Chương 5: Cứu binh

"Anh Tần? Anh có nghe em nói không?"

Tần Xán trở lại từ tâm trí mê mải của mình: "Có chuyện gì vậy?"

"Nè, chỉ có hai con côn trùng này, em đã nhìn chúng chằm chằm mười phút mà vẫn không thể phân biệt được con nào ở giai đoạn L3 và con nào ở giai đoạn L4. Anh có thể giúp em xem qua được không?" Hác Thất Nguyệt đưa con mắt tò mò theo hướng của Tần Xán, "Tại sao ngày nào cũng u ám như thế này, anh còn có thể nhìn mê muội như vậy?"

Tần Xán thu hồi tầm mắt: "Không có gì."

Cậu nhìn qua kính hiển vi một cái, đưa ra câu trả lời: "Bên trái là L4, bên phải là L3. Giai đoạn L4 sẽ xuất hiện bộ phận nội tạng hình bán nguyệt trong suốt, chỉ là con này bé hơn một chút thôi, em hãy tự mình nhìn kỹ lại một lần nữa."

Hác Thất Nguyệt nhìn lại một lần nữa, thống khổ bắt đầu gãi tai gãi má: "Ôi, cuối cùng em cũng nhận ra rồi, quả thật khó khăn quá, em sắp mù rồi."

Hác Ngũ Chu cầm ống hút pipet đi ngang qua cô, nói ngắn gọn: "Ngốc."

Hác Thất Nguyệt: "Anh nói lại một lần nữa được không? Nói lại một lần nữa?"

Cặp anh em này luôn cãi nhau ồn ào đã trở thành phong cảnh hàng ngày trong phòng thí nghiệm, nhưng hôm nay Tần Xán không có tâm tình gì để quản bọn họ.

Cậu ấy hơi mất tập trung.

Đêm mưa kỳ lạ kia đã là một tuần trước, sau khi Tần Xán phẫn nộ rời khỏi nhà của Tạ Dĩ Tân, cuộc sống trở lại với quỹ đạo trước đó.

Trong tuần qua, Tần Xán ở trong phòng thí nghiệm không phải không gặp được Tạ Dĩ Tân. Đôi khi anh ấy trò chuyện với Jonathan về các vấn đề học thuật, nhưng hầu hết thời gian anh vẫn giống như trước đây, ngồi một mình trước bàn làm việc siêu sạch sẽ, tĩnh lặng thực hiện thí nghiệm mà anh ấy đang làm, ăn một mình, sau đó một mình rời khỏi phòng thí nghiệm.

Họ không có cuộc trò chuyện nào khác nữa. Khi lướt qua nhau trong hành lang, Tạ Dĩ Tân thậm chí còn không để mắt nhìn Tần Xán, như thể họ chưa từng gặp nhau, như thể đêm mưa kia chưa từng xảy ra.

Tần Xán biết như thế thực sự là kết quả tốt nhất. Bọn họ vốn là hai đường song song, chỉ có một điểm uốn cong nhỏ nhặt trong đêm mưa đó, nhưng cuối cùng họ trở lại quỹ đạo riêng của mình, cái này cũng không có bất kỳ vấn đề gì.

Lý trí nói với cậu ấy rằng mình không nên lãng phí thời gian và tâm trí cho một người có thể tuỳ tiện yêu cầu người khác ôm và nắm tay đi ngủ, hơn nữa còn đem cuộc sống riêng tư cùng học thuật lẫn lộn với nhau.

Nhưng đôi khi, Tần Xán không thể kiểm soát sự nảy sinh của những suy tư thêm. Sau cùng, người đó... chính là Tạ Dĩ Tân.

Đó là Tạ Dĩ Tân, nhân vật trẻ tuổi đã xuất hiện trên không ít tạp chí hàng đầu, với thực lực của anh, tại sao lại phải nói những lời dối trá không hợp lý với mình như vậy?

