[12 Chòm Sao] First love

6.31/10 trên tổng số 13 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Beta: Hari Disclaimer: Nhân vật không thuộc về tôi nhưng họ là một phần cuộc sống của tôi. Rating: K+ Category: Romance, quá trình 3P Status: hoàn thành Length: one - shot
Xem Thêm

Bạch Dương nhảy đến Cự Giải, lắc mạnh vai cô, miệng phát ra những tiếng cười xúc động, lắc đến mức Cự Giải phải hoa cả mắt, không còn chịu được đành lên tiếng:

"Được rồi! Mày vẫn như vậy. Cơ mà mày không đi du học sao?"

Cự Giải thắc mắc, hơi nghiêng đầu sang trái hỏi. Bạch Dương như quên mất mọi thứ xung quanh, cô chỉ biết là người bạn thân của mình đang hiện trước mắt, người đã gắn bó, sẻ chia với cô gần mấy năm qua, tưởng chừng không thể gặp mặt nhưng giờ lại đứng trước cô, hỏi han cô. Bạch Dương xúc động, mũi sụt sịt:

"Tốt nghiệp đi cũng không muộn. Gặp được mày, tao vui quá!"

Bạch Dương chuyển sang nắm hai tay Cự Giải lắc lư giữa không trung. Cả hai cùng nhau cười, nụ cười dành cho những cảm xúc tri kỷ, vui mừng. Thiên Yết đứng bất động, há hốc nhìn cả hai cô nàng đang thân mật, đoàn tụ. Cảm giác bị vất sang một bên thật khó chịu, Thiên Yết bất bình lên tiếng:

"Cả hai quen biết nhau sao?"

Bạch Dương thôi không luyên thuyên nữa, xoay sang Thiên Yết nói luyến thoắng:

"Con này là đứa bạn thân trời đánh thánh đâm của tao đấy!"

Cự Giải cười trừ, miệng có phần méo xệch sang bên phải. Nó có cần giới thiệu cô một cách vĩ đại vậy không? Cự Giải vẻ mặt gian tà, sắn tới Bạch Dương chọt vào hông, điểm yếu của con nhỏ, làm vang vọng tiếng cười dã man của con Cừu. Cả ba cùng nhau cười đùa một cách thoải mái, không khoảng cách.

Đến giờ vào học, cả ba chia tay. Bạch Dương về lớp. Trên môi cô còn chưa vơi đi nụ cười, vui thật nhưng có gì đó không được ổn? Đột nhiên cô nhớ, nhớ đến chuyện hôm qua, những dòng chữ trong tin nhắn mà anh đã gửi cho cô: "Cô ấy học cùng tao. Không biết mày có quen cô ấy hay không. Vì ra chơi cô ấy không ở lớp. Nếu mày muốn, ngày mai xuống lớp tao mần quen. Cô ấy rất đáng yêu và tao nghĩ hai người rất hợp nhau" . Tim cô lần nữa thắt lại, cô không muốn tin đây chính là sự thật. Thiên Yết yêu Cự Giải sao? Yêu người bạn thân của cô? Làm sao đây? Nếu là một ai khác, có lẽ cô không phải đau đầu như thế này. Lòng cô chợt chùn xuống, khó chịu một cách không hiểu nỗi.

Những ngày sau đó, cô vẫn đến lớp Thiên Yết mỗi giờ ra chơi. Cả ba kể nhau đủ thứ chuyện. Cùng nhau vui chơi. Mọi chuyện diễn ra vô cùng tốt đẹp. Cho đến một ngày:

Màn đêm buông xuống, bao phủ một không gian u ám. Bạch Dương ngồi thơ thẩn, miên man suy nghĩ. Điện thoại vang lên làm ngắt mạch cảm xúc đang dâng trào trong cô. Là của Thiên Yết, cô vội vàng mở tin nhắn:

"Tao đã tỏ tình với Giải rồi!" - Thịch. Đau, cảm xúc không nói thành lời.

"Nó trả lời sao?"

"Mai sẽ có đáp án."

"Ồ."

"Mai tao qua đón mày đi học nhé!"

"Tự dưng lại tốt với tao quá vậy?"

