Chương 10

"Em lại đang viết cái gì vậy?"

Lạc Diễn Hàn đi tới bên cạnh vợ, nhìn cô bối rối đóng cuốn sổ, đỏ mặt nhìn mình.

"Không có.. Không có gì."

"Ngủ thôi." Lạc Diễn Hàn thúc giục cô.

"Được, để em thu dọn lại một chút." Nhìn chồng xoay người trở về phòng ngủ, Ý Lương vội vàng cất cuốn sổ.

Dĩ nhiên lúc cô không để ý Lạc Diễn Hàn quay người lại trên mặt xuất hiện một nụ cười, Lạc Diễn Hàn vẫn không nói cho cô biết, hắn đã đọc qua cuốn sổ của cô, mặc dù việc này là xâm phạm đời tư của cô, nhưng hắn cũng không phải là cố ý, quyển sổ kia đã bị hắn phát hiện từ lúc hắn còn đi lính, khi ấy Ý Lương đi học ở trường, hắn ở nhà thu xếp đồ đạc thì thấy quyển sổ kia, phát hiện cô chỉ viết nó vào mười phút đồng hồ trước nửa đêm, hắn nhớ toàn bộ, thú vị chính là Ý Lương có thể viết tất cả tâm sự vào quyển sổ ấy, mà không chịu nói nửa câu với hắn.

"Ngày mai em đi gặp ba phải không?"

Hắn có thể hiểu Ý Lương khẩn trương như thế nào, nhất định cô đang nghĩ đến cuộc hẹn ngày mai, cho nên mới phải viết tâm tình của cô vào cuốn sổ.

"Ừ.. Em không biết em phải nói gì với ông ấy nữa." Mặc dù hai người đã sớm gặp mặt, nhưng lần này Lạc Diễn Hàn sẽ không đi với cô, cho nên cô đang nghĩ thử làm thế nào để đối mặt một mình.

"Cứ như bình thường là được rồi." Hắn nắm tay cô, nhẹ nhàng đùa nghịch những đầu ngón tay.

"Cái đó.. Chưa có tới.." Ý Lương cắn môi cẩn thận nói.

Hắn cũng nhớ hình như kỳ sinh lý của Ý Lương đã đến muộn một chút. "Bao lâu rồi?"

"Năm, sáu tuần." Cô lắp bắp nói.

Mấy năm đầu khi hai người vừa phát sinh quan hệ thân mật hắn cũng từng lo lắng vấn đề này, Ý Lương quá mê người, có đôi khi hắn không có cách nào khống chế mình, cũng lo lắng cô sẽ mang thai, nhưng kể từ khi bọn họ kết hôn rồi chuyển nhà, hắn có ý thức trách nhiệm hơn, lần nào hắn cũng dùng biện pháp phòng ngừa.. Ngoại trừ khoảng thời gian hắn bị thương lúc trước, thời gian ở nhà nhiều hơn, vốn nghỉ ngơi cho tốt, nhưng ngồi bên cạnh là người vợ xinh đẹp hắn có vài lần không kiểm soát.

"Em chưa kiểm tra sao?"

"Em có mua que thử thai rồi."

"Kết quả như thế nào?"

"Em không biết nó có hay không.."

"Sao lại không biết có hay không?" Lạc Diễn Hàn lo lắng.

"Vạch đó chỉ đến một nửa.." Ý Lương rất chắc chắn, bởi vì cô xem đi xem lại rất nhiều lần, thật sự là không có cách nào đoán được.

"Anh biết gần đây có một tiệm thuốc." Lạc Diễn Hàn đột nhiên nhảy ra khỏi giường, mặc quần áo, thật sự hơn nửa đêm chạy đi mua một đống que thử thai mang về.

Thật ra thì chỉ cần ngày mai đưa Ý Lương đến bệnh viện kiểm tra là có thể giải đáp tất cả nghi ngờ của hắn, nhưng hắn thật sự rất muốn biết đáp án, hai người nín thở tập trung mở tất cả các que thử thai, mỗi loại thử một lần.. mấy phút sau các que thử thai đều cho đáp án, đều thay đổi màu, vạch cũng hiện lên, cái nào cũng cho đáp án giống nhau.

Ba giờ sáng, Lạc Diễn Hàn xác định mình sắp làm ba.

Hai người trong khoảng thời gian ngắn đều không nói gì, chỉ nhìn nhau. Lạc Diễn Hàn khó có thể tưởng tượng bụng Ý Lương sẽ dần lớn lên, hơn nữa thai nhi đang lớn lên trong đó là con của hắn.

"Anh không vui sao?" Ý Lương dè dặt hỏi, bởi vì vẻ mặt Lạc Diễn Hàn không hiện lên sự phấn khích gì, ngược lại giống như bị đánh một quyền.

"Anh rất vui.." Hắn vươn tay ôm cô vào lòng. "Chỉ là anh không biết phải biểu đạt như thế nào, anh nghĩ chúng ta sẽ có con muộn một chút, nhưng mà bây giờ có cũng rất tốt."

"Suýt nữa em nghĩ anh không thích." Ý Lương thở phào nhẹ nhỏm.

"Sao em lại cho rằng anh không thích? Anh muốn em mang thai con của anh, sinh con cho anh, anh dĩ nhiên thích! Chẳng qua em không biết anh lo lắng cho em nhiều thế nào đâu, có phải em không muốn có không? Hay là em.."

"Em muốn mà." Ý Lương không đợi hắn nói xong đã gật đầu khẳng định.

"Nhưng em.." Cuộc sống của cô luôn được hắn bảo vệ, từ trước đến bây giờ, sau khi hắn gặp cô lần nữa, cô gầy đến mức chỉ thấy xương, trông rất yếu ớt, mặc dù hiện tại cơ thể cô đã tốt trước kia, nhưng nghĩ đến trong bụng của cô sẽ nuôi nấng một sinh mệnh khác..

"Lạc, anh nghĩ rằng anh có thể yên tâm về em lúc nào sao?" Cô nghịch quần áo trước ngực hắn, ngồi trên đùi của hắn, cho dù đã ba giờ sáng, hai người vì chuyện này đã sớm hết buồn ngủ, chỉ ôm nhau nói chuyện đã cảm thấy thật tuyệt.

Lạc Diễn cười nhạt, thật sự hắn chưa bao giờ yên lòng về Ý Lương, lúc đầu hắn nghĩ mình vì muốn chăm sóc cô, cô vẫn luôn là người hắn quan tâm nhất trên thế giới này, có lẽ hắn nên tin tưởng cô cũng có năng lực có thể tuwh chăm sóc mình, nhưng hắn bị bế tắc, luôn không bỏ được Ý Lương.

"Lạc, anh thật sự làm em rất hạnh phúc." Cho dù là quá khứ hay tương lai, cô vẫn luôn tin tưởng Lạc Diễn Hàn mãi mãi là người duy nhất luôn bên cô.

Lạc Diễn Hàn cúi đầu nhìn nụ cười ngọt ngào của vợ, trong lòng nhớ lại cuộc gọi xế chiều nhận được lúc ở công ty, là vợ Lạc Chính Dương gọi tới, cô nói Lạc Chính Dương muốn gϊếŧ hắn, nhắc hắn đề phòng cẩn thận, bây giờ Ý Lương lại có thai, hắn lại càng phải chú ý đến an nguy của Ý Lương hơn mới được.