Chương 40: Vậy mà lại nɠɵạı ŧìиɧ
Tối đến, khi Lương Nặc về tới nhà Bắc Minh, cô cảm thấy toàn thân mình tự dưng nóng ran lên, hành động thì lóng ngóng.
Để tránh sự chú ý của những người giúp việc trong nhà, cô nhanh chóng đi về phòng mình, đóng chặt cửa phòng lại rửa mặt bằng nước lạnh nhưng cảnh tượng buổi chiều cứ luôn hiện lên trong đầu cô, cảm giác như nó đã mọc rễ mọc mầm trong đầu vậy, ám ảnh cô mãi không thôi, cô không làm thế nào thoát ra được.
Hơi thở của anh ta, hơi ấm trên cơ thể anh ta, cô cảm thấy mình như bị một thế lực ma quỷ nào đó khống chế.
Trong bữa cơm tối, Bắc Minh phu nhân nheo mày nhìn cô: “Mặt cô sao đỏ hết lên thế?”
Lương Nặc cúi mặt cắn đầu đũa liên tiếp lắc đầu: “Dạ, dạ không có gì! Chắc do con ăn ớt nhiều quá....”
“Một chút cung cách của một đương kim tiểu thư cũng không có, không hiểu Lương gia dạy giỗ cô kiểu gì nữa!” Bắc Minh phu nhân nhìn cô chê bôi: “Ai không biết lại tưởng cô đang nghĩ cái gì bậy bạ!”
“Không phải vậy.”
Nghĩ bậy bạ? Sắc mặt cô giống như đang nghĩ tới việc làm chuyện ấy cùng đàn ông lắm à?
Rõ ràng là cô đang cảm thấy chột dạ!
“Nhanh ăn cơm không nguội hết bây giờ, tới lúc đó không ai hâm nóng lại cho cô đâu.”
Lương Nặc cúi đầu và cơm suốt không dám ngẩng mặt lên.!
Ăn gần hết bát cơm, cô thấy Lý đạo sỹ mặc chiếc áo choàng thùng thình bước vào, nhìn thấy Bắc Minh phu nhân và Lương Nặc đang ăn cơm, ông ta tự giác ngồi đợi ở đại sảnh, 20 phút sau, Bắc Minh phu nhân đặt bát đũa xuống, đứng lên đi ra đại sảnh, lúc đó Lương Nặc cũng mới dám ngẩng mặt lên, đặt bát đũa xuống.
Cô đang định về phòng, Lý đạo trưởng liền nhìn cô cười nói theo: “Nếu thiếu phu nhân không bận gì có thể ngồi nói chuyện với bần đạo vài câu được không?”
Cô chưa kịp phản ứng Bắc Minh phu nhân nói tiếp: “Lý đạo trưởng có lời muốn nói với cô, lại đây nhanh lên.”
Lương Nặc gật đầu, đi lại gần đứng cạnh hai người chăm chú nghe.
“Phu nhân, kể từ đêm trăng tròn tháng trước tới hôm nay đã là hơn 20 hôm rồi, bệnh tình của thiếu gia cũng chưa thấy tái phát, xem ra thiếu phu nhân đã làm rất tốt.” Lý đạo trưởng nói.
Bắc Minh phu nhân quay ra liếc nhìn Lương Nặc, tâm trạng cũng có vẻ không tới nỗi nào: “Cô ta mà làm không tốt, thì tôi đã sớm đuổi cô ta đi rồi! Nghe Lý đạo trưởng nói vậy, trong lòng tôi cũng thấy yên tâm phần nào.”
“Đúng vậy, à, còn nữa, tôi vừa mới rút được một quẻ, là quẻ đại cát, nói rằng mệnh của thiếu phu nhân vô cùng đặc biệt, không những có thể là chỗ dựa giúp đỡ chồng, hơn nữa bát tự của thiếu phu nhân và của thiếu gia cũng cực kỳ phù hợp, lại đúng là khắc tinh với lời nguyền về bệnh của thiếu gia, chỉ cần hai người yêu thương ân ái, quan tâm lẫn nhau thì Bắc Minh gia nhất định sẽ trở thành gia tộc hưng thịnh trên thế giới!”
Tôi chả có ước mong xa xỉ gì mà gia tộc hưng thịnh hàng đầu thế giới, tôi chỉ mong nửa đời còn lại được sống cuộc sống vui vẻ bình an, không gặp phải bệnh tật hiểm nghèo gì, đến tuổi này rồi, tôi cũng không có gì phải hối tiếc hay bận lòng nữa.
Lý đạo trưởng tiếp tục nói: “Có điều, phu nhân, hôm nay tôi tới là còn có một việc rất quan trọng muốn nói với thiếu gia, nhưng cậu ấy không có nhà, vậy phiền thiếu phu nhân truyền đạt lại giúp.”