"Không có gì"

"Ừ, vậy tao ngủ. Tao buồn ngủ lắm rồi"

Cô tắt nguồn, vất máy sang một bên. Tắt mọi đèn trong phòng, nhảy lên giường, trùm chăn kín cả người. Chẳng có lấy một cảm xúc, chìm trong bóng tối vô hạn. Màu đen trong tim cô. Màu đen của sự đau đớn. Ngủ nào! Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau, ánh sáng loe lắt từ bên ngoài chiếu rọi từ bên ngoài qua khung cửa sổ khiến Bạch Dương không thể nào làm lơ tiếp tục đánh giấc như vậy nữa. Mơ màng bước xuống giường, lúc nhìn đồng hồ là điểm sáu giờ hai mươi sáng, trong ký ức cô vẫn không quên Thiên Yết hôm nay sẽ đón cô đến trường, cũng chính là lần cuối cô cùng hắn đi cùng một chỗ. Đó là cảm giác bất lực, muốn nắm chặt lại nhưng lại không được cho phép, cảm giác như thế, thực sự vô cùng khó chịu, lại đau khổ không kể xiết, đến lúc này cũng chỉ có thể thở dài mà cười khổ, tiếp tục xem như không có chuyện gì xảy ra.

Bạch Dương có chút chần chừ, khựng lại ở cửa phòng vệ sinh, thiết nghĩ nếu bản thân cô thực sự không muốn cùng hắn cùng đi, như vậy bản thân có thể từ chối, vả lại, lời đề nghị của hắn tuy không phải khó thực hiện, nhưng mà, tình cảnh hiện tại của cô như vậy chẳng phải là rất là có vấn đề đầy nan giải hay sao. Suy đi nghĩ lại, là do cô đơn phương, bản thân không tự nắm bắt cơ hội, vậy thì trách ai, ngu ngốc thật. Bạch Dương tự cười giễu cợt bản thân, cuối cùng cũng không ngần ngại mà trực tiếp vào phòng vệ sinh.

Năm phút sau cô bước xuống lầu, chào mẹ đi học song tiến thẳng ra khỏi nhà, đứng trước cổng đợi Thiên Yết đến. Đúng vậy, Bạch Dương đã có quyết định cho bản thân, đó chính là từ bỏ, từ bỏ yêu thương, nhận lấy đau khổ. Cô phải tập cứng rắn, cố gắng hình hình thói quen sống cô đơn, tự tạo hạnh phúc cho riêng mình.

Nhưng mà, nói khoa trương là như vậy, cái khoảnh khắc Thiên Yết xuất hiện, chiếc mô tô quen thuộc mà bao nhiêu năm cô đối mặt, cũng nhiều lần ngồi trên, cùng Thiên Yết đến nhiều quán ăn, tiệm giải khát, giải trí... đột nhiên tái hiện lại, cùng hắn ở cùng một chỗ, đi đến nhiều nơi, gặp vui tâm sự, chuyện buồn cũng tâm sự, cùng hắn cười đùa, rồi cùng nhau thông cảm, cảm giác như vậy, từ bỏ là một chuyện vô thưởng vô phạt mà có thể quên ngay. Giống như thời khắc này, mọi tâm huyết được đổ dồn mạnh mẽ lại tiêu tan vào hư không, bốc hơi không còn thấy khói, Bạch Dương chỉ thấy vô cùng đau khổ, thực sự là muốn chết mà không thể, mà sống lại bị dày vò đến tận cùng, cảm giác như vậy, rất rất là khó chịu. Mà viễn cảnh sau này, chiếc mô tô này sẽ không phải là cô ngồi trên, mà là dành cho một người con gái khác, người mà hắn yêu tha thiết, không phải là cô.

Bạch Dương cười khổ, cố gắng tạo nét vui vẻ nhất

"Chào buổi sáng!"

"Chào", Thiên Yết nhe răng cười cười, Bạch Dương chỉ nhìn hắn, nhận mũ bảo hiểm leo lên xe, Thiên Yết chẳng khi nào có nụ cười tự nhiên và rạng rỡ như thế, nó không dành cho cô, từ bỏ thôi.

