Chương 98

Xấu hổ nhất đời người là ngồi nhầm chỗ.

Nhưng may mắn cho Hà Thiến Tử là, ra khỏi cánh cửa này, ai cũng không biết ai.

Hà Thiến Tử ra cửa phòng bao không được bao lâu lại đυ.ng phải mẹ và chú Giang, ăn bữa cơm chiều này coi như vui vẻ.

Chú Giang để lại ấn tượng rất tốt với Hà Thiến Tử, đối với việc mẹ tìm được người bạn đời, Hà Thiến Tử toàn tâm chúc phúc cho họ.

Một buổi tối chú Giang dù nói không nhiều, nhưng mỗi một câu đều làm Hà Thiến Tử cảm thấy ông là người rất có giáo dưỡng.

Sau khi ăn tối xong Hà Thiến Tử lập tức viện cớ rời đi trước, chủ yếu là, Lâm Thịnh đang đợi cô.

Lâm Thịnh cho rằng Hà Thiến Tử còn giận cậu, muốn đến nói lời xin lỗi.

Hà Thiến Tử tức giận mắng, “Ngày hôm qua hôm kia cậu đã làm gì? Hiện tại xin lỗi có tác dụng sao?

Hai ngày nay cô chờ tin nhắn của Lâm Thịnh, nhưng chính cậu có bản lĩnh không trả lời.

Tức giận thì tức giận, Lâm Thịnh tới xin lỗi, Hà Thiến Tử lập tức lại không có một chút cốt khí nào.

Lâm Thịnh theo chủ nghĩa gia trưởng, chịu cúi đầu cũng là chuyện kỳ tích, cậu khẽ hừ một tiếng, Cậu không phải cũng không gửi tin nhắn cho tớ sao.

Lâm Thịnh, trước đó chính là cậu đuổi theo tớ.

Thiến Thiến, chẳng lẽ tớ đối với cậu còn chưa đủ đúng không?

Lâm Thịnh kéo Hà Thiến Tử đến nơi hẻo lánh, cậu ta tức hổn hển, một tay đấm mạnh vào tường, Cậu muốn gì tớ cũng cho, chỉ thiếu mỗi hái sao trên trời xuống cho cậu. Từ bé tới lớn tớ Lâm Thịnh đây lần đầu đối xử tốt với một người phụ nữ như thế.”

Hà Thiến Tử bĩu môi, tuy trong lòng oán trách, nhưng lại không thể không thừa nhận điều Lâm Thịnh nói là đúng.

Nhưng điều Hà Thiến Tử muốn, Lâm Thịnh vốn luôn tự cho mình là đúng, đôi khi cậu mặc định cho cô những thứ tốt cô căn bản đều không cần, ngược lại, cô và cậu không hề hiểu nhau.

Vẫn là không nên ngoan ngoãn nghe lời cậu. Nói xong, Lâm Thịnh hôn lên môi Hà Thiến Tử.

Hà Thiến Tử ngây dại.

Đây là lần đầu tiên bọn họ hôn môi kể từ khi hẹn hò.

Lúc trước hai người chỉ có nắm tay với ôm hôn hai má, nhưng đây lại là lần đầu tiên hôn môi. Chủ yếu là Hà Thiến Tử có chút sợ, cô luôn nói bọn họ còn là học sinh nên không thể làm vậy. Lâm Thịnh nghe theo cô, nên vẫn không có hành động gì vượt quá.

Lần đầu tiên hôn môi, Lâm Thịnh thăm dò đầu lưỡi vào trong khoang miệng Hà Thiến Tử đùa nghịch một phen, căn bản không có chút kỹ xảo nào, chỉ dựa vào du͙© vọиɠ nguyên thuỷ nhất.

Hà Thiến Tử làm sao có thể ngăn cậu lại được, lần đầu tiên hôn môi, một chút kinh nghiệm cũng không có, thân thể cô run rẩy bị Lâm Thịnh bá đạo ôm chặt.

Dần dần, hai người bắt đầu hưởng thụ tư vị ngây ngô tuyệt vời này.

