Chương 4: Ta, Linh Quỳnh, thu tiền(4)

Người trong cuộc là cô vì tránh né người đuổi theo, lúc này cũng không biết đang ở cái khách sạn nào.

Linh Quỳnh xác định đằng sau không có người đuổi theo, thì thở hồng hộc, đưa tay quạt quạt gió.

Một lát sau, cô lấy hai tấm chi phiếu ra, trong nháy mắt trên mặt đã có nụ cười xán lạn.

Nam chính đúng là đáng tiền.

20 triệu lận đó!!

Tiền của NPC không lừa thì phí. Cái này hoàn toàn chính là tiền của game đưa trang bị cho người chơi giỏi rồi.

Linh Quỳnh vừa phát thẻ người tốt cho nam chính, vừa sờ chi phiếu, cong ngón tay búng một cái. Đôi mắt trong trẻo sáng ngời đảo quanh..... Hay là đi đâu đó để bản thân vui vẻ thoải mái một chút nhỉ?

Linh Quỳnh đang suy nghĩ thì chợt liếc thấy một thứ.

Đó là dòng chữ to, được khảm vàng sáng lấp lánh.

Dòng chữ này cũng không có gì kỳ lạ, tùy ý mở website nào ra đều có thể nhìn thấy.

Nhưng mà nó ở trên một cái đầu người —— Vậy thì kì quái.

Linh Quỳnh: "......" Muốn xóa đi thật đấy.

Cái trò chơi này hình như không có ghi danh hiệu NPC mà?

Là cô mở ra hình thức kỳ quái gì sao?

[Ngài không chọn nam chính, cho nên ta chọn lựa một mục tiêu phù hợp yêu cầu trong thế giới này cho ngài.]

............!!!

Không phải chính ta chọn sao?

Sao các người tự tiện chọn vậy hả?

[Không có nói là tự ngài chọn mà.]

Linh Quỳnh: "......"

Linh Quỳnh rất muốn lấy chứng cứ ra dán lên trên mặt Vinh Diệu.

Nhưng mà cô cẩn thận suy nghĩ một hồi, hình như đúng là không có nói tự cô chọn......

Khinh thường rồi!

Thất sách thất sách.

[Có phải nên xác định nhân vật trước mắt không ạ?] Thanh âm ngọt ngào của Vinh Diệu không hiểu sao có chút vui mừng.

Linh Quỳnh: "......"

Ngươi cũng nói như vậy, ta có thể nói cái gì nữa đây?

[Nhân vật xác định.]

[Hình thức thứ hai "Hình thức nuôi dưỡng" khởi động...]

Chờ đã!!

Hình thức nuôi dưỡng là cái quỷ gì vậy? Không phải công lược sao?

[Ta chưa từng nói nha.]

Linh Quỳnh miễn cưỡng nặn ra một ý cười, "Cho nên, nuôi dưỡng là cái méo gì?"

[Thật ra cũng gần giống với công lược. Hẳn là ngài đã từng chơi loại game người yêu ảo phải không? Hình thức nuôi lớn cũng không khác lắm, cực kỳ vui vẻ, mà trò chơi của chúng ta y như thực tế vậy, đó chính là vui vẻ gấp đôi. Nuôi một lúc thì vui vẻ một lúc, nuôi cả đời, thì vui vẻ cả đời. Tình yêu à, lựa chọn của ngài tuyệt đối giá trị!]

[Một lúc nữa sẽ giải đáp kỹ càng cjo ngài. Ngài chờ một lát nhé.]

[Khởi động kho thẻ.....]

[Khởi động ba lô.....]

Trước mắt Linh Quỳnh xuất hiện màn hình ảo trong không khí.

Màn hình chỉ có một mình cô có thể nhìn thấy.

Trên màn hình có tất cả hai ô biểu tượng, một cái kho thẻ, một cái ba lô.

Kho thẻ có số phần trăm chữ nhảy lên, ba lô lại là màu xám .

[Khởi động kho thẻ thành công, tặng kèm người chơi thẻ trải nghiệm nuôi dưỡng ×10.]

Đầu Linh Quỳnh nho nhỏ, dấu chấm hỏi thật to.

Cách chơi của các ngươi đến cùng cái gì?

[Tình yêu à, ngài cần đến rút thẻ bài kịch bản mục tiêu nhân vật, mới có thể khởi động kịch bản, rồi cùng mục tiêu nhân vật như này như này như thế như thế ấy.]

...... Như này như này như thế như thế là kiểu gì?

[Là như thế đó.] Trong thanh âm Vinh Diệu tựa hồ có một chút thẹn thùng.

Ngươi thẹn thùng cái beep?

Đây là một trò chơi đứng đắn sao?

Vinh Diệu thẹn thùng xong, lại tiếp tục giảng giải.

Đơn giản mà nói chính là phải rút thẻ từ trong kho thẻ kia.

Rút được thẻ bài là có thể khởi động kịch bản, mở khóa tin tức liên quan đến mục tiêu, mới có thể tiến hành nuôi dưỡng các kiểu đối với nhân vật mục tiêu.

Tỉ như kịch bản là cô cần ngồi chung xe buýt với nhân vật mục tiêu, như vậy thì cần phải rút được thẻ bài ngồi chung xe buýt. Nếu như không rút ra thì không thể khởi động sự kiện này.

Cũng giống trong các trò chơi khác phải kích hoạt nhiệm vụ mới có thể trò chuyện liên quan với NPC.

Mấu chốt là ở chỗ......

Rút thẻ là cần nạp tiền!

Đúng!

Bạn không nhìn lầm!

Cần nạp tiền!

