Chương 97

Dần dần, trái tim Hà Thiến Tử bắt đầu bị Lâm Thịnh xâm chiếm.

Những lúc ở cùng với Lâm Thịnh luôn luôn tốt đẹp, việc đơn giản nhất là tản bộ quanh sân thể dục cũng cảm thấy thú vị.

Mặc cho trong trường học cấm yêu đương sớm, nhưng mọi nơi đều là các cặp yêu nhau. Lâm Thịnh với Hà Thiến Tử chỉ là một trong số đó. Mỗi ngày bọn họ cùng đến trường, cùng tan học, duy chỉ có một điều làm người ta ảo não là tính tình Lâm Thịnh vội vàng hấp tấp, thành tích học tập thật sự rất bình thường.

Hà Thiến Tử luôn nhắc nhở Lâm Thịnh làm bài tập, Không làm bài tập không được , lúc ôn thi lại không kịp.

Lâm Thịnh ngồi ở bên cạnh, chữ cái tiếng Anh nhìn không vào nửa chữ, Nếu không, cậu viết của cậu, tớ chơi của tớ.

Không được đâu, cậu cũng phải viết. Hà Thiến Tử thúc giục.

Chuyện học tập đối với Lâm Thịnh mà nói thật vô cùng phiền não.

Cậu có thể học ở Nhất trung của Phong thị đều do tài năng đặc biệt về bóng rổ và chạy nhanh, được coi như học sinh có sở trường đặc biệt mà được nhận vào.

Nhưng Hà Thiến Tử lại khác, cô chỉ có thể cố gắng học tập, cô không có năng khiếu nào đặc biệt, nên phải tự mình cố gắng. Một khi không cố gắng, cô bị tụt lại với mọi người. Cô sợ mẹ mình buồn, thấy có lỗi với sự cố gắng mấy năm nay của mình

Quan điểm khác nhau, hai người dễ dàng nảy sinh mâu thuẫn.

Thứ sáu, sau khi tan học, Hà Thiến Tử tức giận rời đi, Lâm Thịnh cũng không đi đuổi theo.

Bởi vì theo Lâm Thịnh, không làm bài tập là chuyện nhỏ, trước kia cậu vẫn như vậy, không thấy chỗ nào không ổn. Một khắc đó cậu bỗng cảm thấy Hà Thiến Tử cố tình gây sự với mình, bài tập có thể làm cuối tuần, đâu cần phải làm ngay bây giờ.

Vì thế trong một thời gian ngắn, hai người đều không để ý tới đối phương.

Hà Thiến Tử rất tức giận, cuối tuần cô đi tìm Chu Hựu Hựu để cùng làm bài tập.

Ở cùng bạn thân vô cùng hợp ý, bọn cô đều muốn chăm chỉ học tập, cùng nhau làm bài tập một buổi chiều.

Hà Thiến Tử khó hiểu, Vì sao Lâm Thịnh không thể cùng tớ làm bài tập thật tốt?

Chu Hựu Hựu thật khó nói,Có thể cậu ấy không thích học tập.

Hà Thiến Tử nói, Tớ cũng không thể để cậu ấy dạy hư được.

Chu Hựu Hựu nghĩ ngợi, rồi nói với Hà Thiến Tử: Bây giờ học tập là quan trọng, Lâm Thịnh chắc không nghĩ nhiều.

Hà Thiến Tử thở dài, Cậu ấy chỗ nào cũng tốt, nhưng lại không chịu học tập, thật là tức chết tớ.

Nghĩ đến đây, Hà Thiến Tử cảm thấy Lâm Thịnh thật sự đáng ghét.

Trong khoảng thời gian ở bên Lâm Thịnh, tâm tư Hà Thiến Tử dường như đều đặt lên người cậu, cô không thể phủ nhận mình ngày càng thích cậu. Vì vậy mới càng ngày càng để ý, luôn thích cáu kỉnh trước mặt cậu.

Lúc cãi nhau Hà Thiến Tử đã suy nghĩ, trước kia vì sao lại đồng ý yêu đương với Lâm Thịnh, thật là phiền lòng, hại mình bây giờ một bụng phiền phức.

Trái lại nhìn Chu Hựu Hựu, lòng không vướng bận, không bị ảnh hưởng.

Thật hâm mộ Chu Hựu Hựu không yêu đương.

