi rừng, nhìn lêи đỉиɦ núi còn có thể thấy tuyết trắng. Bên kia là những đồng cỏ nhấp nhô rải rác những hồ nước lớn nhỏ, phản chiếu bầu trời trong xanh và những đám mây trôi. Bên hồ thỉnh thoảng có những căn nhà nho nhỏ, khi đi ngang qua vẫn có thể thấy các loại hoa trồng trước nhà.
Bạch Lãng mở cửa sổ xuống một chút, gió thổi vào mặt mang mùi theo mùi băng tuyết và thực vật đặt trưng của núi rừng, trong lành đến mức tưởng như nước từ trái cây chảy ra.
"Giống như phong cảnh trong truyện cổ tích vậy." Bạch Lãng lấy điện thoại ra chụp ảnh, nói, "Em có thể hiểu tại sao ông Armor lại thích sống một mình ở Salzburg rồi."
Kỳ Tư Niên thả chậm tốc độ xe, anh nói: "Khi còn trẻ thầy cũng say mê kỹ thuật biểu diễn đàn violin, sau khi trở thành nhạc trưởng, ông ấy quan tâm nhiều hơn đến âm điệu âm nhạc. Ông ấy nói, tất cả những âm nhạc cổ điển đều được sáng tác từ những âm thanh tự nhiên, mỗi một bội âm đều có thể tìm được cảm giác thuộc về trong tự nhiên. Nên ông ấy chọn cách sống ẩn dật, như vậy thì có thể tĩnh tâm và cảm nhận âm nhạc tốt hơn."
Bạch Lãng "À" một tiếng, có chút cảm động, suy nghĩ một lúc rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vậy ví dụ như...... Nếu nói âm nhạc của nhạc cụ hơi gỗ[2] là âm thanh của gió núi nhẹ, thì ống đồng là thung lũng, Đàn hạc là dòng suối, còn đàn timpani là tiếng côn trùng ríu rít, phải vậy không?"
Kỳ Tư Niên gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng vậy, ông ấy theo đuổi màu sắc hài hòa đến tột cùng. Cho nên ông ấy yêu cầu rất cao đối với việc diễn tấu."
Bạch Lãng chợt nhớ ra, người ta nói rằng người chỉ huy này có một đôi tai thính đáng kinh ngạc, trong một buổi diễn tập quy mô lớn hơn 200 người, ông đã chỉ ra rất chính xác một vấn đề nhỏ về giai điệu của một người chơi kèn nào đó trong phần cao độ, điều này được đồn đi như một điều kì diệu.
Tim cậu nhảy lên, cậu sợ rằng mình sẽ không vượt qua bài khảo nghiệm của vị sư phụ này với trình độ của mình, cậu lại càng sợ hơn nếu vì cậu mà màn song tấu với Kỳ Tư Niên không đủ hoàn hảo.
Có thể được song tấu với thần tượng mà mình luôn ngưỡng mộ là ước mơ của Bạch Lãng, nhưng việc giảm bội âm cũng đồng nghĩa với việc phải chịu lỗi, huống chi......
"Đàn cello cùng đàn violon chênh lệch 13 độ, thủ trưởng, màn song tấu của chúng ta có thể đạt đến cực hạn hòa âm không?" Bạch Lãng hỏi.
Nghe được câu hỏi này, Kỳ Tư Niên chỉ là khẽ mỉm cười, anh đạp phanh lại rồi thong thả uống nước. Chú ý tới ánh mắt của Bạch Lãng, đôi môi ướt của anh cong lên.
"Về mặt lý thuyết mà nói, cello và violin không dễ để đạt được hòa âm đẹp." Ánh mắt anh rơi vào khung cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, "Nhưng theo như phép ẩn dụ của thầy, tôi cảm thấy đàn violin là tiếng chim bay lượn trên bầu trời, thì đàn cello là sự bao la của cánh rừng. Khoảng cách giữa chúng có thể rất xa, nhưng cuối cùng đàn chim bay vẫn phải đậu xuống cánh rừng. Em có hiểu ý tôi không?"
Bạch Lãng không biết những lời Kỳ Tư Niên ngữ nói là chân thành hay chỉ đang an ủi dịu dàng, ít nhất cậu đã cảm thấy trái tim trĩu nặng của mình đã được xoa dịu thỏa đáng.
"Có âm trầm của đàn cello cân bằng, âm cao của đàn violon mới có thể bao tự nhiên và thỏa mái." Bạch Lãng vui vẻ bật cười, đưa mắt đuổi theo những con chim vô danh trên bầu trời, nói: "Em thích cách so sánh này của anh."
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích:
[1]
Ngũ tấu cá hồi (Trout Quintet): một tác phẩm thính phòng được Schubert viết khi ông 20 tuổi. Ngũ tấu tổng quát gồm có piano + 2 violin + 1 viola + 1 cello, tuy nhiên ngũ tấu này sử dụng một âm trầm đôi để thay thế một trong các violin, hiệu ứng rất độc đáo, tác giả rất thích.Điều đáng nói là nhóm ngũ tấu này đã tạo nên sự kết hợp kỳ diệu vào năm 1970, đó là đội hình sang trọng tại một buổi hòa nhạc ở London. Piano: Barenboim (28 tuổi), violin: Perlman (25 tuổi), viola: Zuckerman (22 tuổi), cello: Dupree (25 tuổi), double bass: Zubin Mehta (35 tuổi) tuổi). Các cao thủ lúc bấy giờ đều đang ở thời kỳ đỉnh cao, có thể nói là có đội hình thần kỳ, sau này gần như không thể tìm được nhạc thính phòng có đội hình như vậy.Sau đó, ngôi sao Trung Quốc Mã Hữu Hữu dẫn đầu thu âm "Schubert: Trout Quintet Arpeggioni Sonata", cũng rất hay.Chú thích của editor:Lake District
[1]
Đó là chữ viết tắt của tiếng Trung 永远的神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa đen là "mãi mãi là Thần". Nó bắt nguồn khi tuyển thủ eSports nổi tiếng Shiny Ruo hét lên Uzi 永远 的 神 (Uzi yǒnɡyuǎn de shén) với thần tượng của anh ấy là Uzi, một tuyển thủ Liên minh huyền thoại đã nghỉ hưu.[2] C
ác nhạc cụ hơi bằng gỗ bao gồm sáo, piccolo, oboe, kèn clarinet, saxophone, sáo và bassoon, tất cả đều có một ống rỗng để không khí được thổi qua. Nhạc cụ hơi gỗ có tên như vậy vì ban đầu chúng được làm bằng gỗ, nhưng nhiều nhạc cụ hơi gỗ hiện nay cũng được làm bằng kim loại và nhựa.