Bệnh viện vốn là nơi yên tĩnh, so với dòng đường bên ngoài cách biệt hoàn toàn, giống như hai cực đối nghịch: một ồn ào một tĩnh lặng. Thỉnh thoảng có tiếng xe cứu thương hụ còi inh ỏi, như báo trước một điềm không may, hoặc những tiếng khóc thê lương đầy ảm đạm. Nhưng hôm nay, một âm thanh ngoại lệ phá vỡ không gian yên tĩnh nơi đây, đó chính là tiếng xe mô tô xé toẹt màn không khí. Thiên Yết phóng vọt đến trước cửa bệnh viện, không thèm để ý tiếng cảnh cáo của những người bảo vệ bên ngoài, cũng không cần liếc xem nơi đỗ xe ở đâu, dứt khoát quăng chiếc mô tô lạnh lẽo nằm trên nền đất, cấp tốc chạy vào bên trong.
Bạch Dương bước xuống taxi, tiện tay trả tiền bác tài, chân còn lơ lửng trên không chưa kịp chạm đất đã thấy chiếc mô tô màu đen bóng đắc tiền nằm trên đất lạnh. "Đây chẳng phải là xe của Thiên Yết sao?", nghĩ đến đây cô lại nhớ trước kia Thiên Yết từng nói rằng, đây là chiếc moto mà hắn phải vất vả làm thêm suốt một năm dài, nó giống như sinh mạng thứ hai mà hắn phải gìn giữ. Nhưng giờ đây, phải chăng sinh mệnh thứ hai của hắn không phải là thứ vô tri lạnh lẽo này nữa, mà chính là Cự Giải, cô gái nắm giữ trái tim hắn?
Trước cửa phòng cấp cứu, Xử Nữ giống như đặt mông trên đám lửa, vừa ngồi xuống đã bật dậy, khuôn mặt nhăn nhó đến đau khổ, đi đứng như người vô hồn, dường như đã thực hiện hành động này hơn hai mươi lần, các y tá bên ngoài ngang qua liền không khỏi cau mày, cũng không tránh khỏi cảm giác thương hại. Thiên Yết mồ hôi nhiểu nhại kéo dài từ thái dương xuống cổ áo, ướt đẫm, hắn không ngờ anh lại điên cuồng hét lên giống như phát bệnh tâm thần, cũng may vẫn còn nhìn ra người trước mặt là Xử Nữ:
"Cự Giải, cô ấy sao rồi? Hả?"
Xử Nữ có chút nhíu mày, đây vốn là bệnh viện, la hét như vậy bệnh nhân làm sao mà nghỉ ngơi được a. Hắn nhỏ giọng nói: "Đang cấp cứu, hiện tại chưa rõ ra sao"
Thiên Yết lập tức như bùng nổ, hắn lo lắng đến độ gần như phát cuồng, tứ chi cùng lục ngũ phụ tạng của hắn giống như không thuộc về hắn, mà là của ai đó gắn nhầm trên thân thể này, đôi chân không thể chống đỡ thân hình to lớn nữa. Hắn quỳ sụp xuống sàn, hai tay vò đầu đến rối tung, hắn nửa quỳ nửa ngồi, khóc một cách bất lực, đau khổ như nấc nghẹn không nói thành lời.
"Cô . . Cô ấy nói rằng hôm nay sẽ trả lời câu hỏi của tao, tại sao bây giờ lại ra nông nỗi này? Hay là cậu ấy ghét tao đến nỗi không thèm nhìn mặt Thiên Yết này nữa? Cự Giải cô ấy chỉ giả vờ tai nạn để từ chối tao một cách gián tiếp phải không? Cô ấy có thể nói không thích, ngay bây giờ tao sẽ đi, sau đó cô ấy có thể tự động tỉnh dậy và mỉm cười. Cự Giải chỉ đang diễn kịch đúng không? Còn mày nữa, mày nói đi, mày cũng diễn cùng cô ấy đúng không?"
Anh tự dưng đứng dậy, mỉm cười như một đứa trẻ tìm được đáp án cho bài toán khó, anh nhìn Xử Nữ như mong đợi một câu trả lời thích đáng. Nhưng Xử Nữ chỉ nhìn hắn một cách bất thường, một cái nhìn ngạc nhiên xen lẫn hoảng sợ.
"Thiên Yết, mày thực sự bị điên rồi"
Thiên Yết không tin, anh không thể tin tưởng thằng bạn này được nữa. Anh muốn tận mắt chứng kiến Cự Giải đang ngồi trên giường cấp cứu và nói "phải" cho những mớ suy vấn lung tung của anh.
"A, buông tao ra. Tao muốn gặp Cự Giải, cô ấy phải tự mình thừa nhận màn kịch này do cô ấy sắp đặt!"
Xử Nữ ôm chặt lấy người Thiên Yết khi phát hiện hắn có ý định phá cửa lao vào bên trong, bình thường trông anh như một thư sinh thân thể yếu đuối, nhưng khi tâm trí bất ổn lại mạnh như sư tử, khiến Xử Nữ phải khó khăn lắm mới có thể xoay sở can ngăn. Xử Nữ khổ sở nói:
"Sáng hôm nay, tao cùng Nhân Mã tận mắt chứng kiến một xe hơi tông vào cô ấy, máu từ đầu tuôn ra như mưa, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Bọn tao bàng hoàng, không ngờ sinh mạng lại mong manh yếu đuối đến vậy. Cũng may tao cùng Nhân Mã lấy lại bình tĩnh kịp thời, liền bắt một chiếc taxi phóng đến bệnh viện. Và bây giờ nếu mày muốn cô ấy chết thật, thì hãy tự mình lao vào bên trong"
Xử Nữ buông anh ra, giống như một chú rối, anh tuột khỏi tay Xử Nữ rồi nửa quỳ như người mất hồn.