Trên đường đi, Bạch dương vẫn sôi nổi tạo không khí như ngày nào mà cả hai cùng gặp nhau chuyện trò, cô vẫn cố tạo không gian tự nhiên nhất cho cả hai, âm thầm quan tâm hắn, tận mắt nhìn thấy nụ cười hạnh phúc như vậy, chẳng phải là quá tốt sao, rất tốt đi chứ.

Tới cổng trường, tiếng nói ríu rít giữa Bạch Dương và Thiên Yết vẫn vang lên đều đều. Xe dừng lại trước cổng trường, Bạch Dương chưa kịp bỏ chân bước xuống liền thấy bóng người bạn cùng lớp Nhân Mã hấp hối chạy lại, gương mặt vô cùng khẩn trương, mồ hôi thấm đẫm cả chiếc áo sơ mi trắng, thở hồng hộc, hớt hoảng nói:

"Tại sao tụi bây còn ở đây? Cự Giải sắp chết đến nơi mà còn tình tứ được hay sao?"

Thiên Yết còn đang cười nói với Bạch Dương, đột nhiên nghe đến tên Cự Giải, mà hôm qua hắn cùng cô hứa hẹn hôm nay sẽ trả lời, mà tên Nhân Mã xuất hiện, hơn nữa còn nói gì mà Cự Giải hấp hối, như vậy chẳng phải là đang trù ếm người hắn yêu thương sao. Mặt Thiên Yết biến sắc, không phải là tái nhợt mà là phừng phừng lửa giận, hắn không ngờ lại từ bỏ dáng vẻ thư thái hằng ngày, xông vào tốc Nhân Mã lên cao, làm áo sơ mi của Nhân Mã nhăn nhúm cả lên, giọng hung hăng quát lớn

"Thằng chó, mày vừa nói cái gì? Cự Giải của tao như thế nào?"

Bạch Dương cảm giác thực sự sợ hãi con người trước mặt, con người hiền hòa mà cô âm thầm quan tâm, để ý từng chút một lại đang chửi rủa, nói những lời văng tục như vậy. Đây không phải là Thiên Yết của cô, mà là, Thiên Yết đang lo lắng cho an nguy của Cự Giải. Bạch Dương thoáng chốc sững sờ, quả nhiên bản thân đã thua từ lúc bắt đầu.

Nhân Mã giống như không hề sợ sệt trước lửa giận của Thiên Yết, hắn chỉ lặp lại lần nữa:

"Mày còn ở đây rống lớn, Cự Giải vì tai nạn mà cấp cứu ở bệnh viện thành phố, không mau mau đến, xem chừng đang nguy kịch đến tính mạng..."

Nhân Mã giống như không hề sợ sệt trước lửa giận của Thiên Yết, hắn chỉ lặp lại lần nữa:

"Mày còn ở đây rống lớn, Cự Giải vì tai nạn mà cấp cứu ở bệnh viện thành phố, không mau mau đến, xem chừng đang nguy kịch đến tính mạng..."

Nhân Mã chưa kịp dứt lời đã thấy Thiên Yết điên cuồng phóng lên xe khởi động máy, vứt mạnh mũ bảo hiểm xuống đất khiến nó văng vài mét, lăn tròn mấy vòng mới có thể dừng lại. Bạch Dương trong lòng không biết nên có xúc cảm như thế nào, nếu đứng ở vai trò bạn thân, thì Bạch Dương đang lo lắng đến sốt vó cũng chẳng thua Thiên Yết bao nhiêu; nhưng nếu là địch nhân, như vậy chẳng phải là quá tốt hay sao, Cự Giải chết đi, cô hẳn là sẽ có cơ hội đến với Thiên Yết, bởi vì ở cạnh người luôn quan tâm mình lúc buồn đều có điểm ưu thế hơn so với người của quá khứ, như vậy quá tốt cho cô rồi. Giữa lúc lí trí và trái tim đang giằng co mãnh liệt thì Bạch Dương nghe tiếng nổ máy, sau đó chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Thiên Yết nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt mình. Cô cũng khẩn trương, chạy ra vỉa hè bắt một chiếc taxi theo Thiên Yết đến bệnh viện.

Thêm Bình Luận