Chương 7: Mọi thứ đều xa lạ

Theo như lời Lục Cẩn Hà đã hứa, hôm nay hắn để dưới bàn một xấp hồ sơ của trường đại học mới rồi mới rời nhà. Sáng dậy, vừa mở mắt liền thấy Tiểu Như lên phòng cô mà vén rèm cửa sổ còn ý tốt gọi nàng dậy:

- Tiểu thư dậy đi, sắp đến giờ đến giảng đường rồi a.

Mộc Như Lan từ từ mở mắt, mắt cô như có màng sương mỏng phủ quanh, mờ mờ ảo ảo, dần sau rõ lại nghe tiếng nói thân quen ấy, tận mắt cô nhìn thấy cô bé Tiểu Như quay lại mà lòng không khỏi mừng, xem ra tên ác ma Lục Cẩn Hà này không hẳn quá bất công.

Mộc Như Lan theo lời Tiểu Như dậy thay đồ, đánh răng rửa mặt rồi xuống phòng ăn, trước mặt cô là một đĩa sandwiches và trứng lòng đào . Không khí trong biệt thự khi có Tiểu Như trở nên vui vẻ, ấm áp lạ thường khiến cho Mộc Như Lan không khỏi phấn khích:

- Em trở lại rồi ư? Thật vui quá

- Thiếu gia không hiểu vì sao hôm qua lại gọi đến nhà em yêu cầu em trở lại làm việc. Tiểu thư nha, lúc em rời đi, em không gặp được tiểu thư còn chưa nói lời từ biệt ngỡ đâu phải xa chị rồi.

Cô bé này mãi mãi vẫn không ít nói lại được, nhưng mà như thế lại vui, cảm giác cô đơn lạnh lẽo sẽ không ám cô hoài nữa.

Bữa sáng xong xuôi, Lục Cẩn Hà đây chính thức lần đầu tiên bước chân ra khỏi biệt thự, không khí thật trong lành nha. Nghe người ta bảo là từ ngoại ô vào thành phố đi bằng xe bus, cô loay hoay tìm trạm xe mà ngồi xuống.

Một lát sau, chuyến xe bus đầu tiên của ngày đi ngang qua, Mộc Như Lan theo xe bus đó đến đại học M thành phố T. Hôm nay Mộc Như Lan mặc một chiếc áo sơ mi phông rộng kèm theo quần jeans dài và đôi bata đỏ, đối với con người dịu dàng, nữ tính hằng ngày thì hôm nay có vẻ nhìn cô năng động hơn một chút khi mái tóc dài màu hạt dẻ được cột cao lên, để vài sợi tóc vô ý tứ mà vương lại trên khuôn mặt, không hề trang điểm, chỉ tô nhẹ một ít son hồng nhạt lên môi nhỏ, nhìn cô đi! Khác gì một loài hoa trắng tinh khiết, không chút vướng bẩn giữa rừng hoa đâu chứ?

Xe chạy được chừng 25 phút, đỗ tại bến đại học. Mộc Như Lan xuống xe, trước mặt nàng là Đại Học M, so với tưởng tượng của nàng thì nó to hơn nhiều. Đem tập hồ sơ nhập học, Mộc Như Lan bắt đầu mò mẫn, bên ngoài đã hoành tráng như vậy, bên trong còn rộng mênh mông xếp nối nhau những khu phân ngành, nhìn thật sự Như Lan không biết nên bắt đầu từ đâu.

Ngơ ngác giữa sân đại học rộng như thế, Như Lan cảm thấy vừa phấn khích lại hơi sợ sệt. Kì lạ thật, cô giống như cô bé trong truyện lần đầu tiên sau 20 năm bước ra khỏi cảnh cửa, mọi thứ trở nên quá lạ lẫm với Như Lan. Không, cô chắc chắn rằng trong quá khứ, điều này rất hiển nhiên, rất bình thường nếu như cô là người bình thường!

Đứng ngẩn ngơ mãi Mộc Như Lan vô tình bị cô gái tóc đen dài chạy ngang qua va phải làm một xấp giấy tờ mà cô gái kia cầm rơi lả tả xuống đất.

- Ây chết, cậu có sao không? Có bị đau chỗ nào không? Xin lỗi mình đang gấp quá! Xin lỗi, xin lỗi.



Cô gái kia vừa va phải liền rối rít xin lỗi Như Lan, xong cúi xuống nhặt lại xấp giấy tờ lên. Như Lan thấy vậy liền một tay phụ giúp cô, cô chỉ cười: - Không có gì đâu.

Nhặt xong, cô gái tóc đen nhìn sơ lược Mộc Như Lan, thấy tập hồ sơ nhập học của cô liền hỏi: - Cậu muốn tìm văn phòng hiệu trưởng phải không? Vừa may mình cùng đường này.

Cô gái kia nhiệt tình dắt Như Lan đến văn phòng, luôn miệng cười nói không ngừng, thật là một người dễ gần mà!

Nói chuyện lâu, Mộc Như Lan mới để ý, đôi mắt của cô gái này có màu tím của loài hoa anh túc, lạ nhưng rất đẹp. Đưa cô đến cửa phòng hiệu trưởng, cô gái tóc đen kia vẫy tay chào rồi hối hả chạy tiếp. Như Lan nhìn tập hồ sơ trong tay, khẽ thở dài bước vào phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng là một lão già khọm, béo phì ngồi gác chân lên bàn. Vừa thấy Mộc Như Lan liền ngay ngắn chỉnh sửa lại thần thái, ông tằng hắng giọng:

- Em đến đây có việc gì?

Như Lan đem hồ sơ để trước mặt hiệu trưởng: - Xin nhập học ạ.

Hiệu trưởng vừa nhìn thấy, đọc sơ qua, lắc đầu: - Thật ngại quá, Đại Học M quá đông...

Đang nói giữa chừng, ông ta dừng ngay cái tên khiến ông ta trở nên đổ mồ hôi, lập tức đóng hồ sơ lại, đổi ngay nét mặt rầu rã, vui vẻ đón tiếp:

- Học viên Mộc Như Lan, từ nay em được nhận, khoa kinh tế như trong hồ sơ, đây là giấy vào lớp, chúc em một ngày tốt lành.

Mộc Như Lan vừa ra khỏi cửa, hiệu trưởng liền lấy khăn tay lau mồ hôi, lão suýt cái đắc tội lớn rồi. Cuối hồ sơ, có chữ kí và ghi rõ họ tên Lục Cẩn Hà, chính chữ kí ấy, ông mới biết là người đứng đầu gia tộc huyền bí Lục gia và là tổng tài của tập đoàn NCT, là một người không nên động vào. Suýt cái, cái mạng già này không còn.

Nhưng lão vẫn thắc mắc, Mộc Như Lan có quan hệ gì với Lục Cẩn Hà mà để hắn phải tự tay làm hồ sơ cho cô trong khi hắn không còn bất kì anh em họ hàng nào, hắn là dòng dõi cuối cùng của gia tộc Lục!