Đối với Hác Thất Nguyệt, hôm nay có thể nói là một ngày đầy biến động.
Cô ban đầu đang vui vẻ ngâm nga bài hát hâm thức ăn ở góc phòng trà, vừa xoay người lại, thấy Lưu Bố đứng đằng sau mình, tim chợt ngừng đập.
Đối với cô gái trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm xã hội như Hác Thất Nguyệt, việc tiếp xúc với người như Lưu Bố trong chỉ hai tháng ngắn ngủi đã đủ để tạo ra một bóng ma tâm lý cả đời.
Lưu Bố mỉm cười, nhưng không có một chút thân thiện nào: "Tiểu Nguyệt, à."
Hác Thất Nguyệt méo mặt, cứng ngắc cười cười: "Anh Lưu."
"Đang chuẩn bị ăn trưa à?"
".... Vâng."
Hác Thất Nguyệt đặt cơm nóng lên bàn, ngay khi vừa ngồi xuống lập tức cúi đầu điên cuồng cầu cứu trong nhóm trò chuyện.
Nhưng vào thời điểm này, Tần Xán đang lấy thuốc trong kho, Hác Ngũ Chu đang họp, Lạc Gia Gia đang ở Mỹ. Cô có thể nói mình hoàn toàn cô độc và không có ai để nhờ cậy.
Phía bên kia của phòng trà là một khu vực nghỉ ngơi, có một cái bàn tròn khổng lồ, thường được sử dụng để ăn cơm.
Lưu Bố đổ nước nhưng không trở về chỗ mình, thay vào đó, hắn bước chậm rãi, ngồi ở một vị trí không xa không gần đối diện Hác Thất Nguyệt: "Đã lâu không gặp, đề tài làm thế nào rồi? Em cảm thấy hài lòng với tiến độ hiện tại không?"
Ý nghĩa ẩn sau câu hỏi này khiến cho da thịt trên cơ thể Hác Thất Nguyệt căng tròn, trong lòng cô gào lên cầu xin cứu rỗi.
Nhưng Lưu Bố dù sao cũng là tiền bối, cô không thể tỏ ra không quan tâm để hắn sang một bên, chỉ có thể kiên trì trả lời: "Mọi thứ đều ổn, anh Tần đã dạy em rất nhiều trong thời gian vừa qua."
"Ồ, Tần Xán đúng không?"
Lưu Bố khó hiểu cười một cái: "Cậu ấy thật là tràn đầy năng lượng, hơn nữa có một tấm lòng tốt, sẵn sàng cùng hai đứa nhỏ làm đề tài, cũng không sợ việc đó sẽ ảnh hưởng đến tiến độ viết bài của mình."
Hác Thất Nguyệt không nhịn được liền đáp trả: "Thực ra, tiến trình dự án của anh Tần hiện tại cũng không tệ lắm, chúng tôi đã giúp đỡ anh ấy rất nhiều. Anh Tần rất kiên nhẫn khi dạy chúng tôi, hiện tại chúng tôi đang cùng nhau..."
Nhưng Lưu Bố giả vờ như không quan tâm và cắt ngang lời Hác Thất Nguyệt: "Người như Tần Xán thì tốt rồi, dù cho có kiên nhẫn và năng lượng, nhưng thực sự cậu ấy biết để ý tới bản thân."
"Tôi và đồng nghiệp mới trong tổ vừa nộp một bài báo cách đây không lâu, sau nhiều công sức để chỉnh sửa, bài viết mới được chấp nhận. Cậu ấy cũng nên tập trung vào việc của mình một chút, chuyện đăng bài này nếu kéo dài quá lâu sẽ không tốt cho việc tốt nghiệp."
Trò chuyện với người lấy bản thân mình làm trung tâm như vậy thật đúng là tai nạn. Hác Thất Nguyệt cố gắng cười cười mặc dù trong lòng cô đang muốn "đốt mắt" anh ta. Nhưng trong lúc nhất thời, cô không biết phản ứng thế nào trong tình huống này.
