Chương 5: Câm miệng! Cô không có quyền lên tiền! [ H+]

Ra khỏi phòng tắm, không thấy Lục Cẩn Hà đâu nữa, chăn gối được xếp gọn gàng, hẳn là hắn vừa rời khỏi nhà rồi.

Mộc Như Lan đi xuống sảnh chính, nhưng mà hôm nay lại im lặng lạ thường: " Tiểu Như? Em đang ở đâu vậy? " Nhưng chẳng nghe được tiếng đáp lại. Cô tìm từ phòng ăn cho đến phòng khách, toàn bộ người hầu đều không thấy đâu cả.

- Đâu hết rồi nhỉ?

Cô loay hoay tìm mãi, từ đâu giọng của Lục Cẩn Hà phát ra trên đỉnh đầu cô:

- Em tìm gì vậy?

- Tiểu Như đâu rồi?

- Cho nghỉ cả rồi

Mộc Như Lan chưa kịp hỏi vì sao, hắn đã chen giọng nàng: " Hỏi nhiều làm gì, từ nay tự làm việc nhà, kể cả việc nấu ăn nữa! " Như Lan không tức giận vì việc đó, nhưng còn cô bé Tiểu Như, hằng ngày đều nói chuyện vui vẻ với cô, hôm nay lại không còn ở đây nữa. Một mình xô trong căn biệt thự rộng như này thật sự rất buồn.

Lục Cẩn Hà gác chân ngồi xuống ghế sofa, tay chống cằm nhìn cô một lúc rồi ngoắc tay ý bảo Như Lan lại chỗ hắn:

- Lại đây đi!

Mộc Như Lan không biết hắn định giở trò gì, chầm chậm tiến lại trước mặt hắn. Lục Cẩn Hà đưa tay kéo cô ấy lại, để Mộc Như Lan ngồi lên trên người hắn, tay vòng qua eo nhỏ siết chặt cô lại. Mộc Như Lan có chút bất ngờ vì hành động này của hắn, cô đứng bật dậy nhưng lại bị hắn dùng lực ép cô ngồi xuống:

- Anh mau thả tôi ra

Lục Cẩn Hà không hề để tâm đến lời cô ấy nói, hắn ôm chặt eo cô, dúi đầu hân vào sau gáy cô mà khẽ đưa lưỡi liếʍ nhẹ vành tai:

- Tôi phát hiện là mình điên cuồng muốn em.

Hắn ở sau gáy cô mà hít sâu, mùi hương thoang thoảng của cô len lẻn vào mũi. Hắn còn cảm nhận được cơ thể nhỏ nhắn, mềm mại trong vòm ngực, từng nhịp thở của cô đều đều, hắn đều cảm nhận được.



Mộc Như Lan đầu óc như rối loạn, không hiểu nổi ý của hắn đang nói, nhưng mà hành động của hắn, bàn tay hắn chạy loạn trên cơ thể cô, Mộc Như Lan vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn:

- Thả tôi ra đi, đừng có chạm vào tôi mà

Nhớ đến đợt kí©ɧ ŧìиɧ đêm qua, Mộc Như Lan như có một luồng gió lạnh thổi qua người cô khiến cô ớn lạnh. Khuôn mặt hắn trở nên tối sầm, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô, người phụ nữ to gan dám tránh né hắn, biết bao nhiêu người ngoài kia muốn xà vào lòng hắn, còn cô gái nhỏ không biết phép tắc này lại kiếm cớ né tránh hắn.

Mộc Như Lan mới hiểu ra hình như cô chọc giận tên ác ma này rồi. Cảm nhận luồng sát khí từ ánh mắt hắn nhìn cô, Lục Cẩn Hà như bị bức điên, từ ghế sofa mà tiến lại gần cô, còn Mộc Như Lan càng lùi lại phía sau. Cho đến khi lưng cô chạm tới cánh cửa, Lục Cẩn Hà đem thân thể cô đè lên cánh cửa lạnh tanh, hắn cúi người xuống cách mặt cô có chừng 2 cm chuẩn bị mυ"ŧ lấy cánh môi mềm. Mộc Như Lan vì thế mà quay mặt đi, hành động của cô khiến hắn càng thêm tức giận. Lục Cẩn Hà đưa tay bóp má cô ép buộc cô phải đối diện, hắn gằn giọng:

- Em dám né tôi ư?

- Tránh xa tôi ra! - Mộc Như Lan ra sức đẩy cơ thể hắn khỏi cô, vừa bất lực, vừa tức giận.

Bất ngờ Lục Cẩn Hà nắm eo cô, xoay người lại, ép cơ thể cô vào cánh cửa. Hắn mạnh bạo giật phanh bộ váy xanh ngọc lam của cô, làm lộ ra phần mông căng tròn trước mặt hắn, Lục Cẩn Hà vứt đi lớp quần tây đen, đem vật to lớn của hắn nhét vào bên trong cơ thể cô, mặc kệ cô van xin, khóc lóc.

- Aaa..aaaa, đau quá, anh làm đau tôi quá...

Hắn không kiên nể mà mạnh bạo ra vào bên trong cô, đem thân thể cô như xé toạc ra, Mộc Như Lan bây giờ chỉ cảm thấy đau đến mức muốn ngất đi mà hắn vẫn không hề nhẹ nhàng lại, nghe giọng cô nức nở, hắn càng trở nên điên tiết hơn, gắt gao mà xâm chiếm cô, cặp mông căng tròn không ngừng nảy theo những chuyển động mạnh mẽ của hắn mà tạo thành tiếng.

- Xin anh nhẹ nhàng với tôi 1 chút.....

- Câm miệng! Cô không có quyền lên tiếng.

Hắn siết chặt eo cô, thúc mạnh hông, đem vật căng cứng ấy đâm sâu vào trong cơ thể Mộc Như Lan, chân cô như muốn nhũn ra, đứng cũng không vững. Một tay hắn luồng lên trước ngực không ngừng nắn bóp, siết mạnh đầu ngón tay. Khiến cô khổ sở không nói nên lời.

Căn phòng tràn đầy mùi vị tìиɧ ɖu͙© kèm theo hơi thở gấp và tiếng rêи ɾỉ *** **** đến xấu hổ. Họ triền miên như vậy đến gần tối, Lục Cẩn Hà mới buông tha cho cô, cơ thể cô ngã xuống sàn gỗ lạnh ngắt, mệt mỏi và đau nhức. Thoả mãn du͙© vọиɠ Lục Cẩn Hà mặc đồ vào liếc mắt nhìn người phụ nữ dưới sàn không chút tình cảm nào mà rời đi, còn không quên để lại câu nói:

- Tốt nhất đừng bao giờ làm trái lời tôi! Hậu quả thế nào thì cô cũng biết rồi đó.