Chương 11: Vẫn chưa từ bỏ ý định



Khi Thi Mộc Nhiên được 10 tuổi, An Bạc đã cho cậu một chú chó Rottweiler* có thân hình đen và đôi chân màu nâu sẫm, chú chó này rất mạnh mẽ, di chuyển nhanh nhẹn, trông rất thông minh và điềm tĩnh, Thi Mộc Nhiên rất thích nó.

*Rottweiler hay còn gọi là rốt hoặc rotti là một giống chó có nguồn gốc từ Đức được dùng như loại chó chăn gia súc nhưng thường được huấn luyện để trở thành chó nghiệp vụ.

Loại chó này chỉ có thể có huấn luyện tốt nếu nó được nuôi dưỡng từ nhỏ, nhưng khi An Bạc đưa nó cho Thi Mộc Nhiên, con chó đã rất lớn, nó nhận biết được cả người và sợ người lại.

Bất kể là Thi Mộc Nhiên dọn phân dọn nướ© ŧıểυ hay cho nó bao nhiêu thức ăn thì Rottweiler đều vẫn luôn thờ ơ với cậu.

Thiếu gia Thi Mộc Nhiên tuy tính tình nóng nảy nhưng lại kiên nhẫn một cách đáng kinh ngạc, chú chó càng phớt lờ cậu chủ nhỏ của mình thì những lúc rãnh rỗi cậu càng thích dắt chó đi dạo và trêu chọc nó.

Rottweiler ở trước mặt cậu thì luôn tỏ vẻ hung dữ, khó thuần hóa nhưng khi ở trước mặt người bố Alpha của cậu nó lại bộ dạng khác nó cúi đầu, lỗ tai rũ xuống, vểnh đuôi, khí thế hung dữ xung quanh nó không dám lộ ra dù chỉ một chút.

Mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng như thế này Thi Mộc Nhiên cười đến đau bụng, cậu không buồn chán đến mức xem mấy trò cười của chó chỉ là cậu cảm thấy con chó này không giống bình thường, thông minh lanh lợi, biết được ở trước mặt của người nào thì không nên hành động tùy tiện như vậy.

Cho đến một ngày nọ, cậu bỏ con chó trong một cái l*иg lớn bằng một sợi xích sắt nặng nề, không đưa nó đi dạo, không dọn phân hay cho nó ăn nữa.

Ba ngày sau, cậu đến gặp con chó, dùng chân đá vào chuồng:

“Con chó lớn ngu ngốc, có muốn đi chơi không, nếu có vậy thì vẫy đuôi với tôi có được không?”

Rottweiler ủ rũ cụp đuôi nhỏ giọng nức nở vài tiếng, hai mắt tròn quay nhìn cậu, cuối cùng cũng làm theo.

Khi đó Thi Mộc Nhiên còn rất nhỏ, đến bây giờ cũng không nhất định có suy nghĩ như vậy, đây là cách của Lăng Lan dạy cho cậu.

Lăng Lan nói với cậu:

“Nhiên Nhiên, nếu thật sự thích nó thì cậu có thể thử những cách khác, không tốt với nó hoặc là đối tốt với nó để nó có thể trở thành chó cứu hộ.”

Sau đó, Rottweiler đi theo sau Thi Mộc Nhiên với bộ dạng thản nhiên tuyệt đối trung thành và ngoan ngoãn nghe lời. Thi Lệ Nghiêm nhìn thấy vậy hiểu ý nở một nụ cười mà ít khi thấy được với cậu.

Thi Mộc Nhiên ngập tràn niềm vui, cậu không biết rằng việc thuần hóa một chú chó lại có thể nhận được nụ cười khen ngợi như vậy từ cha mình.

Khi lớn lên thêm một chút nữa cậu cuối cùng hiểu rằng cậu được công nhận không chỉ vì sự xuất sắc mà còn vì những gì cậu có.

Cậu không bao giờ học được biện pháp nhưng cậu hiểu đạo lý.

Cậu có thể không nhất định phải giỏi như vậy, dù sao thì khi giỏi, cậu cũng không nhận được một câu khen ngợi từ người cha Alpha của cậu nhưng cậu muốn có những thứ tốt nhất.

Lăng Lan cho rằng nhân tài có thể chinh phục được những điều tốt đẹp nhất đây là năng lực và cha cậu chính là một người như vậy.

Thi Mộc Nhiên không biết nhiều điều nhưng hắn có thể biết được ăn Mala Tang* ngon nhất, có được Alpha cao cấp nhất sau đó cậu chính là người mạnh nhất.