Hà Thiến Tử nhịn không được hỏi Hựu Hựu: Cậu sẽ tỏ tình với Phó Lâm sao?

Hà Thiến Tử vẫn nhớ Chu Hựu Hựu thầm mến Phó Lâm.

Chu Hựu Hựu nghe vậy mặt ửng hồng, Chắc sẽ không.

Đúng vậy, vẫn là yên lặng thầm mến là tốt nhất, sẽ không bị phiền lòng. Hà Thiến Tử lấy kinh nghiệm từng trải của chính mình nói cho Chu Hựu Hựu, Nhất định đừng yêu đương, nếu không cậu sẽ hối hận !

Chu Hựu Hựu yên lặng nghe dạy bảo, Tớ nhất định sẽ không.

*

Một tuần trôi qua, Lâm Thịnh không hề liên lạc với Hà Thiến Tử. Cô vẫn luôn chờ cậu, chờ đợi mãi, trong lòng ngày càng khó chịu.

Vì thế Hà Thiến Tử đã nghĩ, phải làm anh tức chết. Khi còn độc thân vẫn là thoái mái nhất, muốn đi nơi nào cũng được.

Nhưng vào sáng thứ hai, chính tai Hà Thiến Tử nghe được từ trong miệng mẹ mình nói ra một câu nặng ký.

Thiến Thiến... Mẹ muốn tái hôn.

Miệng Hà Thiến Tử đầy bọt kem đánh răng, vội vàng súc miệng, xoay người nhìn mẹ, Thật sao?

Ngón tay mẹ cô nắm lấy góc áo, ngượng ngùng gật đầu, gương mặt tràn đầy hạnh phúc nhưng để lộ chút lo lắng.

Hà Thiến Tử đau lòng nhìn mẹ, kéo tay bà, nói: Mẹ, mẹ cùng chú Giang đã quen nhau một năm , một năm nay mẹ đều rất vui vẻ, lại còn rất hạnh phúc, con đều hiểu được.

Vậy... con đồng ý? Mẹ cô bĩu môi, hốc mắt đã đỏ.

Hà Thiến Tử gật đầu nhẹ, Mẹ, con ủng hộ quyết định của mẹ.

Mẹ chợt mỉm cười, thở ra một hơi nói, “Mấy ngày này mẹ cứ xoắn xuýt, lại mất ngủ một buổi tối hôm qua, mẹ còn sợ con không đồng ý. Nhưng kể cả con không đồng ý cũng không sao, bởi vì mẹ…”

Mắt thấy vở kịch tình thân chuẩn bị diễn ra, Hà Thiến Tử vội vàng xoay người rửa mặt, chuẩn bị đi học.

Hà Thiến Tử đến cửa hàng mua bữa sáng rồi đuổi theo xe bus.

Sáng sớm thứ hai, Hà Thiến Tử đi sớm nên trên xe không có nhiều người, cô thậm chí còn có chỗ ngồi. Cầm bữa sáng trên tay vừa ăn, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Năm năm trước, bố của Hà Thiến Tử bởi vì bạo lực gia đình nên cùng mẹ cô ly hôn, cô dứt khoát chọn theo mẹ. Lúc ấy họ hàng đều khuyên mẹ cố gắng nhẫn nhịn, cuộc sống hôn nhân sẽ có những lúc cãi vã. Nhưng cô vẫn ủng hộ mẹ và bố ly hôn, cô lớn lên trong cảnh bạo lực gia đình, ngày tháng đó vô cùng áp lực, mẹ cô là người đau đớn nhất.

Sau khi ly hôn, nhiều người có cái nhìn không tốt với mẹ, nói mẹ cô tự phá hoại cuộc hôn nhân của mình. Mẹ cô được ăn học đàng hoàng nên không để ý nhiều tới lời nói của người ngoài, bà vẫn có thể tự cung tự cấp nuôi dưỡng được con gái mình.

Năm năm qua, mẹ tựa như càng trẻ lại, không có gánh nặng gia đình, bớt được không ít phiền não, ngày qua ngày trôi qua rất vui vẻ. Mãi cho đến một năm trước, bà gặp được tình yêu.

Hà Thiến Tử vẫn luôn ủng hộ mẹ tìm kiếm nửa kia của mình.

Rất may mắn, chú Giang xuất thân trí thức, giàu có, là người lương thiện. Một năm qua, Hà Thiến Tử luôn thấy chú Giang đối xử với mẹ rất tốt.