Trong lúc suy tư rối bời, cậu nghe thấy Hác Ngũ Chu hỏi: "Anh Tần, lô thuốc mới đặt đến rồi, anh cần em xuống lấy ngay bây giờ không?"

Tần Xán tỉnh táo lại: "Không, tôi sẽ đi ngay bây giờ, lát nữa cậu không phải muốn họp riêng cùng Jonathan sao?"

Hác Thất Nguyệt ở một bên đáng thương xen vào: "Anh Tần, còn em..."

Tần Xán thở dài: "Cả hai người dọn sạch bàn làm việc rồi đi ăn trưa đi."

Hác Thất Nguyệt: "Được!"

Phòng thí nghiệm nằm ở tầng ba, còn lô thuốc mới đặt ở nhà kho tầng một, Tần Xán đi thang máy xuống lầu, cậu gặp Mike của phòng thí nghiệm ruồi giấm bên cạnh.

Hai người bọn họ trước đây thường tình cờ gặp nhau trong phòng tập thể dục gần trường, sau đó trở thành đồng đội thể thao, thường xuyên hẹn nhau cùng tập thể dục hoặc chơi bóng.

Tần Xán luôn ghi nhớ Mike là một người tràn đầy sức sống, hai người có một thời gian không gặp, Tần Xán bị quầng thâm của anh làm cho giật nảy mình.

Mike làm một cử chỉ "dừng lại": "Tôi biết cậu muốn nói gì rồi, nhưng đừng nói nữa, hai ngày qua, tôi thức trắng đêm để chụp ảnh, cuối cùng không có nhiều ảnh chất lượng, ông chủ sắp mắng tôi đến chết."

Tần Xán cười nói: "Tốt nhất là bớt thức trắng, cơ thể của cậu cả ngày không chịu nổi."

Mike xua tay: "Không sao, không sao, chỉ là vài ngày gần đây thôi. Nhưng tôi không phải là người liều mạng nhất, người mới tham gia vào tổ của cậu, Xie, anh ấy hình như thức đêm còn nhiều hơn cả tôi."

Bọn họ dùng tiếng Anh giao tiếp, khi Mike nhắc đến họ “Xie”, Tần Xán ban đầu không nhận ra.

Tần Xán: "...Tạ Dĩ Tân?"

Mike gật đầu: "Đúng vậy, chính anh ấy. Nhưng anh ấy và tôi khác nhau, tôi thường thức đến sáng mới đi, nhưng anh ấy từng nhiều lần đến phòng thí nghiệm lúc rạng sáng."

Tần Xán sửng sốt: "Đến lúc rạng sáng?"

"Đúng, tôi cũng không hiểu mà không chỉ một lần. Nhiều lần tôi đã chuẩn bị rời đi vào nửa đêm vì mệt gần chết, nhưng đều bắt gặp anh ấy vừa mới đến phòng thí nghiệm." Mike gãi gãi đầu, "Thật kỳ quái, ban ngày thì không thấy đâu, lại chọn thời gian nửa đêm để đến, tại sao lại thay đổi lịch làm việc như vậy?"

Tần Xán giữ im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: "Cậu còn nhớ mấy ngày cậu gặp anh ấy có mưa không?"

Câu hỏi này ban đầu có vẻ khá khó hiểu, Mike suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không nhớ rõ lắm, nhưng ở Luân Đôn, mưa không phải là chuyện hiếm thấy đâu."

Thấy Tần Xán không nói gì, Mike tiếp tục: "Nhưng không gạt cậu, nhiều người trong tổ chúng tôi tò mò về anh ấy lắm. Nghe đồn lúc đó anh ấy từ chối mấy nhóm nghiên cứu hàng đầu khác để nhận lời mời của Jonathan. Lý do là Jonathan đã đồng ý với một số yêu cầu kỳ quái của anh ấy, ví dụ như anh ấy có quyền quyết định hoàn toàn về kế hoạch nghiên cứu và thời gian làm việc, không cần phải hướng dẫn làm luận án tiến sĩ, cũng không cần tham gia cuộc họp nhóm và không bị ép phải chấm công đi làm. Nếu nghĩ kỹ, thật sự là một thỏa thuận tuyệt vời."

