Chương 12: Ái

Chương 12: Khi nhìn thấy người đó, tất cả mọi người đều tránh né qua một bên nhường đường cho hắn đi. Hắn đi thẳng đến bên dưới kháng đài, nhìn lên chổ Hàn Khiết đang biểu diễn.

“Huynh có biết đó là ai không?” Cảnh Điềm nói xong liền nhìn vào Đinh Tiểu Hoằng đang đứng bên cạnh.

“Là Dương Phong, con trai của Dương Thừa Hải. Một mệnh quan triều đình.”

Nghe thấy cái tên đó, Cảnh Điềm cảm thấy rất quen, sau một hồi hồi tưởng thì cô đã nhớ đến. Con tiểu yêu ở chổ có sương mù đã từng nhắc đến người tên Dương Phong. Cô nhớ đến nó đã nhắc trên mặt hắn có một vết sẹo.

Vốn định tiến đến kiểm tra nhưng người của Dương Phong đã đứng chặn không cho cô tiến sâu thêm nữa.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Dương Phong đã mời Doãn bà bà và Hàn Khiết đến bên bàn ngồi.

Trước khi Hàn Khiết đi, Cảnh Điềm đã đi đến nhờ cô ấy quan sát trên mặt Dương Phong có vết sẹo nào hay không, nếu như có thì chắc chắn chính là kẽ đã hại người.

Khi ở bàn tiệc, hắn đã liên tục buông lời tán tỉnh Hàn Khiết, rồi lại liên tục ép cô uống hết ly này đến ly khác.

“Cô có muốn được cứu thoát khỏi đây không, ta sẽ trả hết số tiền cô thiếu Doãn bà bà đây rồi mua cô về làm thϊếp cho ta.” hắn vừa nói vừa giở nụ cười nham hiểm.

Hàn Khiết không thèm để ý đến lời hắn nói, gương mặt vẫn lạnh lùng ngồi đó.

Cô thật sự muốn rời đi, nhưng như vậy sẽ khiến Doãn bà bà khó sử.

Tất cả mọi người đều có ý kiên nể hắn nên không ai dám nói giúp cho Hàn Khiết. Nếu khiến hắn không vừa ý có thể sợ là sẽ bị hắn hại cho không thể ngóc đầu lên được.

Hàn Khiết cũng liền nhìn lên mặt hắn, cô đã thấy vết sẹo ở gần mí mắt trái. Liền trả lời cho tên Dương Phong:

“Tôi không có thiếu tiền của Doãn bà bà, càng không muốn làm thϊếp của người. Tôi chỉ là ở đây ca hát nhảy múa cho mọi người xem mà thôi.” Cô trả lời hắn với giọng nói ngang tàn không chút kiên dè.

Khi cảm thấy bản thân mình bị khinh, tên Dương Phong liền đứng dậy đập bàn một cái tỏ vẻ tức giận. Liền bóp lấy mặt Hàn Khiết mà nâng lên.

“Cô, rượu mời không uốn....”

Lời nói chưa xong đã liền gục xuống. Là do Hàn Khiết đã sử dụng tà thuật của cô ấy để thôi miên Dương Phong. Khi thấy hắn gục xuống bàn, tất cả mọi người đều hoảng hốt không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có Cảnh Điềm là nhận ra là do Hàn Khiết làm.

Đám tùy tùng của Dương Phong không biết chuyện gì xảy ra, đã hoảng loạn đưa cậu ta rời khỏi đó ngay lâp tức. Trước khi đi chúng còn nhìn chằm chằm Hàn Khiết rồi nói sẽ quay lại tìm cô.

Mọi người đều cảm thấy Hàn Khiết sẽ bị hắn đến tìm gây chuyện, đều tỏ ra lo lắng cho cô.

Hàn Khiết do bản thân không biết uống rượu và đã bị ép quá nhiều nên đã lảo đảo đi đến bên cạnh Cảnh Điềm, cơ thể không thể trụ vững mà đi đứng lảo đảo, mắt thấy cô gái trước mắt sắp ngã, Cảnh Điềm liền nhanh chóng đứng dậy đỡ kâý cơ thể cô . Doãn bà bà cũng nhanh chóng kêu Cảnh Điềm đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi.

Khi đến phòng Hàn Khiết, Cảnh Điềm đã định quay lại nhưng đã bị Hàn Khiết ôm lấy cánh tay. Cô ấy hoàn toàn đang say xỉn, đến cả mắt cũng mở không nổi. Trong phòng Hàn Khiết lại mang một hương thơm thoang thoảng.