Đôi nam nữ ở trong góc hẻo lánh, nếu không nhìn kỹ, không nhìn ra bọn họ đang làm gì. Nhưng đúng lúc này, Kha Lịch lại nhìn thấy. Thú vị là, anh nhận ra cô bé kia.

Chậc chậc, tuổi trẻ tài cao.

Bạn thân ở một bên thấy Kha Lịch nhìn chằm chằm vào một chỗ, tò mò hỏi: Đang nhìn cái gì vậy?

Kha Lịch chậm rãi thu hồi ánh mắt, không chút để ý, Không có gì.

Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên chúc mừng cậu, thành công đánh vào tập đoàn Kha thị.

Kha Lịch cười như không cười, Quá khen.

Tiếp theo cậu định làm gì? Cùng mấy người kia tranh cổ phần? Tôi nhắc nhở cậu một câu, những người kia đều không phải loại người dễ đối phó, cậu nên cẩn thận một chút.

Kha Lịch đưa tay lên xoa nhẹ huyệt Thái Dương, Bây giờ tôi chỉ làm ít việc vặt, đoạt cổ phần, qua mấy năm rồi nói.

Được, cậu có thể nhẫn nhịn một năm nay lại thêm một năm nữa, ngủ đông càng thêm trưởng thành.”

“ Thả dây dài, câu cá lớn.”

“Xin được thụ giáo.”

Kha Lịch quay đầu lại, đôi nam nữ đã không ở đó nữa.

Người bạn ở một bên nhất thời hứng thú, Sau bữa cơm có muốn tìm vị tiểu thư nào thả lỏng một chút không? Vui sướиɠ.

Kha Lịch không có hứng thú, Đau đầu.

Sao vậy?

Bị cảm.

“Xin ngài phải chú ý sức khỏe, sau này còn có trận chiến lớn phải đánh.”

“Cũng phải chú ý sức khỏe đừng để túng dục quá mức hại thân.”

*

Ngày qua ngày không chút gợn sóng.

Chẳng biết từ lúc nào, Hà Thiến Tử phát hiện Chu Hựu Hựu có điểm gì là lạ.

Sự không thích hợp này bắt đầu từ sau sinh nhật hoa khôi, lần sinh nhật đó, Phó Lâm hôn Chu Hựu Hựu trước mặt mọi người, quả thực vô cùng chấn động.

Hà Thiến Tử gần như là người chứng kiến tình cảm của Chu Hựu Hựu, nên cô so với người bình thường càng thêm kích động hơn.

Cuối cùng do sự tò mò của Hà Thiến Tử cô mới biết Chu Hựu Hựu và Phó Lâm bắt đầu quen nhau.

Trời ạ, Chu Hựu Hựu, quả thực là nằm mơ mà! Hà Thiến Tử thay Chu Hựu Hựu vui mừng.

Thời gian trôi qua cực nhanh, Hà Thiến Tử hẹn hò với Lâm Thịnh, Chu Hựu Hựu cũng liên hệ nhiều hơn với đối tượng thầm mến. Theo Hà Thiến Tử, đây là chuyện kì diệu nhất trên thế gian này, điều duy nhất không ổn đó chính là thành tích của cô ngày càng sụt giảm.

Quả nhiên, nói đến yêu đương sẽ làm thành tích giảm, cô thật sự còn rớt hạng rồi.

Thành tích thi cuối kỳ lớp mười một vừa có, thấy thành tích của Chu Hựu Hựu xếp thứ ba lớp, chuyện này khiến Hà Thiến Tử chịu đả kích rất lớn. Bởi vì bạn tốt thường ngày cùng học tập lại vượt xa mình khiến cô cảm thấy tự ti.

Hà Thiến Tử suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng tổng kết lại, có thể là do cùng Lâm Thịnh yêu đương mà nên.

Sau khi ở bên Lâm Thịnh, lúc nào cô cũng dính lấy cậu, Hà Thiến Tử biết cậu không thích làm bài tập nên không bắt ép, điều này cũng dẫn tới chính cô cũng không làm. Nhưng mà Chu Hựu Hựu và Phó Lâm không giống vậy, nội dung nói chuyện của bọn họ đều xoay quanh việc học.