Tần Xán không nói gì. Vì cậu ấy biết rõ mấy chuyện này hơn cả Mike, Tạ Dĩ Tân thường xuyên không tham gia cuộc họp nhóm cũng như chưa từng tham gia các hoạt động xây dựng nhóm.

"Người ta có thể đàm phán với ông chủ đủ loại điều kiện khác nhau, còn tôi thì mỗi ngày đều bị ông chủ mắng ra hoa." Cửa thang máy mở ra, Mike vẻ mặt đau khổ đi ra khỏi thang máy, "Nói chung, tôi phải tiếp tục chụp ảnh thôi."

Tần Xán lấy lại tinh thần, miễng cưỡng gật đầu với Mike: "Mau đi."

Cánh cửa thang máy chậm rãi đóng lại, số tầng màu đỏ tiếp tục thay đổi.

Mặc dù chỉ là một đoạn ngắn ngủn, Tần Xán lại bắt đầu cảm thấy bất an, không thể không suy nghĩ về những chuyện Mike đã nói.

Có thể có khả năng nào hay không, Tạ Dĩ Tân không đến vào ban ngày, mà lại chọn đến vào buổi tối hoặc rạng sáng, là bởi vì... vì mưa ở Luân Đôn sao?

Không phải cậu đang bắt đầu tin vào những lời nói vô lý đó chứ?

Sau khi phản ứng lại, Tần Xán chợt mở to hai mắt: "Thật sự sao, Tần Xán? Cậu thật sự bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về khả năng tồn tại của hiện tượng "mưa là sốt" không?"

Cậu ấy ra khỏi thang máy đi về phía nhà kho, hít mạnh một hơi, buộc bản thân tập trung vào công việc không nghĩ đến những suy tư vô nghĩa. Cậu đã sắp xếp đầy đủ các dược phẩm và vật liệu đã đặt hàng.

Tần Xán lại ngẩn người một lát, sau đó lấy ra điện thoại để kiểm tra số lượng thuốc thử có đúng hay không, nhưng bất ngờ bị thông báo đầy màn hình làm cho giật mình.

"Nhóm trò chuyện [Trùng trùng đại gia đình] có bốn mươi ba tin nhắn chưa đọc."

Tên nhóm trò chuyện này do Hác Thất Nguyệt đặt, bởi vì thí nghiệm của họ sử dụng mô hình tuyến trùng. Thành viên trong nhóm bao gồm cả bốn người Trung Quốc trong phòng thí nghiệm: anh em nhà Hác, Tần Xán, còn có một nữ nghiên cứu sinh sau tiến sĩ, gần đây đang ở Mỹ tham dự một hội nghị.

Tần Xán mở nhóm trò chuyện, thấy Hác Thất Nguyệt đang gào thét:

[Thất Nguyệt Thất Ái Luyến]: "Có ai có thể đến phòng trà ngay bây giờ không? SOS, cứu bé, cứu bé, cứu bé! Có ai có thể đến cứu bé ngay bây giờ không!!!"

[5weeks - Ngũ Chu]: "Anh nghĩ anh mất thêm khoảng một nữa để nói chuyện xong với Jonathan. Liệu có thể yên tĩnh một chút không? Em gây ồn ào từ sáng đến tối."

[Thất Nguyệt Thất Ái Luyến]: "Yên tĩnh à? Đến đây anh trai ruột của em, anh coi đây là ai, anh nói cho em biết em nên điều chỉnh tâm trạng của mình như thế nào bây giờ?"

[Thất Nguyệt Thất Ái Luyến]: "[Hình ảnh]"

Ngay từ đầu, Tần Xán cảm thấy không hiểu vì sao con nhóc này lại hoảng sợ như vậy. Nhưng khi cậu nhấn mở vào hình ảnh nhìn thoáng qua, ngay lập tức hiểu vì sao nó phát điên đến thế.