Không thể phủ nhận Tần Xán xuất sắc hơn nhiều so với Lưu Bố, nhưng cậu ấy có chút chủ nghĩa quá hoàn mỹ trong nghiên cứu khoa học. Điều này dẫn đến tình trạng dữ liệu và kết quả mà họ có đã đủ để viết một bài báo tốt từ lâu, nhưng Tần Xán vẫn cảm thấy còn chưa đạt đến "tốt nhất" cũng muốn làm nhiều hơn nữa.
Hác Thất Nguyệt và Hác Ngũ Chu không thấy vấn đề gì với quan điểm như vậy. Trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, chất lượng luôn được ưu tiên chứ không phải số lượng, vì vậy họ đã luôn làm việc chăm chỉ để giúp đỡ Tần Xán.
Nhưng tại thời điểm này, Lưu Bố chỉ cần nói thêm một câu đối với Hác Thất Nguyệt mà nói đều như một cực hình. Cô đang chuẩn bị cúi đâu tiếp tục điên cuồng gõ phím cầu cứu trong nhóm trò chuyện thì cửa bỗng được đẩy mở từ bên ngoài.
Cô hạnh phúc biết bao, nghĩ đến cứu binh mà Lạc Gia Gia đã nói trước đó vừa đến. Tuy nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt của người tới, cô trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Đó là Tạ Dĩ Tân.
Thực tế, Hác Thất Nguyệt hiếm khi tiếp xúc gần với Tạ Dĩ Tân.
Trong mắt cô, mặc dù cả Tạ Dĩ Tân và Tần Xán đều là những "đại lão" tiền bối, nhưng khí chất của hai người bọn họ hoàn toàn khác biệt. Tần Xán là mặt trời ấm áp nóng rực, trong khi Tạ Dĩ Tân lại giống như mặt trăng lạnh lùng xa xôi.
Tạ Dĩ Tân luôn duy trì khoảng cách xa xôi với mọi người, trên người mang một vẻ bí ẩn. Anh không thuộc về bất kỳ nhóm nghiên cứu nhỏ nào trong phòng thí nghiệm, càng không thể là cứu binh mà Lạc Gia Gia đã nhắc đến. Anh chỉ đến phòng trà để tự mình rót một ly nước uống.
Đúng như dự đoán, Tạ Dĩ Tân đi qua bên cạnh bàn, chỉ chốc lát sau nghe thấy tiếng ồn từ máy pha cà phê trong phòng trà bắt đầu vang lên.
Hác Thất Nguyệt có chút thất vọng, nhận ra cuối cùng phải dựa vào bản thân đối mặt với tình huống một mình.
Cô chỉ có thể giả tạo nịnh nọt, gượng cười nói: "Ha ha, chúc mừng vậy, anh đã gửi bài viết đến đâu vậy?"
Lưu Bố đã từ lâu chờ đợi câu hỏi này.
"Tôi đã gửi bài viết này tới tạp chí JCHH, tôi cảm thấy khá hài lòng với nó." Lưu Bố bày ra một bộ thái độ giảng dạy, nói, "Còn em cũng nên thúc giục Tần Xán một chút, cô gái trẻ nên có một kế hoạch cho tương lai của mình, làm việc với cậu ấy lâu như vậy mà không thấy kết quả, thì tương lai sẽ ra sao?"
Hác Thất Nguyệt cười khổ, nhưng trong lòng thầm mắng, còn khi trước anh gọi tôi rửa chén là giúp tôi lên kế hoạch cho tương lai dữ chưa.
Cùng lúc đó, tiếng máy pha cà phê ngừng hoạt động, Tạ Dĩ Tân mang theo ly cà phê từ phòng trà đi tới.
Hác Thất Nguyệt cho rằng Tạ Dĩ Tân sẽ rời khỏi phòng trà ngay sau khi lấy cà phê, nhưng không ngờ trong khoảnh khắc tiếp theo, Tạ Dĩ Tân tự nhiên mang theo ly cà phê, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hác Thất Nguyệt.
Động tác của anh rất thoải mái, nhưng chỉ cần một lần ngồi xuống, anh ấy đã ngẫu nhiên ngăn cách Lưu Bố và Hác Thất Nguyệt, như là không cố ý chia cách giữa hai người.
Hác Thất Nguyệt sửng sốt, mặc dù cô biết việc Tạ Dĩ Tân ngồi ở đó có thể chỉ là do ngẫu nhiên, nhưng cô vẫn là ở đáy lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vào giây tiếp theo, cô nghe thấy Tạ Dĩ Tân bên cạnh mở miệng: "Đang nói về JCHH à?"