“Chuyện gì vậy Lý đạo trưởng?”
“Tuy là quẻ đại cát nhưng bắt buộc hai vợ chồng phải hỗ trợ, nâng đỡ, dìu dắt lẫn nhau, hai bên đều phải tuyệt đối chung thủy, yêu thương, đùm bọc, bao dung lẫn nhau, như vậy mới đảm bảo dài lâu.”
“Lại còn phải chung thủy và yêu thương lẫn nhau?” Bắc Minh phu nhân đột nhiên nheo mày, đứng lên, nhìn chằm chằm vào Lương Nặc: “Cô nói xem, ở ngoài cô có người đàn ông khác nào không?”
“Không có ạ!” Lương Nặc lập tức trả lời, tiếp đó lắc đầu nói: “ Con một lòng một dạ chung thủy với thiếu gia, tuyệt đối không có người đàn ông nào khác bên ngoài, chuyện trước đây... xảy ra ngoài ý muốn, bây giờ trong lòng con chỉ có mình thiếu gia thôi!”
Lý đạo trưởng vuốt vuốt râu: “Nếu đã được như vậy thì phiền phu nhân nói với thiếu gia một tiếng, cái này cũng liên quan đến bệnh tình của thiếu gia, nhất định phải chú ý không thể qua loa được.”
Bắc Minh phu nhân gật gật đầu: “Tôi sẽ nhắc nhở nó, vậy làm phiền Lý đạo trưởng rồi...”
“Không phiền không phiền.” Lý đạo trưởng quay ra nhìn Lương Nặc nói: “Vậy thiếu phu nhân cũng phải yêu thương lấy thiếu gia, bần đạo xin cáo từ!”
Ông ta cúi chào hai người rồi quay người đi, Bắc Minh phu nhân cũng vẫy tay chào.
Lương Nặc đứng đó nghĩ về những lời ông ta vừa nói, Bắc Minh phu nhân liền quay ra: “Nghe rõ lời Lý đạo trưởng chưa?”
“Con nghe rõ rồi ạ.”
“Nếu đã nghe rõ rồi thì cứ làm theo như vậy cho ta! Chuyện này ta cũng sẽ nói rõ với Bắc Minh Dục, nếu cô mà dám thay lòng đổi dạ, cô sẽ được trở về với tập đoàn Bác Thụy cùng với nguy cơ như lúc cô chưa bước chân vào cái nhà này, hiểu chưa?”
Tinh thần Lương Nặc có chút bất an, gật đầu liên tiếp như con gà đang mổ thóc:
“Con hiểu rồi, con sẽ không vi phạm đâu ạ.”
*
Trong màn đêm tĩnh mịch, Lương Nặc nằm trên giường xoay người đi xoay lại không thể ngủ được, đến khi vừa thϊếp đi được một lát thì gặp một cơn ác mộng.
Trong mơ, cô đã nɠɵạı ŧìиɧ.
Bắc Minh Dục trước đêm trăng tròn nào cũng tra tấn cô, Lý Đạo Trưởng nói việc cô nɠɵạı ŧìиɧ dẫn tới kết cục thảm hại của Bắc Minh Dục, Bắc Minh phu nhân thì độc ác, đem cô cùng với tên gian phu cùng trói vào một tảng đá, sau đó sẽ vứt hai người xuống sông.
Trong làn nước sông chảy dữ dội, cô không nhìn rõ mặt tên gian phu nhưng hơi thở và âm thanh thì vô cùng quen thuộc, toàn thân cô run rẩy.
Hóa ra..... tên gian phu đó lại là... tên trai bao!
Lương Nặc giật mình từ trên giường bật dậy, trán cô ướt đẫm mồ hôi hạt, cô liền vào phòng tắm tắm qua sau đó trở về giường, ngồi im lấy chăn quấn quanh người, ngồi mãi không dám nằm ngủ nữa.
Bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ đoạn tuyệt mọi mối quan hệ với những người đàn ông không liên quan đến cuộc sống của cô.
*
“Nặc Nặc, tối qua cậu đã làm gì thế? Bọng mắt to mà lại thâm quầng vào thế kia?” Kỷ Sênh nhìn thấy Lương Nặc đến trường với hai con mắt nhìn như gấu trúc liền tò mò chất vấn.
“Không có gì!” Lương Nặc lắc lắc đầu: “Tối qua tớ xem một bộ tiểu thuyết.”
Liễu Tiêu Hàn nhìn cô cười với ánh mắt tinh ranh: “Có thật là đọc tiểu thuyết không hay là cậu và ông xã lại làm gì quá độ rồi?”
“Nói gì vậy cậu?” Lương Nặc lườm Liễu Tiêu Hàn: “Tớ và ông xã một tuần gặp nhau nhiều nhất cũng chỉ vài lần, ai làm gì quá độ với anh ta chứ!”