Hác Ngũ Chu trong nhóm trò chuyện cũng im re.

[5weeks - Ngũ Chu]: "...Anh sẽ quay lại ngay sau khi cuộc họp kết thúc."

[Thất Nguyệt Thất Ái Luyến]: "Ố ồ ô, anh ta bắt đầu nói chuyện với em rồi! Nhanh lên, em không thể chịu nổi nữa, có ai có thể cứu em không?"

[5weeks - Ngũ Chu]: "Nếu em nói rằng em có thí nghiệm cần thực hiện, chạy trốn anh ta trước?"

[Thất Nguyệt Thất Ái Luyến]: "Nhưng em vừa mới hâm thức ăn trưa của mình xong, nếu em bỏ ngay đi mà không ăn gì có phải quá rõ ràng hay không?"

Không ai có thể trách Hác Thất Nguyệt phát điên. Trong hình ảnh, Hác Thất Nguyệt đang ở phòng trà cùng với một người đàn ông Trung Quốc khác tên là Lưu Bố, người từng là nghiên cứu sinh tiến sĩ trong phòng thí nghiệm của bọn họ, ngang hàng với Tần Xán.

Lý do tại sao nói "từng " là vì người này sau đó đã chuyển sang làm việc trong tổ bên cạnh. Họ đã chỉ tiếp xúc với nhau chưa đầy nửa năm, nhưng Lưu Bố đã để lại ấn tượng khắc cốt ghi tâm cho bọn họ.

Nếu dùng lời của Hác Thất Nguyệt để mô tả: "Anh ta là người cha tái sinh trên hành trình nghiên cứu của em."

Nhưng ở đây, từ "cha" không ám chỉ yêu thương và ấm áp nào cả, mà là theo nghĩa đen, bởi vì người này thực sự có mùi cha mạnh mẽ.

Lưu Bố và Tần Xán cùng học cấp bậc sau đại học, nhưng Lưu Bố lớn hơn Tần Xán hai tuổi, vì vậy hắn luôn có một loại tâm lý ghen tị nhỏ nhen với Tần Xán.

Hắn ghen tị với Tần Xán vì Tần Xán trẻ hơn nhưng lại được học bổng toàn phần, luôn sau lưng nói những lời như "Đãi ngộ cho ngoại quốc thật tốt" mặc dù không biết rằng Tần Xán thực ra chọn quốc tịch Trung Quốc.

Đồng thời, hắn đặc biệt quan tâm đến tiến trình nghiên cứu của Tần Xán, thường xuyên lén lút đọc sổ ghi chép thí nghiệm của Tần Xán, sợ Tần Xán sẽ ra thành quả trước mình.

Cũng may hầu hết dữ liệu quan trọng của Tần Xán được mã hóa ở trong máy tính, lại là đồng nghiệp cho nên không muốn căng thẳng với nhau nên đành nhắm mắt làm ngơ.

Khi đó hai anh em nhà Hác vừa mới vào phòng thí nghiệm, bắt đầu thực tập và làm đồ án tốt nghiệp, ban đầu Tần Xán không phải là người hướng dẫn cho hai người bọn họ.

Jonathan sắp xếp Tần Xán hướng dẫn Hác Ngũ Chu còn Lưu Bố hướng dẫn Hác Thất Nguyệt. Tuy nhiên, Hác Thất Nguyệt đã gặp xui xẻo.

Lưu Bố là một người ích kỷ và cực kỳ mẫn cảm, hắn chỉ quan tâm đến thí nghiệm của riêng mình, hơn nữa không muốn chia sẻ tiến trình và kinh nghiệm làm việc của mình với người khác, càng không muốn lãng phí thời gian và nỗ lực để hướng dẫn một sinh viên đại học cái gì cũng không biết.

Tuy nhiên, Tần Xán đã cam kết hướng dẫn Hác Ngũ Chu, lòng tự trọng của Lưu Bố đã không cho phép hắn từ chối hướng dẫn Hác Thất Nguyệt, vì hắn không muốn người khác cho rằng mình kém cỏi về khả năng và năng lực so với Tần Xán.

