Chương 8: Đi cầu xin anh ta
Sau bữa cơm tối, Lương phu nhân không quên việc Lương Nặc bỗng nhiên về nhà, bà chất vấn xem có phải bọn họ cãi nhau không, Lương Nặc lúng túng dùng mọi cách để trả lời cho qua chuyện, đúng lúc cô chuẩn bị lên phòng đi nghỉ thì chuông cửa reo lên.
Có khi nào là Bắc Minh Dục bắt cô quay trở lại nhà anh ta?
Cơ thể Lương Nặc bỗng nhiên co rúm lại, trong tiềm thức chỉ nghĩ tới nhà Bắc Minh cô đã thấy sợ hãi. Trong khi người giúp việc vội vàng chạy ra mở cửa, Lương Nặc thậm chí vẫn nghĩ, là anh ta chủ động để cô trở về, bây giờ có nói gì cô cũng không quay trở lại nhà đó nữa.
Nhưng người bấm chuông lại là chú Hai của cô, Lương Bác Sinh.
“Bác Sinh, sao chú lại đến đây vậy?” Lương phu nhân nhìn thần sắc nôn nóng lo âu của chú Hai, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Lương Bác Sinh nhìn Lương Nặc với vẻ khó chịu, nói: “Nặc Nặc, có phải cháu và Bắc Minh Dục cãi nhau không? Mấy hôm trước vừa mới rót tiền đầu tư, một tỷ cầm còn chưa ấm tay, hôm nay anh ta đã đòi rút vốn?”
“Cái gì?” Lương phu nhân giật mình đang ngồi ở sô pha đứng phắt dậy, thái độ còn tức giận hơn cả Lương Bác Sinh, kích động nói: “Không phải đã thỏa thuận gả Lương Nặc qua bên đó là hắn sẽ đầu tư à? Sao lại có thể nuốt lời như vậy chứ!”Lương Nặc cảm thấy sợ hãi, không dám ngẩng mặt nhìn bộ dạng tức giận máu như sôi lên của mẹ và chú.
“Con, con không biết.” Cô thoái thác.
“Thật là không cãi nhau?”
“Không có, đêm động phòng hội con gặp mặt một lần, sau đó anh ta để con về, bọn con không cãi nhau!”
“Vậy thì tại sao anh ta lại rút vốn? Hơn nữa, lại còn hành động trong đêm, người phụ trách công việc đàm phán đã đến cổng Tập đoàn Bác Thụy rồi!”
“Có thể là.... Hoặc là,... Chắc là do anh ta già quá rồi, nhìn thấy con còn trẻ đầy sức sống, cho nên cảm thấy hai người không tìm thấy tiếng nói chung, không phù hợp nên không muốn cưới con nữa...” Lương Nặc lắp ba lắp bắp, cố tìm ra lí do đáng tin một chút.
Lương Bác Sinh với con mắt tinh anh vừa nhìn đã thấy được sắc mặt nhợt nhạt của Lương Nặc, với vóc dáng cao lớn hơn hẳn liền xoay người cô một vòng, nói: “Nặc Nặc, vết thương trên người cháu là thế nào? Hôm qua gả cháu qua nhà Bắc Minh làm gì có những vết thương này?”
Nhắc tới vết thương là cô liền nhớ tới gia pháp nhà Bắc Minh, nghĩ lại mà rùng mình, cánh mũi thấy cay cay, mắt thì đỏ lên.
Lương phu nhân thầm suy đoán: “Lẽ nào... Bắc Minh Dục già quá rồi, cho nên... cho nên thích chơi những thứ thật thấp hèn đê tiện?”
Nghĩ tới cảnh tượng lạnh lẽo trong đêm ở nhà Bắc Minh cùng với lời đồn về người vợ già nhảy lầu tự sát, Lương Nặc cảm thấy sống mũi càng cay hơn, đến cả lời phản bác cũng không thể nói ra nữa.
Lương Bác Sinh và Lương phu nhân nhìn nhau, trong mắt hai người đều thể hiện sự xót xa nhưng ẩn sâu bên trong lại là tâm địa không che giấu được.
“Nặc Nặc, dù gì thì con cũng là người nhà người ta rồi, thôi thì theo bổn phận, con hãy ngoan ngoãn quay về nhà Bắc Minh đi, giúp tập đoàn Bác Thụy vượt qua cơn hoạn nạn này, anh cả có trên thiên đường cũng mới an lòng.” Lương Bác Sinh nói.Lương phu nhân cũng hùa theo: “Đúng vậy, con mà làm cho hắn tức giận thì gặp tai ương là tập đoàn Bác Thụy, nếu mà Bác Thụy có vấn đề gì thì mẹ và Lương Vân biết làm thế nào?”
Lương Nặc không ngờ rằng khi mà họ được biết về sự “biếи ŧɦái” của Bắc Minh Dục mà vẫn muốn lợi dụng cô nhằm đổi lấy lợi ích.
Cô vung tay đẩy hai người ra: “Con cũng muốn bảo vệ tập đoàn nhưng con đã bị người ta đuổi đi rồi, bây giờ còn có cách nào khác nữa? Khi tập đoàn làm ăn phát đạt thì các người cùng nhau hưởng lợi, không mảy may quan tâm đến con, bây giờ tập đoàn rơi vào cảnh khó khăn, hai người lại chỉ đẩy có mình con vào nồi lửa.....Tại sao?”
“Bắc Minh Dục mở mồm muốn cưới con, chắc chắn là hắn có ý với con, bây giờ chỉ cần con đi cầu xin hắn, hắn nhất định sẽ không làm khó Bác Thụy!” Lương phu nhân còn nhẫn tâm nói: “Dù sao thì cũng bị đưa ra làm đồ chơi rồi, bây giờ lại bị như vậy thì có khác gì?”
Lương Nặc nghe mà tim như bị đâm từng nhát, cố gắng cắn môi chịu đựng để không khóc trước mặt họ, từ khi Lương Bác Văn qua đời, cô luôn biết Lương phu nhân không ưa gì cô, chỉ thích chị cô là Lương Vân, nhưng khi thực sự bị bỏ rơi, cô vẫn cảm thấy hiện thực đang tát một cú trời giáng vào mặt cô.
“Các người muốn tôi quay về đó, tôi đồng ý, nhưng tôi có một điều kiện!”Lương Nặc cứng rắn bình tâm trở lại....