Điều lo lắng luôn tới, Hà Thiến Tử nghe thấy mấy học sinh ngồi phía trước mình đang bàn tán.

Các cậu biết không, nghe nói tối qua Lâm Thịnh mang theo một đám người tới Nhị trung đánh nhau. Người bị đánh chính là tên biếи ŧɦái sờ mông nữ sinh Nhất trung chúng ta.”

Trời ạ! Lâm Thịnh thật sự quá đẹp trai!

Cậu ấy còn cảnh cáo, về sau nếu Nhị trung là còn dám đến Nhất trung bắt nạt người, thì đừng mong sẽ sống yên ổn.

Thật tốt, cảm giác cậu ấy chính là thần bảo vệ ở Nhất trung chúng ta!

Bởi vì ba chữ thần bảo vệ, Hà Thiến Tử ngồi sau nhịn không được cười nhạt một tiếng. Thật là mẹ nó, còn có thời gian rảnh rỗi làm thần bảo vệ người khác.

Hai nữ sinh phía trước quay đầu nhìn Hà Thiến Tử.

Hà Thiến Tử lúng túng cười, nói: Các cậu cứ tiếp tục...

Họ thật sự tiếp tục nói tiếp.

Các cậu cảm thấy Lâm Thịnh và Mạc Dương đứng ở cạnh nhau, ai đẹp trai hơn?

Hà Thiến Tử nghe vậy, trong lòng yên lặng trả lời: Cả hai đều rất đẹp trai .

“Theo lương tâm mà nói, xét về điều kiện ngoại hình, Lâm Thịnh là gu của tôi.”

Nhưng nghe nói Lâm Thịnh có bạn gái rồi, tên là Hà Thiến Tử.

Bạn gái nhìn rất xinh? Hình như là lớp ba.

Hà Thiến Tử nghe vậy yên lặng rụt đầu thấp lại.

*

Đầu tuần bất chấp thời tiết mưa gió đều phải chào cờ.

Trời đổ mưa đúng lúc học sinh trong phòng học, thời tiết sáng sủa hơn di chuyển tới sân thể dục. Lễ thượng cờ xong là phần phát ngôn của các lãnh đạo. Mỗi lúc này là khoảng thời gian nói chuyện phiếm của đám học sinh ngồi phía dưới.

Thời tiết tháng 5, ánh nắng buổi sáng đã có chút gay gắt.

Ánh mắt Hà Thiến Tử nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang chuyển động, thẳng đến khi người này biến mất trong tầm mắt mình.

Lâm Thịnh đến muộn à? Chu Hựu Hựu nói.

Hà Thiến Tử thu hồi ánh mắt, Không liên quan đến tớ.

Chu Hựu Hựu lắc đầu thở dài, Sao vậy, cãi nhau à ?

Hà Thiến Tử tức giận, nói: Ai rảnh cãi nhau với cậu ta, học tập mới quan trọng.

Huống hồ học kỳ tiếp theo chính là lớp 12 rồi.

Khi nói chuyện, trong microphone truyền đến tiếng thầy chủ nhiệm: Lâm Thịnh! Đến muộn rồi thì thành thực đứng đó không được động!”

Một tiếng nhắc nhở, toàn bộ trên sân thể dục đều an tĩnh.

Lặng ngắt như tờ.

Hà Thiến Tử nhìn theo ánh mắt thầy chủ nhiệm, quả nhiên, thấy Lâm Thịnh đứng ở giữa đường.

Cậu ta thật sự không có nhúc nhích.

Lễ chào cờ đầu tuần, những người đi muộn đều phải xếp hàng đứng ở cửa trường học, đợi đến khi kết thúc mới có thể rời đi.

Hà Thiến Tử quan sát Lâm Thịnh đứng cách đó không xa.

Vóc dáng rất cao, tóc ngắn, quần áo xộc xệch.

Lâm Thịnh, cậu đi tới đây cho tôi! Đứng ở dưới cờ! Thầy chủ nhiệm lại nói.

Lời của thầy qua microphone truyền tới, âm thanh rất lớn vang quanh sân trường.

Lâm Thịnh lại bất động đứng giữa đường.

Cậu đứng dưới bóng cây, không biết còn tưởng rằng cậu hóng mát.