Vì vậy, hắn đã sắp xếp cho Hác Thất Nguyệt làm một loạt công việc tạp vụ làm sạch và rửa chén, hắn đặt tên cho việc mỹ miều này là "em gái rèn luyện một chút".

Những công việc này trong phòng thí nghiệm vốn đã thuê kỹ thuật viên chuyên môn đến làm, nhưng Lưu Bố lại cố tình giao chúng cho Hác Thất Nguyệt làm, hơn nữa việc dọn dẹp này không chỉ một hai ngày mà là suốt cả tháng.

Vì thế suốt một tháng, đề tài nghiên cứu khoa học của Hác Thất Nguyệt không có tiến triển gì. Trong khi người này đang làm các thí nghiệm, cô ấy rửa chén, người kia phân tích dữ liệu, cô ấy chỉ có thể hì hục xách túi rác đi lên đi xuống cầu thang.

Khi Hác Thất Nguyệt muốn hiểu thêm về một số thí nghiệm, Lưu Bố thường rút ra câu nói kinh điển của mình: "Em gái nhỏ, trái tim nông cạn, thiếu kiên nhẫn, một chút khổ cũng không chịu nổi, người mới không thể không trải qua các công việc lặt vặt từng bước một à?"

Thỉnh thoảng, lại nói một câu: "Phải biết ơn tôi đã thử nghiệm cô trước, nếu không, tôi thật sự không dám giao cho cô thực hiện các thí nghiệm quan trọng."

Tóm lại, hắn luôn dùng tư cách của tiền bối để khoa trương múa may quay cuồng với Hác Thất Nguyệt, không chỉ buộc cô phải làm một đống công việc vặt vãnh mà còn thường xuyên giao cho cô nhiệm vụ mang cơm, mà còn chẳng bao giờ trả tiền nữa cơ.

Hác Thất Nguyệt hỏi khi nào có thể làm một số thí nghiệm cốt lõi, câu trả lời vĩnh viễn là "Chờ một chút đi".

Lúc đó, Hác Thất Nguyệt đã bị tra tấn đến khổ không thể tả. Đề tài tốt nghiệp của cô bị kéo dài mà không có bất kỳ tiến triển nào, cô bé vốn vui vẻ hớn hở đã bị quấy rối đến mức gần như trầm cảm.

Cho đến một ngày, khi cô đang trốn trong hành lang lén lút lau nước mắt, bị Tần Xán nhìn thấy.

Lúc bị Tần Xán hỏi, cô bé vẫn còn cứng miệng: "Em không giận anh Lưu, em chỉ, chỉ là có chút đau lòng tiền cơm của em... hu hu hu hu..."

Tần Xán cảm thấy không biết mình nên khóc hay nên cười.

Sau khi tìm hiểu tình huống, cậu ấy đã dẫn Hác Thất Nguyệt đến gặp Lưu Bố, sau đó đến văn phòng của Jonathan để tiến hành một cuộc đối đầu tay ba.

Đầu tiên, Tần Xán tỏ vẻ mình có đủ thời gian và năng lượng để hướng dẫn cả hai anh em nhà Hác, thỉnh cầu Jonathan giao hai anh em cho mình. Sau đó, lại trước mặt Jonathan, cậu yêu cầu Lưu Bố trả lại toàn bộ số tiền cơm mà hắn nợ Hác Thất Nguyệt, ngay cả một số lẻ cũng không cho thiếu.

Cuối cùng, chuyện này đã kết thúc không dễ nhìn lắm, sau đó, bầu không khí khó xử bao trùm phòng thí nghiệm khi bọn họ gặp nhau.

Không biết liệu có phải vì mất mặt trước người khác hay vì hay là đề tài vẫn tiến triển không thuận lợi, tóm lại sau khi Lưu Bố chuyển sang tổ nghiên cứu bên cạnh, họ cũng không còn gặp mặt nữa.

