Đêm nay, dù say nhưng Lục Cẩn Hà vẫn tỉnh táo để nhìn rõ bản thân đang làm gì và người dưới thân hắn là ai. Khi hắn chấp nhận đem Như Lan về, đến bây giờ hắn mới tận mắt tỉ mỉ quan sát cô. Ngũ quan nhỏ nhắn, cân xứng, đặc biệt là ở đôi mắt, đuôi mắt dài lại mang theo nét buồn, lãnh đạm, góc độ này hàng mi của cô rất đẹp, vừa dài lại cong vυ"t. Da mặt trắng, mịn như da em bé còn trong suốt tinh khiết như khối pha lê. Không hề trang điểm nhưng lại đẹp đến vi diệu, không sắc sảo, kiêu kì nhưng lại mềm mại và đơn giản.
Lục Cẩn Hà mắt như dán chặt vào cô, từng đường nét trên cơ thể nàng in rõ trong đầu hắn. Vóc dáng tuy không chuẩn như các cô người mẫu, nhưng từng nét trên người cô lại cuốn hút kì lạ, không những quyến rũ, mà còn mê người. Như Lan vô lực trước Cẩn Hà cơ bản hắn mạnh hơn cô, đem thân cô đè dưới thân hắn, lại còn gặp ánh mắt đυ.c ngầu của hắn, ánh mắt chứa đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu cô, hắn nhìn cô không chớp mắt khiến Như Lan cảm thấy không tự nhiên mà quay mặt đi. Còn chưa kịp để cô thích ứng, Cẩn Hà liền cúi xuống ngậm lấy đôi môi mỏng của cô, ban đầu hắn còn mυ"ŧ nhẹ cánh môi mềm, rồi dần sau không kiên nể mà xông thẳng vào khoang miệng cô, đầu lưỡi của hắn luôn thích trêu ghẹo chiếc lưỡi đinh hương của cô, càng né tránh, hắn càng làm tới...
Cẩn Hà đem khăn tấm của cô vứt đi, áp tay vào một bên bồng đào, không quá to nhưng rất vừa tay, rất mềm mại. Bất ngờ hắn siết mạnh đầu ngón tay, cơ thể Như Lan như có luồng điện chạy qua, kí©h thí©ɧ đến cực điểm, cô khẽ rêи ɾỉ theo từng chuyển động của hắn. Bàn tay hắn như có ma pháp, di chuyển đến đâu trên cơ thể cô đều nóng rực, khó chịu. Hắn rời khỏi môi cô, lưu luyến thả từng dấu hôn lên từng nơi mà hắn khám phá. Như Lan như muốn ngất tới nơi, hắn dày vò, trêu đùa cơ thể nàng mãi, đối với thiếu nữ mới lớn đây giống như là kí©h thí©ɧ trí mạng, đem tâm hồn cô treo lơ lửng trên mây.
Bàn tay ấy vẫn chưa yên phận mà tuần du khắp cơ thể, đến nơi u cốc thần bí của cô, hắn nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài, Như Lan thoải mái mà rên lên thành tiếng, tiếng rên nhỏ ấy lọt vào tai Lục Cẩn Hà càng khiến hắn hưng phấn thêm:
- Thoải mái không? - Lục Cẩn Hà đưa tay khẽ vờn xung quanh nơi nữ tính ấy, nhẹ nhàng nhưng lại khiến cô như trên mây, lơ lửng vô định.
- Ân... Thật thoải mái a.
Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán, mi mắt và mυ"ŧ nhẹ cánh môi mềm. Giọng hắn trầm xuống, ghé sát tai cô :
- Có muốn thoải mái hơn nữa không?
Bây giờ nàng đã bị hắn dẫn dắt vào xứ xở trên mây, cơ hồ nàng không thể biết được bản thân cô đang ở đâu, mơ hồ chìm trong tê dại mà vô thức gật đầu.
Cẩn Hà tách hai chân Như Lan ra, đem *** *** đã sớm căng trướng trong quần mà phóng thích, ma sát ngay tại u cốc của cô, Lục Cẩn Hà đè ép eo lưng xuống, mới cảm nhận được bên trong cô rất hẹp, còn động phải tầng lá mỏng.
- Em, đây là lần đầu?
- To... To quá, đau quá, không cần, mau rút ra, lấy nó ra đi, a... aaa...
Mộc Như Lan vẫn đang chìm trong kɧoáı ©ảʍ, bỗng nhiên cơn đau ập đến từ bên dưới, cảm giác như muốn đem thân thể cô xé ra làm hai. Cô ưỡn người, vặn vẹo nhưng lại càng không hề dễ chịu.
- Ngoan, rồi sẽ không còn đau nữa, một chút thôi
Hắn thúc mạnh eo lưng tới, đem cô làm thành một với hắn. Như Lan hét lên một tiếng, nước mắt rưng rưng trào ra. Cẩn Hà thấy vậy, luống cuống, vội vàng hôn lên mắt cô : - Ngoan đừng khóc, rồi em sẽ cảm thấy rất thoải mái, ngoan.
Miệng tuy vẫn dỗ dành nhưng hắn vẫn chậm rãi đưa đẩy, chưa bao giờ hắn kiên nhẫn với ai như cô. Nhấp hông nhanh dần nhưng vẫn quan sát tình hình, đến khi Như Lan hoàn toàn buông lỏng, lúc ấy hắn như trở thành con thú, mạnh bạo, điên cuồng luận động, ép cô mềm nhũn ra.
Tiết tấu ngày càng nhanh càng mạnh hơn, thân ảnh nam nhân cường tráng, nam tính, bao phủ lấy thân thể nhỏ nhắn của người phụ nữ dưới thân, đắm chìm trong du͙© vọиɠ, cho đến tận hừng đông, hắn như vắt kiệt sức của cô, khi đạt đến đỉnh điểm kɧoáı ©ảʍ, Lục Cẩn Hà khẽ gầm nhẹ, đem toàn bộ dịch trắng đυ.c bắn hết vào bên trong cô. Cơn kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, căn bản Như Lan như ngất lịm đi, cơ thể nhỏ đầy mồ hôi, bên dưới u cốc kia tràn ra dịch trắng đυ.c của hắn. Thả người nằm xuống kế bên cô, đem cô ôm trọn vào lòng.
Ánh sáng chói chang rọi thẳng vào mặt Như Lan khiến cô khó khăn mở mắt ra. Cả cơ thể đau nhức, xương chậu như vỡ ra, cô nhớ lại tối qua... Tối qua, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của đợt kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt mà không khỏi đỏ mặt. Xoay người qua, kế bên nàng là hắn, khuôn mặt Lục Cẩn Hà khi ngủ không hề có một chút lạnh lẽo nào, hai hàng lông mày cũng giãn ra, không giống như ngày thường. Cô như thế nào lại đi ngắm hắn, nhưng mà hắn quả thật rất đẹp trai nha. Nhìn lên đồng hồ, đã điểm 1 giờ trưa, là một giờ trưa hôm sau, cô ngủ nhiều như vậy rồi sao? Vội vàng đứng dậy, bên dưới của cô vẫn còn đau, khó khăn cho việc đi lại, đành phải lết từng bước vào phòng tắm.
Nghe tiếng cửa đóng, hắn mới mở mắt, đêm qua là đêm đầu tiên hắn ngủ ngon như vậy, ôm cô trong lòng mà không cảm thấy chán. Cuộc sống của hắn cuối cùng cũng có người tô màu cho nó, chẳng còn hai màu đen trắng nữa.