Thầy chủ nhiệm tức giận hổn hển, cầm microphone, nói: Đêm qua, Lâm Thịnh đi cùng bọn côn đồ, đánh bạn học Nhất trung tới nỗi phải vào viện! Hành vi cực kỳ độc ác!

Nói xong, thầy chủ nhiệm cầm microphone bước tới hướng Lâm Thịnh, Cậu có lời gì để nói!

Hàng nghìn học sinh trên sân thể dục, lúc này đều hứng thú xem vở kịch lớn.

Lâm Thịnh nhìn thầy chủ nhiệm trước mắt, hai tay đút trong túi quần, nhếch môi cười, tiếp theo khom lưng vào micro chủ nhiệm cầm, vừa nói: Không có gì để nói.

Đơn giản dứt khoát, từ trong miệng Lâm Thịnh nói ra, lại vang vỏng trong khuôn viên trường.

Trầm thấp lại dễ nghe.

Lỗ tai Hà Thiến Tử có chút ngứa, theo bản năng gãi gãi.

Bên cạnh đã có bạn học đang bàn tán:

Oa, giọng nói thât dễ nghe!

Mẹ nó, Lâm Thịnh đẹp trai quá đi!

*

Cả một ngày này, trong trường học đều là tin tức bát quái về Lâm Thịnh.

Đến giờ nghỉ, Hà Thiến Tử lấy bài tập tiếng Anh bắt đầu làm.

Bây giờ đã là tháng năm rồi, tháng sau học sinh lớp 12 thi đại học, mà học kỳ sau cô cũng đã bướ vào lớp 12. Thành tích Hà Thiến Tử không phải tốt lắm, thuộc về loại không cố gắng không tiến bộ.

Lúc này thời tiết đã nóng hơn, Hà Thiến Tử viết trong chốc lát cảm giác mệt rã rời, mí mắt cô dán vào với nhau, tai còn nghe bàn sau nói chuyện.

Chu Hựu Hựu vừa viết văn, vừa cùng nói chuyện với bạn bàn trên, Nghĩ đến sang năm chúng ta đã phải thi đại học, thời gian trôi thật nhanh.

Bàn trên cũng là bạn học nữ, cô ấy xoay người đem bài tập đặt trên bàn Chu Hựu Hựu, vài người vây quanh cùng làm.

Tớ không dám nghĩ tới thi đại học, nếu như thi trượt, đời này tớ coi như xong đời .

Lúc này nghĩ nếu nhà mình giàu có, có cha mẹ dốc sức hỗ trợ làm mọi thứ, cái gì cũng không lo.

Hà Thiến Tử mệt mỏi xoa hốc mắt mình, lời nói phân tán chú ý, thật sự không chống cự nổi, vì thế nói với Chu Hựu Hựu: Tớ chợp mắt nửa tiếng, nếu như không tỉnh, nhớ gọi tớ dậy.

Chu Hựu Hựu ôn nhu, gật đầu: Được.

Hà Thiến Tử không đến mấy phút đã ngủ.

Cô luôn có thói quen nghỉ trưa, giữa trưa ngủ một lát, tinh thần học buổi chiều sẽ tốt hơn chút. Lúc nghỉ trưa ngủ trên bàn, thật ra khá mệt. Rất may, trong phòng học khá im lặng.

Không biết ngủ bao lâu, Hà Thiến Tử mới tỉnh dậy, cô đổi tư thế, hỏi: Hựu Hựu, tớ ngủ bao lâu rồi?

Đợi chốc lát không nghe thấy câu trả lời, Hà Thiến Tử ngẩng đầu. Không ngờ, đập vào mắt lại là Lâm Thịnh.

Hà Thiến Tử hoảng sợ, chút buồn ngủ cũng lập tức biến mất.

Lâm Thịnh ngồi bàn phía trước cô, khác biệt là, cậu ngồi đối diện Hà Thiến Tử.

Hai người bọn họ cãi nhau , tuần trước cãi nhau, tuần này không liên hệ.

Hà Thiến Tử vẫn còn tức giận.

Không nghĩ tới, Lâm Thịnh lại nhếch môi nở nụ cười.

Nụ cười của cậu ấy vô cùng ưa nhìn, hàm răng đều đặn trắng sáng, ánh mắt cong cong giống trăng rằm.

Lâm Thịnh nhẹ giọng ho khan, mở miệng nói: vẫn còn tức giận?