Hác Thất Nguyệt mở to hai mắt, đây là lần đầu tiên cô nghe Tạ Dĩ Tân chủ động hỏi mình, hoặc chính xác hơn, là lần đầu tiên cô thấy Tạ Dĩ Tân chủ động tham gia vào một cuộc trò chuyện nào đó.
Hách Thất Nguyệt nhìn về phía ánh mắt Tạ Dĩ Tân, ngơ ngác đáp: "Đúng. ”
"Em có kế hoạch gửi bài báo đến họ không?" Tạ Dĩ Tân hỏi tiếp, "Em không nói chuyện với Jonathan à?"
Hác Thất Nguyệt sau đó mới phản ứng lại Tạ Dĩ Tân đã hiểu lầm cô định gửi bài báo, giải thích: "Không, không phải em, thực ra là..."
Tạ Dĩ Tân nghe thấy được mấy chữ "Không phải em" đã gật đầu, quay lại tập trung vào cốc cà phê trong tay mình: "Không gửi đến họ thì tốt rồi."
Lời này của anh vừa nói ra, không khí trong phòng trà trong một khoảnh khắc trở nên yên tĩnh quỷ dị.
Sắc mặt Lưu Bố trở nên có chút khó coi, cưỡi ngựa xem hoa miễng cưỡng hỏi: "Làm sao vậy, có vấn đề gì với việc gửi đến họ không?"
Tạ Dĩ Tân nhấc mí mắt lên, giống như vừa mới chú ý tới thì ra đối diện còn có một người như vậy.
Anh nói: "Không có vấn đề lớn."
Lưu Bố còn chưa kịp nói gì, Tạ Dĩ Tân lại bình tĩnh tiếp tục: "Chỉ là tạp chí định kỳ của họ trong vài năm gần đây đã có nhiều bài viết có độ ẩm khá lớn, tương lai sẽ có tai họa học thuật mà thôi."
Hác Thất Nguyệt: "... Há há."
Hác Thất Nguyệt thề với trời mình tuyệt đối không phải cố ý cười ra tiếng, nhưng sự thật là cô không nhịn được.
Bởi vì cô đã ở cùng Lưu Bố trong vòng hai ba tháng, cô biết rõ hắn đặc biệt quan tâm đến ý kiến của người khác, nhất là ở phương diện học thuật. Khi nghe từ "độ ẩm" xuất hiện, chắc chắn đó là một đòn bạo kích vào lòng tự trọng của hắn.
Dĩ nhiên, màu mặt của Lưu Bố ngay lập tức biến đổi từ xanh sang đỏ, hắn nhìn về phía Hác Thất Nguyệt: "Người này là..."
"Anh ấy là Tạ Dĩ Tân, tiền bối mới tham gia tổ của tụi em không lâu."
Trong nháy mắt nghe được tên Tạ Dĩ Tân, biểu cảm trên mặt Lưu Bố hơi biến đổi, hiển nhiên là hắn đã nghe người khác đề cập đến ba chữ này này gần đây.
Tuy nhiên, Lưu Bố hoàn toàn không ngờ người trước mắt lại là một chàng trai có ngoại hình đẹp như vậy. Nhưng quan trọng nhất là, Tạ Dĩ Tân trông thật sự rất trẻ.
Sắc mặt của Lưu Bố còn trở nên tồi tệ hơn: "Không cần phải lặp đi lặp lại về chuyện của tạp chí đó, cậu đã từng gửi bài báo đến họ sao?"
"Về vấn đề đó, tôi không biết nhiều lắm." Tạ Dĩ Tân nói.
"Vậy cậu dựa vào cái gì..."
"Nhưng trước đó, tôi đã được mời làm người đánh giá bài báo của họ vài lần." Tạ Dĩ Tân nói.
Hác Thất Nguyệt: "......?!"
Lưu Bố: "......"
"Dù tên tuổi thực sự không tồi, nhưng hai năm gần đây, chất lượng tổng thể của họ càng ngày càng không đồng đều, thời gian đánh giá cũng càng ngày càng ngắn, số lượng bài viết tăng theo cấp số nhân, phí trang trí cũng đang tăng lên, cá nhân tôi cho rằng nó đang tiến gần hơn đến các chỉ số của một tạp chí không chất lượng."