Cảnh Điềm nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh lấy tay vuốt ve không mặt cô.

Trong đáy lòng Cảnh Điềm vốn đã dậy sóng trước vẻ đẹp đó.

Cảnh Điềm liền quay lại thực tại, nhanh chóng buông tay khỏi mặt Hàn Khiết rồi rời đi.

Quay trở lại phòng mình, cô đi đến bên giường ngồi ngẫn người hồi lâu. Cô cũng bật ra nằm dài trên giường, trong phòng rất im ắng, chỉ có thể nghe tiếng nói cười ở dưới lầu. Cô lấy tay bịt kín hai tai lại, nhớ về lúc nãy, khi mà Hàn Khiết ôm lấy tay cô, trong lòng cô đã có một chút lay động.

Để có thể quên đi khoảnh khắc đó, Cảnh Điềm liền đứng dậy đi về quán trọ, nơi mà Tiểu Đào và Khuyển Hoàng đang ở.

Trên đường đi đến chổ Tiểu Đào, khi đi ngang qua nơi buôn bán của người dân, thấy có một chổ bày ra bán các loại trang sức sặc sỡ,cô cũng bất giác bước tới mà không suy nghĩ.

Trong rất nhiều món trang sức hút mắt, Cảnh Điềm để ý thấy một vòng ngọc thạch màu xanh lam, liền bất tri bất giác mà nhớ đến mắt của Hàn Khiết.

“Ông chủ, lấy cho ta chiếc vòng ngọc này.” cô chỉ vào chiếc vòng rồi nói

“Dạ được.” Ông chủ nhanh chóng lấy vòng rồi để vào một mảnh vải đưa cho Cảnh Điềm.

Nhận lấy vòng ngọc, cô nhanh chóng cất vào rồi đi đến mua quà bánh cho các đồ đệ.

Khi đến cửa khách trọ, mọi người đều ra vào rất tấp nập. Cô nhìn thấy Tiểu Đào đang ngồi ăn cùng với Khuyển Hoàng thì nhanh chóng đi đến bên cạnh.

“Cả hai vẫn ổn chứ?” cô cất giọng nói từ phía sau khiến cả hai giật mình quay lại.

Khi thấy đó là sư phụ liền chạy đến ôm lấy rồi kể ríu rít những ngày vừa qua.

Bầu trời cũng đã tối đen, Cảnh Điềm quyết định sẽ ở lại cùng với hai đồ đệ đêm nay, đến sáng sẽ quay lại tửu lầu.

Đêm đen tĩnh mịch, có thể nghe rõ tiếng côn trùng đang kêu ngoài trời. Ánh trăng bên ngoài len qua khe cửa sổ hở mà rọi vào phòng, Cảnh Điềm cũng thơ thẫn ngồi nhìn ánh trăng sáng rồi lại quay qua nhìn hai người đệ tử đang nằm ngủ.

Một làn gió mạnh thổi đến khiến cửa sổ bật tung ra, những cơn gió lạnh lùa vào phòng. Cảnh Điềm nhanh chóng tiến đến đóng cánh cửa lại. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi thành thị đã sớm yên ắng, mọi người đều đã ngủ say nên ngoài trời vô cùng yên bình.

Đến sáng sớm tinh mơ, khi Tiểu Đào tỉnh giấc thì phát hiện Cảnh Điềm đã đi từ lúc nào.

Cô hận là không kịp chào hỏi sư phụ mà người đã vội vàng biến mất.

Khi quay lại tửu lầu, mọi thứ trước cửa vẫn bình thường chỉ có điều lần này Hàn Khiết lại đang đứng trước cửa nhìn vào Cảnh Điềm đang bước đến.

Cô không hiểu tại sao sáng sớm mà Hàn Khiết lại có tâm trạng ra cửa đứng như vậy. Cũng không để ý liền nhanh chóng bước vào trong.

Cảm thấy bản thân bị lơ đi, Hàn Khiết liền quay lại đi theo Cảnh Điềm.

Khi phát hiện Hàn Khiết cứ luôn bám theo phía sau, Cảnh Điềm sợ cô ấy đã biết chuyện hôm qua mình đã say mê ngắm nhìn gương mặt liền nhanh chóng bước đi. Cô càng bước nhanh thì Hàn Khiết cũng càng bước nhanh hơn, đến độ khi nhìn vào có thể thấy họ như đang thi đua xem ai đi nhanh hơn.