Hà Thiến Tử bắt đầu trở nên mơ màng, không biết nên làm thế nào.

Trong đầu Hà Thiến Tử đã tưởng tượng vô số lần chuyện chia tay, nhưng mỗi lần nhìn thấy Lâm Thịnh, cô biết mình không thể nói ra được.

Vậy nên bọn họ tiếp tục hẹn hò, Hà Thiến Tử bắt đầu nghe lời Chu Hựu Hựu cố gắng học tập.

Nhưng trong thời gian này, Hà Thiến Tử và Lâm Thịnh đã có một lần chia tay. Lần đó Lâm Thịnh giận dữ, thiếu chút nữa lột sạch quần áo muốn cưỡng ép cô.

May mà sau này Lâm Thịnh quay đầu nói xin lỗi.

Hai người bọn họ có thể tiếp tục không? Hà Thiến Tử không rõ.

Lớp 12 trôi qua rất nhanh, thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, bạn thân cô Chu Hựu Hựu vì bạo lực học đường mà bị thương ở hai chân, Hà Thiến Tử cũng càng thêm cố gắng học tập.

Hà Thiến Tử định thừa dịp này học nhiều thêm, lại phát hiện ở nhà ôn tập không tốt bằng bạn bè. Cho nên cô càng liều mạng cố gắng học tập, nếu không thì cuối cùng sẽ không theo kịp bước chân Chu Hựu Hựu.

Cuối cùng đã tới kì thi đại học, là lúc quyết định vận mệnh một đời người.

Hà Thiến Tử may mắn cảm thấy mình thi có thể coi là tạm được, chỉ là thành tích Lâm Thịnh giống như cô tưởng tượng vậy, không có gì ngạc nhiên.

Đều nói tốt nghiệp chính là chia tay, Hà Thiến Tử dứt khoát chia tay với Lâm Thịnh, cô dự thi ở đại học phương Bắc cách Phong thị nghìn dặm.

Quyết định này Hà Thiến Tử đã suy nghĩ rất lâu, bởi vì cô rất muốn chặt đứt suy nghĩ với Lâm Thịnh.

Lúc Lâm Thịnh đè vai Hà Thiến Tử nói cô ích kỷ, Hà Thiến Tử gật đầu khẳng định, Biết vì sao tôi không có cùng suy nghĩ với cậu không? Bởi vì bố tôi và cậu rất giống nhau, đều có cùng tư tưởng gia trưởng rất lớn. Tôi rất sợ, sợ sẽ dẫm phải vết xe đổ của mẹ tôi.

“Cậu kiếm cớ gì vậy chứ, tớ không đồng ý chia tay.”

Cậu không đồng ý tôi cũng sẽ không ở cùng với cậu, Lâm Thịnh, cậu về sau học tập thật tốt đi, chúng ta còn quá nhỏ, thật sự không thích hợp nói chuyện yêu đương.

*

Một năm kia, Hà Thiến Tử tới trường học phương Bắc, Chu Hựu Hựu học đại học ở thành phố lân cận cùng với Phó Lâm chính thức xác nhận quan hệ.

Hà Thiến Tử rất ngưỡng mộ Chu Hựu Hựu, hâm mộ bạn trai của cô ấy luôn suy nghĩ thay cho Chu Hựu Hựu. Vậy nên mỗi lần, Hà Thiến Tử nhịn không được sẽ so sánh Lâm Thịnh và Phó Lâm một chút cảm thấy Lâm Thịnh ngoại trừ bề ngoài ưa nhìn ra còn lại cái gì cũng không tốt.

Nhưng những lúc đêm dài vắng người, Hà Thiến Tử lại nghĩ tới Lâm Thịnh. Nghĩ đến Lâm Thịnh tự mình dẫn cô đi nhìn núi nhìn biển nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, một Lâm Thịnh luôn mang đồ ngon tới cho cô.

Chu Hựu Hựu nói với Hà Thiến Tử: Có lẽ lúc đó quá nhỏ, nên căn bản không hiểu được cái gì là yêu lớn lên một chút đã tốt rồi.