Tạ Dĩ Tân nhìn về phía Hác Thất Nguyệt, đề xuất: "Nếu em có kế hoạch tiếp tục phát triển trong lĩnh vực học thuật, tôi đề nghị em nên thảo luận với Jonathan, sau đó đổi sang một tạp chí khác, hoặc có thể xem xét thêm và chờ đợi một tạp chí chất lượng cao hơn, không cần phải để lại cho mình một vết nhơ trong nghiên cứu của em."
Tạ Dĩ Tân trình bày lý lẽ rõ ràng, bình tĩnh, trông như một tiền bối chân thành đang cố gắng tư vấn cho hậu bối.
Hác Thất Nguyệt đã sắp nhịn không được nữa, một lúc lâu sau mới liếc mắt nhìn Lưu Bố đối diện một cái, hơi ngẩng đầu lên, rốt cục lấy dũng khí vặn cao âm lượng của mình: "Em... em hiểu rồi, cảm ơn tiền bối đã chỉ dẫn."
Tạ Dĩ Tân gật đầu, nâng cốc cà phê của mình và đứng dậy, rồi bước ra khỏi phòng trà.
Cùng lúc đó, cửa phòng trà bị người đẩy ra, Tần Xán thở hồng hộc chạy vào.
Họ gặp nhau trực tiếp ở cửa. Khi thấy Tần Xán bước vào, cơ thể của Tạ Dĩ Tân như là đóng băng trong một khoảnh khắc.
Tần Xán hé môi, nhưng trước khi cậu ấy có thể nói bất cứ điều gì, đã thấy ánh mắt của Tạ Dĩ Tân di chuyển nhanh chóng, cầm ly cà phê lướt qua cậu mà không nói một lời và đi thẳng ra ngoài phòng trà.
Hác Thất Nguyệt rất phấn khích: "Anh Tần!"
Lưu Bố vốn đã mất mặt không nhịn được, giờ lại thấy Tần Xán bước vào, hắn không muốn ở lại thêm một giây nào: "Tôi còn có thí nghiệm phải làm, tôi đi trước."
Chưa đầy hai giây kể từ khi Tần Xán vào cửa, đã có hai người không quay đầu lại rời khỏi gian phòng này, cậu cảm thấy khó hiểu.
Tuy nhiên, cậu ấy trước tiên hỏi về tình hình của Hác Thất Nguyệt: "Em thế nào? Lưu Bố không làm khó em chứ?"
Hác Thất Nguyệt nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Tần Xán trong chốc lát, đột nhiên phát ra một tiếng “phì” sau đó cười lớn không kiểm soát được.
Cô thích thú xua tay: "Hahahahahahahahahahaha, anh Tần! Anh thậm chí còn không biết anh vừa bỏ lỡ điều gì!"
Hác Thất Nguyệt sau đó kể lại toàn bộ những gì vừa xảy ra cho Tần Xán.
"...Cái thú vị ở chỗ là, mỗi câu từ của anh Tạ đều trông là đang hướng dẫn cho em, không có một từ nào hướng về Lưu Bố cả, nhưng hết lần này tới lần khác đều là một lời châm chọc đâm vào trong lòng Lưu Bố."
Hác Thất Nguyệt đã cười đến mức đau bụng: "Em cũng không biết anh ấy có định đùa giỡn hay không, hay là thật sự không biết chút nào. Em chỉ biết em cảm thấy thích thú muốn chết. Anh không thấy sắc mặt của Lưu Bố kia à?"
"Nhưng nếu anh ấy đang cố ý thì tại sao anh ấy lại giúp em? Chúng ta đều không quen biết nhau." Hác Thất Nguyệt tỏ ra bối rối. "Chờ chút, liệu anh ấy có phải là "cứu binh’ mà chị Gia Gia nói trong nhóm không? Liệu anh ấy quen biết với chị Gia Gia không?"
Tần Xán im lặng một lát, nói: "Tôi quay lại ngay."
Trong lúc đợi thang máy, Tạ Dĩ Tân nhìn thoáng qua dự báo thời tiết.