Hàn Khiết liền lên tiếng nói từ phía sau:

“Ngài vốn định đi nhanh đến như nào nữa, có thể đợi tôi được không?”

Cảnh Điềm mới dừng chân lại rồi quay ra nhìn Hàn Khiết đang thở hổn hển ở phía sau.

“Cô đi theo tôi làm gì?” Sự lạnh lùng trước kia cũng dần dần vơi đi, để lộ ra nụ cười của nàng cùng với giọng nói êm tai.

Bất giác lúc này Cảnh Điềm mới nhận ra, khi đứng trước mặt Hàn Khiết, lòng cô như rụng rời, có một chút gì đó khiến cô muốn nhìn ngắm Hàn Khiết không muốn rời, lại luôn cảm thấy vui khi được nói chuyện cùng với nàng ta.

“Là ngày bỏ tôi ở lại đây mới đúng, đi ra ngoài chơi mà lại bỏ tôi ở lại một mình.” Hàn Khiết nói với giọng điệu hờn dỗi, gương mặt thoáng cái đã mang một vẻ âu sầu.

Tửu lầu sáng sớm không có khách, các kỹ nữ khác cũng còn chưa tỉnh. Không gian lúc đó vô cùng dễ chịu, chỉ có hai người đang chằm chằm nhìn nhau.

Để không khí dễ chịu hơn Cảnh Điềm liền nói tiếp.

“Lần này ta xin cáo lỗi, lần sau nhất định sẽ dẫn cô cùng đi.”

Mắt thấy Hàn Khiết vẫn còn giận dỗi , liền đi đến trước mặt cô. Cảnh Điềm cuối xuống nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang buồn bã rồi lại lên tiếng.

“Vậy bây giờ ta dẫn cô đi chơi xem như là tạ lỗi có được không?”

Lời vừa dứt, Hàn Khiết đã nhanh chóng vui vẻ trở lại, cô vội gật đầu liên tục rồi nói.

“Đi đi, tôi nhất định sẽ đi.”

Cảnh Điềm liền đi trước dẫn đường cho Hàn Khiết đi theo. Họ đi ra khỏi thành Lạc Dương, tiếng thẳng đến một đồng cỏ xanh mướt bên cạnh cánh rừng. Dòng suối trước mặt chảy không nhanh cũng không chậm, tiếng suối róc rách bên tai cùng với tiếng gió lùa nghe rất êm tai.

Cảnh Điềm nhanh chóng nằm xuống trên đám cỏ dại, cô nhìn sang Hàn Khiết đang ngồi bên cạnh. Tia nắng sớm chiếu xuyên qua tán lá cây trong rừng chiếu xuống gương mặt xinh đẹp của nàng, hai hàng mi cong cứ liên tục chóp.

Cảm thấy Cảnh Điềm đang nhìn mình chăm chú, hai má của Hàn Khiết cũng ửng đỏ không biết vì lý do gì. Cô quay sang nhìn Cảnh Điềm với ánh mắt trìu mến, rồi lại giơ tay ra nắm chặt tay của Cảnh Điềm.

Cảnh Điềm muốn rút tay lại nhưng khi thấy Hàn Khiết đang nhìn mình chằm chằm thì cũng nhẹ nhàng ngồi dậy. Tay cô liền phản ứng mà nắm lấy tay Hàn Khiết.

“Ngài có thích ta không?” Hàn Khiết nhìn vào mắt của Cảnh Điềm rồi hỏi.

Khi thấy Hàn Khiết nhìn mình như vậy, Cảnh Điềm ngại ngùng mà quay sang hướng khác. Tim cô đập loạn xạ cả lên, đầu óc cô như rối tung rối mù. Là loại cảm giác trước giờ cô chưa từng cảm nhận được. Cũng nhanh chóng đáp lại.

“Ta khô..ng..không biết. Chỉ là có...có chút rung...độn...g khi ở gần cô.” lời của Cảnh Điềm nói không được rành mạch nhưng đủ để khiến Hàn Khiết nhận ra.

Cả hai liền im lặng không nói lời nào, suối vẫn tiếp tục chảy, gió vẫn lùa những đám mây bay trên bầu trời, còn tim hai người thì vẫn tiếp tục đập chỉ có điều trong một khoảnh khắc đã khiến tim cả hai loạn nhịp.