Chương 8: Bạn mới!

Mộc Như Lan theo số phòng trên giấy mà tìm đến lớp, giảng viên vẫn chưa vào. Mộc Như Lan chọn vị trí nơi cuối dãy mà ngồi xuống, nàng cảm thấy, cuộc sống sinh viên không quá nhàm chán như bản thân nghĩ.

Rồi một hồi chuông vang lên, giảng viên từ bên ngoài bước vào đưa tay nâng gọng kính. Người đàn ông này, nhìn sơ qua không thể đoán chính xác là bao nhiêu tuổi, nhìn anh ta sao cô cảm giác có một nét gì đó lại giống Lục Cẩn Hà, chỉ là ánh mắt không lạnh lẽo như hắn, ánh mắt anh ta nhìn có vẻ triều mến và ấm áp hơn. Giảng viên mới vào gõ nhẹ bàn mà nói:

- Tôi là Thương Ngôn, là giáo sư bộ môn Kinh Tế Học. Hi vọng sẽ hợp tác với nhau.

Vừa dứt lời, tất cả học sinh nữ đều ồ lên kinh ngạc, không có gì đặc biệt chỉ là Thương Giáo Sư rất điển trai, là mẫu hình ôn nhu chuẩn soái của nữ giới!

" Cạch "

- Xin lỗi giáo sư, là em đến muộn ạ!

Mộc Như Lan vừa nhìn là nhận ra cô gái sáng nay, Nhược Trúc Anh thở gấp, vừa vuốt vuốt l*иg ngực cho bình tĩnh lại. Nhìn lên lại thấy ngay Mộc Như Lan, cô lập tức ngồi vào chỗ kế bên nàng: - A, lại gặp cậu rồi, hoá ra cậu cũng học Kinh tế! Hân hạnh làm quen tớ là Nhược Trúc Anh .

- Chào cậu, tớ là Mộc Như Lan - Mộc Như Lan đáp lại lời cô, lại còn cười rất tươi. Nhược Trúc Anh bất giác khen một câu " Cậu cười rất đẹp nha "

Ngay đó tiếng Thương giáo sư vang lên điểm danh: - Hình như có học viên mới?

Mộc Như Lan giơ tay lên với giọng nói trong trẻo: - Dạ?

- Là em à? Cho tôi biết tên?

- Là Mộc Như Lan

Thương Ngôn gật đầu ra hiệu cho Mộc Như Lan ngồi xuống. Tiết học bắt đầu.



Tan tiết, Nhược Trúc Anh kéo nàng xuống sảnh ăn của Đại học. Phải công nhận, ở đây nơi nào cũng rộng lớn, nhà ăn chứa hơn ngàn sinh viên. Hai người đem khay thức ăn đặt lên bàn, kéo ghế ngồi đối diện nhau, Nhược Trúc Anh mới hỏi cô:

- Cậu đến từ gia tộc nào thế? Vào được trường này chỉ có gia thế lớn thôi nha

Gia tộc nào à... Nàng cũng không biết trả lời ra sao, chính xác là Mộc Như Lan làm gì có gia đình... Nói là cùng Lục Cẩn Hà thì Nhược Trúc Anh sẽ nghĩ như nào? Ban sáng khi cô đem hồ sơ đi nộp nhìn lão hiệu trưởng vừa đọc tên hắn xong lập tức đổi chủ ý liền, nàng không biết hắn như thế nào mà lại khiến hiệu trưởng mặt mũi tái xanh như vậy. Nếu đem kể với Nhược Trúc Anh e rằng không ổn cho lắm.

- À cái này không tiện cho lắm...

- Không sao không sao, Trúc Anh không ép đâu mà

Ngày đầu đến Đại Học lại gặp được Trúc Anh, một khởi đầu tuyệt đẹp.