*Malatang (麻辣燙): Ma lạt thang là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên.

Ánh mặt trời chiếu qua mái tóc vàng xoăn của Thi Mộc Nhiên và phủ bóng lên đôi bàn tay cậu, một nụ cười vô tâm và hạnh phúc trên khuôn mặt cậu.

Một nhóm con gái mặc váy xếp ly vây quanh sân chơi, họ tụ tập bên ngoài hàng rào theo nhóm ba và năm người nhìn những Alpha lực lưỡng trên sân chơi đỏ mặt và thì thầm.

Thi Mộc Nhiên ngồi ở hàng ghế đầu tiên, mặc một chiếc áo len màu cam trên tay cầm một chai soda.

Trong sân vận động cách đó không xa mọi người đang vây xem Thương Bách đang lừa bóng điêu luyện trong khi chạy nước rút.

Đồng phục học sinh của cậu ấy được xoắn lên đến khủy tay, để lộ những đường cơ đầy đặn, mồ hôi lấm tấm trên trán, biểu cảm trên mặt nghiêm túc và tập trung.

Chính là loại người vừa đẹp trai lại vừa ngầu.

Thương Bách không chỉ học giỏi, ngoại hình đẹp mà còn chơi bóng rổ rất hay ngay cả trong khoảng thời gian bận rộn và căng thẳng của năm cuối cấp ba, cậu ta vẫn duy trì thói quen đến sân chơi bóng rổ từ hai hoặc ba ngày mà không hề ảnh hưởng gì đến việc học của mình.

Thi Mộc Nhiên không nhìn chằm chằm vào cơ bắp và khuôn mặt của học sinh giỏi Thương như những nữ thần đó mà đang ngắm nhìn đôi chân dài của Thương Bách với hiệu ứng ngẩng cao đầu 1m8.

Cậu thừa nhận mình cũng ghen tị, hồi nhỏ cũng chơi bóng rổ để chân dài ra sau này mệt quá kiệt sức nên bỏ cuộc giữa chừng giờ nghĩ lại cậu thực sự hối hận.

Chơi bóng rổ tốt biết bao, chơi bóng rổ chân dài, không chừng cậu không phân hoá thành Alpha Nguyên nhân lớn nhất cũng là bởi vì chân quá ngắn.

Ngồi cạnh Thi Mộc Nhiên chính là Vu Nguyệt Lãng tình địch của cậu, nói thật là cảnh này vừa xấu hổ vừa buồn cười.

Thi Mộc Nhiên không có nhiều thành ý trong việc theo đuổi Vu Nguyệt Lãng, về cơ bản đều đập tiền cho nó, nhưng giọng điệu vừa đủ để tất cả bạn học trong trường không ai không biết.

Mặc dù Vu Nguyệt Lãng không tiếp nhận cậu nhưng không có cách nào xóa bỏ sự thật là cậu đã từng theo đuổi cậu ta.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, hai người họ đã từ một cặp tình nhân lãng mạn trở thành tình địch, đây là việc mà thiếu gia Thi có thể làm được. Cậu không chỉ làm được mà còn làm rất tốt, rất tự nhiên .

Việc này mọi người ai cũng biết, việc mà mọi người không biết là cậu cũng coi Thương Bách là tình địch từ lâu. Chuyện này rất kịch tính, Thi Mộc Nhiên cũng không phải không nghĩ đến việc này nên có lẽ cậu có thể hiểu tại sao Thương Bách không muốn để ý đến cậu.

Đối xử với cậu ta như tình địch sau đó lại theo đuổi cậu ta không tha, ai ngờ cậu đang tự mình làm trò hề chẳng trách Thương Bách càng ngày càng thờ ơ với cậu.

Thảo nào những quả táo cậu rửa rất chăm chỉ và cẩn thận phết mật ong lên đó đều bị Thương Bách ném vào sọt rác.

Cậu không thể ném tiền vào cậu ta giống như Vu Nguyệt Lãng được. Người lạnh lùng như học sinh giỏi Thương chắc chắn sẽ cảm thấy mất mặt khi bị người khác đập tiền vào minh mặc dù cậu ta thường xuyên làm việc bán thời gian và cũng rất thiếu tiền.

Thi Mộc Nhiên nghĩ tới nghĩ lui cậu cảm thấy muốn theo đuổi thì phải theo đuổi thật tốt, không cần tiền thì cậu sẽ quan tâm chăm sóc, sẽ có thứ cậu ta muốn mà bản thân mình có thể cho được.