Linh Quỳnh trực tiếp xù lông.

Cái trò chơi nát gì thế này? Tại sao bắt đầu lại là nạp? Đã suy nghĩ đến cảm nhận của người chơi chưa hả?

[Ta đã nhắc nhở ngài rồi, chiến lược nam chính là đơn giản nhất.] Vinh Diệu rất vô tội, [Là ngài không nghe ta mà.]

Linh Quỳnh trầm mặc. Cô muốn quay lại, "Bây giờ ta chọn nam chính còn kịp không?"

Nam chính đẹp trai như vậy, còn có tiền, ta có thể!

Không phải chỉ là giẫm lên quan tài của nữ chính, đá lăn linh bài để thượng vị sao?

Không khó!

[Không được.] Vinh Diệu vô tình từ chối cô.

Hình thức đã định là không thể sửa đổi.

Cái phó bản sau không được.

Cái phó bản sau sau nữa cũng không được.

Linh Quỳnh: "......"

Vì sao lúc trước không nói hả?

[Ngài cũng không hỏi mà.]

Linh Quỳnh: "......"

Không hỏi thì không nói?

Cái trò chơi nát của các ngươi sao có thể bán!

......

Cô cho rằng đây là một kịch bản trò chơi yêu đương.

Ngàn lần không ngờ, đây là một cái trò chơi nạp tiền đơn giản thô bạo.

Treo đầu dê bán thịt chó mà!

Linh Quỳnh suýt chút nữa tức chết tại chỗ.

Nhưng nhìn 10 cái miễn phí được đưa tặng kia, cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn là rút.

Tới cũng tới rồi.

Đưa cũng đã đưa.

Không rút là không thể!

Không thể lãng phí!

Lãng phí là đáng xấu hổ!

Rút thẻ không cần cô động tay, chỉ cần một suy nghĩ.

Rút thẻ cũng không khác gì trò chơi rút thẻ bình thường.

Ánh sáng nhạt lóe lên, hết thẻ này đến thẻ khác từ trong kho bay ra ngoài, xếp thành một vòng tròn.

Mặt thẻ hơi giống hoa văn ma pháp trận, có viết 2/3 ở giữa.

Lúc cô nhận được khoang trò chơi cũng thấy cái này.

Hình như là logo trò chơi.

Thế nhưng là trò chơi này không phải gọi Cảnh trong mơ sao?

2/3 lại là cái ý gì?

Suy nghĩ của Linh Quỳnh bay xa, thẻ bài đã tự động xoay chuyển.

"Ngài dường như không may mắn lắm" mấy chữ vàng to lóng lánh chiếm giữa thẻ bài.

Linh Quỳnh: "......" Cảm giác trải nghiệm cực kém!

Hô...... Không vội, mới thẻ đầu tiên thôi, còn chín cái nữa, vẫn có cơ hội.

Linh Quỳnh tiếp tục xem tấm thứ hai.

Tấm thứ hai —— Ngài không có rút trúng đâu.

Tấm thứ ba —— Cố lên, lần sau nhất định trúng!

Tấm thứ tư —— Hay ngài đổi cái tư thế rồi lại rút?

......

Rút thêm mấy cái, lời trên mỗi một tấm đều không giống nhau, nhưng lại công khai nói với cô —— Ngay cả một cái cái rắm bạn cũng không rút được.

Linh Quỳnh dần dần mất cảm giác, đồng thời chuẩn bị logout lui hố bất cứ lúc nào.

Tấm thứ mười...... Ừm? Hình như không phải chữ......

Đó là một tấm ảnh.

Có hơi giống hành lang khách sạn cô ở bây giờ. Phía dưới cùng thẻ bài có mấy con số ——2618.

Có ý gì?

[Địa điểm trên thẻ bài nhất định sẽ tự khởi động.] Âm thanh Vinh Diệu lại vang lên lần nữa.

Linh Quỳnh cười một cái, giây sau khóe miệng thu lại, vẻ mặt lạnh lùng.

Tao điên mới tin mày.

Linh Quỳnh lui ra ngoài, trở lại màn hình trang chủ.

Vừa rồi biểu tượng màn hình chỉ có hai ô, lúc này có thêm một Sách ảnh.

Ánh mắt Linh Quỳnh quét đến, Sách ảnh tự động mở ra.

Cô nhìn thấy đầu tiên là cái tên rất bắt mắt —— Lục Văn Từ (1|16), bên dưới là tấm thẻ bị úp lại, chưa có ai lật lên.

Xuống chút nữa là thẻ bài, nhưng lại nhỏ hơn cái kia rất nhiều.

Cái thẻ cô rút vừa nãy đã sáng lên.

Vị trí còn lại cũng là thẻ bài, nội dung trong thẻ là những cảnh khác nhau, giống như ảnh chụp màn hình trong một bộ phim. Nhưng hình ảnh lại xám xịt, không có thắp sáng, tên phía dưới cùng cũng bị ẩn đi.

Linh Quỳnh nhìn Sách ảnh toàn màu xám thì hơi thở ra một hơi.

Cô nhắm mắt lại một lúc buộc mình bình tĩnh lại.

Linh Quỳnh nhìn về phía đầu hành lang bên kia. Người đàn ông có chữ "Từ" trên đầu đã bước vào thang máy. Cô chỉ vừa vặn trông thấy chữ "Từ" thoáng qua, cuối cùng biến mất.

Linh Quỳnh chưa đóng sách ảnh lại, cho nên cô trông thấy rõ ràng phía dưới tấm thẻ bài "2618" có thêm một dấu ấn màu đỏ tươi chứa ký hiệu 2/3.