Buổi sáng giọng nói của Lâm Thịnh qua microphone truyền tới tai Hà Thiến Tử tựa như vẫn quanh quẩn bên tai.

Hà Thiến Tử chớp mắt.

Lâm Thịnh ngồi thẳng người, hai tay ôm ngực, biếng nhác nhìn cô.

Trong lớp bởi vì Lâm Thịnh đến mà trở nên yên tĩnh, lúc này mọi người đều vểnh tai nghe Lâm Thịnh nói chuyện.

Mà một đám anh em tốt của Lâm Thịnh đứng ở ngoài cửa lớp.

Nhất thời, lớp 11-3 trở nên có chút khác lạ.

Xung quanh Hà Thiến Tử, đã sớm không có ai.

Tựa như đặc biệt vì Lâm Thịnh mà tránh ra.

Lâm Thịnh đĩnh đạc ngồi, nháy mắt không gian xung quanh trở nên nhỏ hẹp.

Hà Thiến Tử cảm giác xung quanh dưỡng khí đều trở nên ít đi.

Lâm Thịnh vặn cổ một chút.

Cậu không mặc áo khoác đồng phục mà mặc một chiếc áo màu trắng ngắn tay, cơ bắp vô cùng tráng kiện.

Tức giận là không tốt, tớ sai rồi.

Cãi nhau làm người ta tức giận, nhưng khi giảng hoà sẽ trở nên dịu dàng.

Lâm Thịnh nhe răng, tà khí nhìn Hà Thiến Tử, cậu đứng dậy khom lưng về phía cô, tiếp theo ở bên tai của cô nhẹ giọng nói: Buổi chiều tan học chờ tớ.

*

Nhưng thật không khéo, buổi chiều Hà Thiến Tử và bố dượng có hẹn cùng ăn cơm.

Tan học Hà Thiến Tử đi luôn, bởi vì sợ mình đến muộn sẽ gây ấn tượng không tốt.

Hà Thiến Tử nhìn ra mẹ cô rất thích chú Giang, thật sự muốn kết hôn với chú Giang. Cho nên cô cũng muốn cố gắng, tranh thủ tạo cảm tình với chú ấy.

Vừa đến nhà hàng, Hà Thiến Tử nghe điện thoại mẹ gọi tới, đầu bên kia nói lời xin lỗi: Buổi chiều mẹ và chú Giang con tới trung tâm thành phố làm việc, trên đường về thì tắc đường, con cứ vào phòng đặt trước đợi nhé.”

Hà Thiến Tử ngoan ngoãn nói: Mẹ, mẹ và chú lái xe chậm một chút, con không vội.”

Đầu kia lại nói: Đúng rồi, người quen của chú Giang con chắc là đã đến, bọn con gọi món ăn trước đi, món con thích ăn là được.

Mỗi lần mẹ nói chuyện với giọng điệu yêu thương như vậy là lòng Hà Thiến Tử lại mềm nhũn.

Cúp điện thoại, phục vụ dẫn Hà Thiến Tử đến phòng bao.

Cửa phòng vừa mở ra, Hà Thiến Tử nhìn thấy người đàn ông ngồi ở phía trước đang cúi đầu chơi điện thoại.

Nghe thấy động tĩnh, Kha Lịch ngẩng đầu, ánh mắt lưu lại trên người Hà Thiến Tử một lát.

Người phục vụ ở một bên hỏi: Các vị muốn gọi đồ ăn chưa ạ?

Hà Thiến Tử tránh né ánh mắt.

Đầu kia Kha Lịch trực tiếp nói với người phục vụ: Ừ,được.

Người phục vụ đưa thực đơn đến, Hà Thiến Tử tiện tay mở ra, giá cả làm cô nhịn không được nhíu mày.

Vì sao lại đắt vậy?

Ăn một bữa ở đây, chỉ sợ là dùng hết phí sinh hoạt của cô.

Hà Thiến Tử mở ra thực đơn, hơi ngẩng đầu nhìn Kha Lịch.

Anh vẫn cúi đầu chơi di động, tựa như không có ý định gọi món.

Hà Thiến Tử mở thực đơn một lúc mới nhớ tới phải chào hỏi người đàn ông ở trước mắt một tiếng, Xin chào.

Kha Lịch ngẩng đầu, hơi nhíu mày, mặt đầy nghi vấn.