Hà Thiến Tử cũng nghĩ vậy.

Vì thế bốn năm đại học, cô tự trưởng thành. Ngày tháng không có Lâm Thịnh, cô đã thích ứng rất nhanh. Cô dần dần thích ứng với việc một mình, bắt đầu kết bạn với nhiều người. Nhưng điều khiến cô không thể làm gì là, Lâm Thịnh luôn luôn âm hồn bất tán.

Giáng Sinh năm ấy, Lâm Thịnh ngàn dặm xa xôi ngồi xe lửa đến đây, cậu nói cậu chỉ muốn nhìn cô một chút.

Vậy có nghĩa gì chứ? Hà Thiến Tử nói, Chúng ta chia tay hai năm rồi, cậu còn chưa chịu buông bỏ sao?

Thiến Thiến, tớ từng nói sẽ chờ cậu cả đời.

“Lúc ấy chúng ta còn nhỏ.”

Lần đó bọn họ ngồi ở KFC cả một buổi tối, ngày hôm sau Lâm Thịnh lại rời đi.

Một năm sau đó, cũng tại nơi này, Lâm Thịnh vẫn tới đây tìm Hà Thiến Tử.

Hà Thiến Tử chung quy vẫn là mềm lòng, không muốn cậu bôn ba như vậy, khuyên cậu, Chúng ta không hợp nhau.

Lần sau gặp mặt cũng không biết là bao lâu nữa.

Lâm Thịnh nói cậu chưa từng đồng ý chia tay với Hà Thiến Tử.

Hà Thiến Tử nhìn tin nhắn trong điện thoại với Lâm Thịnh, trong lòng là cảm giác không thể nói rõ.

Hai người bọn họ dây dưa từ cấp ba tới nay, nếu thật sự thích hợp thì sao phải đau khổ như vậy.

Sau khi Lâm Thịnh đi, Hà Thiến Tử ngồi khóc.

Lúc này thành phố phương Bắc đã là mùa đông sương mù nặng, tựa như khiến tâm tình người ta càng thêm áp lực.

Cùng lúc đó, ngành công nghiệp nặng thành phố này lại cực kỳ phát đạt.

Lúc này Kha Lịch tới đây vì có một hạng mục cần bàn bạc. Anh bôn ba mấy ngày nay đành phải tới KFC mua bữa sáng, người không ra người quỷ không ra quỷ.

Bây giờ ra mấy giờ?

Kha Lịch nhìn đồng hồ trên tay, sáu giờ sáu phút.

Có lẽ là người làm ăn buôn bán rất thích con số may mắn, sáu giờ sáu phút, lục lục đại thuận. Tâm tình Kha Lịch coi như không tệ, hạng mục lần này cũng vô cùng thuận lợi, hôm nay đã kí kết hợp đồng xong xuôi.

Vài năm nay công tác tại tập đoàn Kha thị, Kha Lịch từ một nhân viên nhỏ bắt đầu từng bước một trèo lên trên. Đảo mắt, năm nay anh đã gần 30 tuổi, thú vị hơn là hôm nay ngày 26 tháng 12, sau lễ Giáng Sinh một ngày, là sinh nhật anh.

Đều nói tuổi 30 cần phải ổn định sự nghiệp, Kha Lịch cũng muốn, tới lúc anh nên thu lưới rồi.

Bên trong phòng ấm áp, anh vắt áo khoác lên tay. Tuy dáng vẻ buồn ngủ, nhưng khuôn mặt anh tuấn làm người bán nhịn không được nhìn nhiều thêm một chút.

Kha Lịch mua một ly sữa đậu nành, một phần cơm nắm. Chuẩn bị tìm vị trí bên cửa sổ ngồi xuống lại nhìn thấy một nữ sinh che mặt khóc.

Phương thức làm quen nhảm nhí nhất trên đời này, có lẽ là câu Tôi cảm thấy bạn có chút quen mắt .

Trên thực tế, Kha Lịch rõ ràng nhìn dáng vẻ cô gái này chính là loại cảm giác kia.

Con mẹ nó, thật sự rất quen mắt.