Tất cả người có mặt nơi đây, họ đều xót xa nhìn hắn, phải chăng sinh mệnh là thứ mong manh nhất?
Thiên Yết hắn dường như đã có lại lý trí, hắn chỉ một mực giữ im lặng, nhìn đăm đăm vào cánh cửa của phòng cấp cứu, như thể chính mắt hắn nhìn xuyên qua và đang ngắm Cự Giải vậy.
Bạch Dương chứng kiến tất cả, cô cảm thấy lòng ngực mình như vỡ tan, hàng ngàn ngọn dao đang đâm vào trái tim nhỏ bé này, đau lắm, có biết không?
Xử Nữ thở dài, hắn tiến lại ghế ngồi rồi châm một điếu thuốc, chậm rãi.
"Mày biết không? Ba mẹ Cự Giải đã mất trong tai nạn năm cô ấy bảy tuổi, cô ấy đã khóc rất nhiều, đến mức mỗi đêm tao vẫn thấy đèn bên trong nhà cô ấy vẫn sáng, cô ấy ngồi trên khung cửa sổ nắm chặt bức ảnh khóc nức nở. Mày cũng biết tao là người không dễ dàng động lòng, nhưng chứng kiến cảnh cô bé nhà đối diện hàng đêm cứ như vậy, dù có sắt đá ra sao vẫn cảm thấy bi thương mà đáng thương vô cùng. Rốt cuộc tao vẫn phải qua thăm hỏi, sau đó trở thành thanh mai trúc mã"
Bạch Dương nửa ngồi tựa vào thành tường nơi khúc rẽ ngoặt cách Thiên Yết mấy bước chân, cô bụm chặt lấy miệng tránh những tiếng thổn thức. Năm ấy vừa chuyển trường, cô tình cờ ngồi cùng bàn Cự Giải, cô gái ấy lúc nào cũng mỉm cười hạnh phúc, có nhiều lúc cô cảm thấy ghen tỵ vô cùng. Không lâu sau, cô phát hiện rằng Cự Giải không có cha mẹ, lúc đó Cự Giải đột nhiên mỉm cười như một đóa hoa hồng vừa chớm nở: "Cha mẹ tao đi công tác nước ngoài, họ luôn cho tao những thứ tốt nhất, hoàn hảo nhất!", Bạch Dương khóc đến mức nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt, vậy mà bấy lâu nay, con bé ngu ngốc ấy luôn giữ trong lòng, tại sao lúc nào cũng có thể cười như bản thân đang sống rất vui vẻ chứ?
Thiên Yết mơ hồ nhìn Xử Nữ, chỉ có cái chớp mắt cho biết anh còn sống và đang nghe những gì Xử Nữ nói. Hắn như bừng tỉnh hẳn, anh lắc mạnh đầu, anh . . . anh hoàn toàn không biết gì cả. Anh đã luôn nói rằng anh yêu Cự Giải, nhưng ngoài cái tên cùng gương mặt, anh chẳng biết gì về cô. Anh rốt cục là không xứng đáng với Cự Giải chút nào. Trái tim hắn như muốn nổ tung, anh ngay cả cảm giác của Cự Giải như thế nào cũng không thèm để ý. Xử Nữ như hiểu được trong đôi mắt hỗn độn của Thiên Yết.
"Nhưng tối hôm qua, cô ấy đã gọi điện cho tao, giọng điệu vô cùng vui vẻ háo hức, cô ấy nói "cậu ấy cuối cùng cũng tỏ tình với tao, tao cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian, tao sẽ lại có một gia đình riêng của tao, tao và anh ấy, sau này khi kết hôn sẽ lại có thêm một đứa con. A a, thực không biết Thiên Yết thích con trai hay gái? Đến lúc đó tao sẽ cho anh hai đứa con song sinh luôn.". Trên khuôn mặt anh tuấn của Xử Nữ, từ khóe mắt rơi một giọt nước nóng hỏi trong suốt, hắn không ngờ lại nở một nụ cười tràn ngập hạnh phúc, đó chính là nụ cười của Cự Giải khi nói đến những điều hạnh phúc.
Thiên Yết ngẩn người trong vài giây, cô ấy đã nói như vậy sao? Cô ấy cũng yêu anh sao? Trong lòng anh như nở hoa, đột nhiên lâng lâng trong một biển hoa hồng, hạnh phúc.
"XOẠCH"
Cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ cùng y tá bước ra, khuôn mặt có phần căng thẳng vì ca phẫu thuật. Bác sĩ đi đầu trông còn rất trẻ tuổi, nhưng đồng phục lại cho thấy là trưởng ca phẫu thuật, đôi mắt sáng ngời nhưng tràn ngập sự mệt mỏi
Thiên Yết quỳ trước cửa nhanh chóng đứng dậy, hấp tấp hỏi:
"Bác sĩ, bác sĩ, cô ấy không sao chứ?"
Bác sĩ trẻ tuổi nhìn anh thở dài một cái rồi bảo: "Hiện đã qua giai đoạn nguy kịch, tuy nhiên vùng đầu bị chấn thương mạnh nên chúng tôi không nắm rõ khi nào bệnh nhân có thể tỉnh lại. Cậu nên chuẩn bị tinh thần. Sau khi chuyển bệnh nhân sang phòng săn sóc đặc biệt có thể vào thăm." dứt câu, vị bác sĩ vỗ vỗ vai Thiên Yết như muốn an ủi sau đó bước đi. Thiên Yết đứng lặng một hồi, đầu óc anh trở nên trống rỗng, nếu không nhờ tiếng kêu của y tá thì có lẽ anh đã bất động đứng mãi ở đó rồi.