Dự báo thời tiết cho hay từ bốn đến sáu giờ chiều sẽ có một cơn mưa nhỏ. Tạ Dĩ Tân ban đầu đã lên kế hoạch về nhà trước ba giờ rưỡi, nhưng khi anh sẵn sàng rời khỏi phòng thí nghiệm lại nhận được một tin nhắn từ Lạc Gia Gia.
Giải quyết sự cố nhỏ này đã mất khoảng nửa giờ, khi anh ra khỏi phòng trà, thời tiết đã bắt đầu trở nên ảm đạm. Tạ Dĩ Tân đã cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Phòng thí nghiệm nằm ở tầng ba, cái thang máy đang ở tầng bảy, đang chậm rãi đi xuống.
Tạ Dĩ Tân đang suy nghĩ liệu mình nên tiếp tục chờ đợi hay là lựa chọn đi cầu thang bộ, khi anh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, có người chạy về phía thang máy.
Đó là Tần Xán.
Tạ Dĩ Tân chớp chớp mắt một cái, trong nháy mắt đối diện với hai tròng mắt Tần Xán một lần nữa quay đầu lại, ánh mắt tiếp tục nhìn thẳng về phía trước.
Không có ai chủ động mở lời, cuối cùng thì thang máy cũng đến. Tạ Dĩ Tân đi vào, sau chút do dự, Tần Xán cũng theo sau.
Thang máy rất chật hẹp, không khí như đông cứng trong không gian nhỏ bé này.
Sau vài giây, Tần Xán cuối cùng không thể nhịn được mở miệng nói: "Hác Thất Nguyệt vừa nói với tôi, cảm ơn tiền bối đã giúp cô ấy giải vây..."
"Không cần phải cảm ơn tôi." Một lúc lâu sau, Tạ Dĩ Tân nói, "Đó là Lạc Gia Gia tìm tôi, tôi chỉ là trả nợ một việc cô ấy đã giúp tôi trước đây."
Bầu không khí dường như trở nên thêm khó xử. Dù sao, sau khi họ nói chuyện với nhau lần cuối tại nhà Tạ Dĩ Tân, cuộc trò chuyện cuối cùng của họ đã kết thúc không mấy suôn sẻ.
Tần Xán do dự hỏi: "Anh nợ Lạc Gia Gia một việc ư? Anh..."
Tuy nhiên, lời của cậu chưa kịp nói hết, Tạ Dĩ Tân đã trực tiếp ngắt lời: "Nếu có thể, tôi hy vọng chúng ta có thể giảm bớt số lần gặp mặt và trò chuyện trong tương lai."
Tần Xán không kịp phản ứng: "Cái gì?"
Tạ Dĩ Tân vẫn không nhìn vào khuôn mặt của Tần Xán, ánh mắt thẳng tắp dừng ở khe hở cửa chính giữa thang máy, thật lâu cũng không nói gì.
Khi thang máy đi xuống tầng một, Tần Xán nghe được Tạ Dĩ Tân thở dài một hơi. Cuối cùng, anh quay đầu đối diện với tầm mắt Tần Xán.
"Bởi vì cảm giác cậu mang lại trong đêm đó luôn khiến tôi khó có thể quên, tôi lo lắng ngưỡng chịu đựng của tôi sẽ vì vậy mà cao hơn, làm cho hiệu quả của thú nhồi bông không còn như trước nữa."
Tạ Dĩ Tân nói, "Vì vậy, nếu không thể nhìn thấy cậu, tôi ít nhất cũng sẽ dễ chịu hơn."
Nhìn vào biểu tình mờ mịt của Tần Xán, Tạ Dĩ Tân giống như nhớ tới cái gì đó, gật gật đầu: "À, xin lỗi, tôi quên mất cậu dường như không tin vào những gì tôi nói lúc đó."
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------*** Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu Tạ trong mắt người khác: Lạnh lùng, kiêu ngạo, có thể gây ra hàng ngàn đòn chí mạng cho những người đàn ông kiêu ngạo chỉ bằng một câu nói đơn giản.
Tiểu Tạ thật: Chỉ đơn giản là nói thật, thật lòng muốn nhanh chóng tan làm để về nhà ôm búp bê mà đi ngủ.
*Lời của editor:
Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.