Ấy thế mà tan trường trời lại đổ mưa, hại Mộc Như Lan không thể chạy mưa bắt xe bus được, đành nép vào mái hiên nhỏ của một quầy tạp hoá. Áo sơ mi cả giày cô ướt hết rồi, Mộc Như Lan tháo giày mà cầm lên đi chân đất. Đứng chờ hoài vẫn không thấy mưa tạnh, nàng khẽ thở dài, quá xui xẻo đi? Ngay lúc đó, Thương Ngôn vô tình đi ngang nhìn thấy Mộc Như Lan trú mưa liền ngừng xe lại, kéo kính xuống, anh hỏi:

- Có cần quá giang không? Tôi cho em nhờ

- Không cần đâu ạ

Thương Ngôn vẫn là lo cho học trò của mình hơn, anh ôn nhu hỏi: - Thế có nhớ số của gia đình không?

Mộc Như Lan thật thà lắc đầu, trong đầu Thương Ngôn, cô gái này không phải là quá ngốc đi chứ? Cả số nhà cũng không nhớ.

- Lên xe đi, mưa lớn thế này, em tính đi đâu được?

Mộc Như Lan đành phải lên xe, giờ này cũng gần giờ Lục Cẩn Hà về nhà rồi, không thấy cô ở nhà sợ hắn lại nổi giận.

- Nhà em ở đâu?



- Ngoại ô phía Nam

Thương Ngôn lái xe rời đi, trên xe cảm thấy im lặng lạ thường, Như Lan tính đã vốn ít nói, còn Thương Ngôn thì không thích giao tiếp với người ngoài cho lắm. Trời cũng đã nắng lên, mưa cũng tạnh, Thương Ngôn lái xe chở cô đến gần khu biệt thự, theo yêu cầu của Mộc Như Lan mà thả cô xuống, không quên cúi đầu cảm ơn anh.

Mọi hành động của cô đều nằm trong tầm mắt của Lục Cẩn Hà, ngay cả việc có người đưa cô về! Tâm trạng của hắn đột nhiên chuyển biến xấu, hằn rõ những tia hắc tuyến trên khuôn mặt.

- Cô gái nhỏ, như vậy mà đã thân thiết với người ngoài rồi!

Mộc Như Lan mở cổng biệt thự đi vào, xe của Lục Cẩn Hà đỗ ở khuôn viên, vậy là hắn đã về. Đến phòng khách liền thấy dáng người nhỏ nhắn của Tiểu Như chạy ra:

- Tiểu thư về rồi a. Thiếu gia trên phòng ấy ạ, khi nãy em đem cà phê lên cho cậu, tự nhiên khuôn mặt thiếu gia trở nên lạnh lùng, đáng sợ lắm a.

Thôi xong, có khi nào cô khiến hắn nổi giận không?

Tiếng bước chân từ cầu thang đi xuống, Mộc Như Lan ngước mắt nhìn lên bắt gặp bóng dáng của hắn. Nay hắn rất giản dị với áo thun trắng và quần tây xám, nhưng mà hình như tâm trạng hắn không tốt hiện lên rõ ràng trên gương mặt lạnh như tiền, hắn đưa mắt nhìn cô, giọng trầm xuống:

- Quan hệ ngoại giao tốt nhỉ?

- À không... Giáo sư, anh ấy chỉ là...

- Tôi đang đói!

Mộc Như Lan lững thững xuống phòng ăn, cơ bản hắn không cần nghe cô giải thích cho lắm, vì riêng tư của cô hắn không chen vào nhưng mà vẫn cảm thấy khó chịu.

Lục Cẩn Hà yêu cầu Tiểu Như cũng ngồi chung bàn ăn, bây giờ chỉ ngoài tiếng dao nĩa, tiếng chuyện trò của Tiểu Như và Như Lan thì tảng băng Lục Cẩn Hà vẫn im lặng, một ngày hắn nói với cô không quá 10 câu, mỗi câu không quá 10 chữ còn lại hắn đều yên tĩnh, lạnh lùng như vậy. Cuộc đời hắn giống như ở một thế giới khác mà nơi đó chỉ có một mình hắn, cô độc và lạnh lẽo.