“Không phải vậy chứ?” Kỷ Sênh chớp mắt liên hồi, tò mò tay chống cằm quay ra nhìn cô: “Vợ chồng mới cưới mà thế á? Một tháng anh ta chỉ gặp cậu có vài lần? Có phải anh ta có vấn đề gì về sinh lý không?”
Liễu Tiêu Hàn cũng quay ra nhìn Lương Nặc, nói thêm: “Kỷ Sênh nói có lý, tớ cũng nghĩ vậy! Hay là...tớ tìm cho cậu một tên trai bao, sưởi ấm trái tim một thiếu nữ như cậu!”
“Các cậu đừng có mà trêu tớ nữa!” Lương Nặc cố gắng chấm dứt chủ đề càng nói càng không đi tới đâu này: “Mộng Dao đâu? Mấy hôm nay hình như cô ấy đều không về phòng.”
Liễu tiêu Hàn xòe hai bàn tay ra, nói: “Cậu ấy nói bạn trai thanh mai trúc mã cậu ấy về rồi, mấy ngày hôm nay đều ở ngoài đi chơi với bạn trai.”
“Bạn trai từ thời thanh mai trúc mã?”
“Có điều tớ thấy không được bình thường cho lắm!” Kỷ Sênh lắc lắc đầu, lại từ phòng tắm cầm ra vài lọ nhỏ gì đó, vứt trên bàn, nói: “Các cậu xem, đây là loại mỹ phẩm chăm sóc da mà gần đây cô ấy thường dùng.”
“Hả? Đây là loại mà tớ rất thích dùng nhưng có điều khi mua thì đều bị từ chối là hết hàng mà.” Liễu Tiêu Hàn chạy lại gần cái bàn, cầm lên một lọ dưỡng gia trong số mấy lọ đó, chăm chú cẩn thận đọc đọc: “Lại còn là hàng chính hãng, cậu ấy lấy đâu ra vậy?”
“Chẳng phải nói bạn trai về rồi à?” Lương Nặc chớp chớp mắt nhìn hai cô bạn,Liễu Tiêu Hàn đặt lọ kem dưỡng da xuống bàn, nói: “Không đúng, nếu mà thật sự có một người bạn thanh mai trúc mã giàu có thế này thì trước đây cậu ấy việc gì phải liều sống liều chết đi làm thêm ghê thế?”
Kỷ Sênh thu dọn mấy lọ mỹ phẩm chăm sóc da để vào vị trí cũ, tiếp tục nói: “Đúng vậy, cái tên bạn trai từ thời thanh mai trúc mã này như kiểu cưỡi cân đẩu vân bay đến vậy! Mua những thứ này thì thôi cũng coi như chả là gì, nhưng Liễu Hàn, cậu có nhớ tối mấy hôm trước Mộng Dao về phòng cậu ấy đeo túi xách gì không?”
“Tớ không để ý!” Liễu Tiêu Hàn nghiêng đầu, ngước mắt lên trời suy nghĩ: “Hình như...cũng là hàng hiệu rất nổi tiếng phải không?”
“Loại túi mới nhất của LOUIS VUITTON nhé!”
Bạn trai thời thanh mai trúc mã của cô ấy giàu thế cơ à? Lương Nặc quay đầu nhìn Kỷ Sênh.
Liễu Tiêu Hàn đột nhiên mở to mắt: “Kỷ Sênh, ý cậu là....”
“Tớ chưa nói gì nhé!” Kỷ Sênh đột nhiên quay mặt đi, hiện rõ trên mặt cô là dòng chữ: “Tớ không biết gì nhé!” tiếp đó rêи ɾỉ phải đi làm móng tay cùng với Tiểu Khúc, để lại Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn ngơ ngác nhìn nhau.
“Nói thật lòng, Mộng Dao cũng thuộc diện xinh đẹp.” Liễu Tiêu Hàn nói.
Lương Nặc đột nhiên nhớ tới hôm cô đuổi theo Mộng Dao nhưng không kịp mà chỉ nhìn thấy cô bước lên chiếc xe Mecedes màu đen sang trọng, cô nheo nheo mày: “Đợi lần sau cô ấy về phòng hỏi là biết ngay, nếu cô ấy có khó khăn gì, mọi người có thể cùng nhau giúp cô ấy giải quyết.”
Liễu Tiêu Hàn thở dài: “Ôi trời, đến lúc đó xem tình hình thế nào rồi tính tiếp vậy, đó là sự lựa chọn con đường riêng của mỗi người, kể cả có phải quỳ mà đi thì cũng phải đi hết con đường đã chọn.”
“Nhưng mong rằng suy đoán của ba người chúng ta đều sai.” Lương Nặc nói.