Tuy nhiên, các nhóm nghiên cứu cùng tầng dùng chung một phòng trà, Hách Thất Nguyệt hôm nay tương đối xui xẻo, một mình gặp được Lưu Bố, xác suất lớn lại phải trải qua mấy bài giảng của “cha”.

[++]: "Chết tiệt, tại sao thằng đó lại quay lại?"

[Thất Nguyệt Thất Ái Luyến]: "Chị Gia Gia! Không có chị em làm sao sống được, uưưưư!"

Lạc Gia Gia là một nữ nghiên cứu sinh sau tiến sĩ, là một cô gái nóng bỏng có sức chiến đấu cực mạnh.

Lúc đó, vụ việc này đã náo loạn khá lớn, sau khi Lạc Gia Gia biết được, cô ấy đặc biệt thương yêu Hác Thất Nguyệt. Về sau cô thường xuyên chế giễu Lưu Bố trước mặt mọi người trong khu vực chung, mỗi lần Lưu Bố đều tái xanh đỏ bừng. Sau này thấy cô và Hác Thất Nguyệt ở cùng một chỗ, hắn đều chủ động lựa chọn đi đường vòng.

[++]: "Không sao đâu, đừng sợ."

[++]: "Chị đã tìm một cứu binh tạm thời cho em, hẳn là lát nữa sẽ đến."

[Thất Nguyệt Thất Ái Luyến]: "Ừ ừ ừ?"

Một lát sau, Hác Thất Nguyệt chỉ viết hai chữ to giản dị.

[Thất Nguyệt Thất Ái Luyến]: "Mẹ kiếp."

Câu tục ngữ này được Hác Thất Nguyệt viết cách đây mười lăm phút, cũng là câu cuối cùng mà cô gửi vào nhóm trò chuyện, chỉ với hai chữ ngắn gọn nhưng khiến mọi người phải suy tưởng vô tận.

Sau đó, Hác Ngũ Chu hỏi cô có chuyện gì, Hác Thất Nguyệt đã không trả lời bất kỳ câu hỏi nào nữa.

Cảm thấy không ổn chút nào, Tần Xán đã đặt thuốc thử vừa lấy về đặt trên bàn làm việc, liền nhanh chóng chạy về phía phòng trà.

[Xán]: "Tôi sẽ đến ngay."

Tần Xán gần như một đường chạy đến phòng trà.

Phòng trà sử dụng cửa kính trong suốt, vì vậy Tần Xán từ xa đã thấy Hác Thất Nguyệt đang ngồi quay lưng về phía mình còn Lưu Bố ngồi ở đầu bàn bên kia.

Mặc dù không thể thấy gương mặt của Hác Thất Nguyệt, nhưng Tần Xán đã thấy vai cô bé đang run rẩy.

Cậu cho rằng cô bé bị bắt nạt và khóc, liền kìm lại cơn giận và bước đến gần nhanh hơn, lập tức thấy rõ ràng mặt nghiêng của Hác Thất Nguyệt, mới nhận ra tình huống có lẽ không giống như mình tưởng tượng.

--- Bả vai Hác Thất Nguyệt sở dĩ đang run điên cuồng, không phải do cô ấy đang khóc, mà là bởi vì cô ấy…đang cố nín cười.

Ngược lại, Lưu Bố ngồi đối diện cô ấy với khuôn mặt tái mét, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Cùng lúc đó, Tần Xán phát hiện còn có một người thứ ba đang ngồi giữa Hác Thất Nguyệt và Lưu Bố. lúc này cậu mới hồi tưởng lại, Lưu Gia Gia trong nhóm nói: "Chị đã tìm một cứu binh."

Qua cửa kính phòng trà, Tần Xán thấy rõ mặt của vị cứu binh này.

--- Chẳng phải ai khác, chính là khuôn mặt bình thản của Tạ Dĩ Tân.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------*** Tác giả có điều muốn nói:

Tiểu Tạ: Tôi thật sự muốn tan làm.

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.