Hà Thiến Tử đưa thực đơn cho Kha Lịch, nói, “Mẹ tôi bảo chúng ta gọi món ăn trước.

Ồ, gọi đi. Kha Lịch nói xong, tiếp tục cúi đầu chơi tiếp trò chơi của anh.

Hà Thiến Tử nhìn anh, rồi tiếp tục lật xem thực đơn, cuối cùng cô hỏi người phục vụ: Bốn người lớn cần bao nhiêu đồ ăn? Có món nào nên thử không?

Gọi đồ ăn thật không dễ dàng, Hà Thiến Tử nhẹ nhàng thở ra.

Mặc dù chỉ gọi vài món ăn, nhưng lại khiến người ta khẩn trương .

Cũng không biết mẹ và chú Giang lúc nào đến, sau khi chọn món xong Hà Thiến Tử liền ngơ ngác ngồi chờ đợi.

Bên tai là các loại tiếng trò chơi mà người đàn ông này chơi.

“Mẹ nó đồ ngu.”

“Nhân phẩm của ông đây hôm nay sao vậy chứ, nửa ngày trời mà không nhặt được súng.”

“Mau, tới đây yểm hộ.”

Hà Thiến Tử cố ý không nhìn anh, nhưng giọng nói của anh lại không thể xem nhẹ.

Dù miệng có mắng chửi, nhưng giọng nói của người đàn ông này thật sự rất êm tai, trầm ổn lại thành thục.

Tuy rằng cùng một không gian, nhưng giữa bọn họ giống như có một bức tường ngăn cách.

Như vậy cũng tốt không quấy rầy lẫn nhau.

Thức ăn được mang lên rất nhanh, chỉ chốc lát người phục vụ đã gõ cửa tiến vào với món salad.

Đương nhiên Hà Thiến Tử không có khả năng động đũa, bởi vì trưởng bối còn chưa tới. Dù sao cũng đang nhàn rỗi, vì thế cô lấy bài tập tiếng Anh ra làm.

Thật ra Hà Thiến Tử học lệch, cô thích nhất là môn tiếng Anh, tương đối mà nói không hứng thú chút nào với mấy môn tự nhiên cả.

Kha Lịch chơi đến vòng cuối, anh ngẩng đầu nhìn Hà Thiến Tử, dáng vẻ nghiêm túc cúi đầu làm bài tập, nhịn không được nhẹ nhàng cười một tiếng.

Thật đúng là học sinh.

Đúng lúc này, không biết từ đâu có một tên cầm kar98 bắn headshot nhân vật trong game của Kha Lịch, “Fuck! I’m gonna kill that, motherfucker!”

Đầu tiên Hà Thiến Tử nghe thấy tiếng cười nhẹ, rồi lại chú ý tới Kha Lịch mắng một câu tiếng Anh thô tục.

Nhìn không ra, mắng người phát âm rất chuẩn .

Hà Thiến Tử nhẹ nhàng cười nhẹ một tiếng xem như đáp trả anh .

Các đồng đội Kha Lịch liên tục chúc mừng.

Chúc mừng anh Lịch bị bể đầu!

Chúng ta nên vì anh Lịch báo thù!

Anh Lịch đừng khóc! Cố lên!

Kha Lịch không giận mà cười, nói: Tôi thấy mọi người đều ngứa da rồi. Được, tôi không chơi nữa. Xuống.

Nói xong, Kha Lịch quyết đoán dứt khoát rời khỏi trò chơi.

Anh buông di động, hai tay khoanh trước ngực tựa vào ghế, đối mặt với Hà Thiến Tử.

Anh đánh giá cô từ trên xuống dưới, đáy mắt mang theo ý cười.

Hà Thiến Tử quật cường tiếp tục cúi đầu làm bài tập, nhưng nhận ra, trước mắt chữ cái tiếng Anh nào cũng nhìn không vào.

Bị người khác nhìn chăm chú, mặc dù muốn xem nhẹ, nhưng trong lòng vẫn chút ngứa ngáy.

Cuối cùng, Hà Thiến Tử dừng bút, mắt nhìn lại Kha Lịch, hỏi: Xin hỏi anh có chuyện gì không?

Mặt Kha Lịch đầy tà khí hơi hất mày, khóe mắt anh nhàn nhạt tươi cười, giống như phát ra hào quang. Nghe vậy, anh nói: Cô gái nhỏ, có phải đi nhầm chỗ?