Nghĩ đến đây, cậu vỗ đùi mình chợt nhận ra, đúng vậy sẽ thật tốt nếu cậu trở thành một chiếc áo khoác nhỏ ấm áp có thể làm tan chảy trái tim băng giá của cậu ta.

Thi Mộc Nhiên hô một câu thật to với Thương Bách đang ném bóng:

“Thương Bách ~ Cố lên nha!”

Âm cuối kéo thật dài và dính xốt đường é.

Thương Bách sửng sốt một chút, trái bóng trực tiếp từ trong tay cậu rơi xuống.

Sau hiệp một của trận bóng, những người xem đã ngừng nhìn Thương Bạch chơi bóng rổ. Tất cả sự chú ý của họ đều đổ dồn vào tiểu thiếu gia Thi người đã hô cố lên để cổ vũ cho cậu.

Thương Bách không chịu nổi nữa, cậu đập bóng xuống dưới chân, dùng tay vò nhẹ tóc mái lòa xòa trên trán để lộ đôi mắt dài, hẹp và sâu, đầu lông mày nhướng lên.

Có người huýt sáo một tiếng thật lớn: “Thương Bách không đánh nữa à?”

“Đánh cái gì mà đánh, thiếu gia Thi mà hô thêm hai lần nữa là đội của chúng ta sẽ mất điểm ngay lập tức.”

Thương Bách sắc mặt lạnh lùng bước ra khỏi tòa, Thi Mộc Nhiên và Nguyệt Lãng đồng thời đứng dậy cũng đồng thời đưa tay đưa nước đến trước mặt cậu.

Tất cả các bạn học đồng loạt nhìn ba người họ, chờ đợi xem một cảnh của màn kịch kinh điển hằng năm.

Thương Bách nhận lấy nửa chai nước đã vặn nắp mà Nguyệt Lãng đưa gần như không chút do dự, không để ý đến sự tồn tại của Thi Mộc Nhiên.

Thi Mộc Nhiên không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thương Bách. Trời ơi, người gì thế này tại sao có thể lười biếng như thế, lười đến nổi cái vặn nắp chai cũng không muốn vặn sao?

Một lúc lâu sau, cậu lặng lẽ thở dài vặn nắp chai ra rồi đưa trước mặt Thương Bạch, thôi hay là trực tiếp đút cho cậu ta uống luôn ai bảo cậu ta lười biếng cơ chứ.

Thương Bạch bị cái chai đột nhiên đưa lên miệng làm cho sợ hãi, lùi lại mấy bước, đám người ồn ào lúc nãy đã yên tĩnh trở lại.

Thương Bạch vẻ mặt thẳng thắn: “Cậu làm gì vậy?”

Thi Mộc Nhiên chép miệng: “Ồ, cậu không phải muốn như vậy sao.”

"Tôi muốn như vậy lúc nào?"

Thi Mộc Nhiên buồn cười nhìn cái tính bướng bỉnh của người đàn con trai này đi!

Thương Bách thậm chí không thèm đợi cậu trả lời:

“Đem nước đi đi, cậu không phải lại hạ thuốc chuột nữa chứ.”

Thi Mộc Nhiên ngơ ngác nhìn cậu, thuốc diệt chuột? Thuốc diệt chuột nào?

“Ồ–”

Cậu đột nhiên nhớ tới Thương Bạch hình như đã nói là thuốc diệt chuột đối với cậu giống như mật ong làm ẩm ruột mà thôi vì vậy thuốc diệt chuột chính là mật ong cho nên cậu nói:

" Ồ, cậu muốn tớ bỏ thuốc diệt chuột vào nước à. Sao cậu không nói sớm chú Vương cho tớ một lọ lớn, dù sao thì cậu không cần táo nữa, cậu giữ lại đi, lần sau tớ sẽ đút cho cậu vài muỗng. ”

Thương Bách trán nổi gân xanh. Thi Mộc Nhiên trầm ngâm nói thêm: “Nước lạnh không dễ hòa tan, lần sau tớ sẽ ngâm nước nóng cho cậu.”

Thương Bách: “...”

Vu Nguyệt Lãng: “...”

Thương Bách: “Cậu thật sự vẫn chưa từ bỏ ý định.”

Cậu sao có thể từ bỏ, Thi Mộc Nhiên cho rằng cậu thật sự là đang thật lòng theo đuổi Alpha của mình:

“Tớ sẽ không bỏ cuộc Thương Bách tớ là thật lòng.”

Cậu không có ý định từ bỏ, thực sự cậu nằm mơ cũng nghĩ…

Thương Bạch đôi mắt sâu thẩm, trầm mặc nhìn cậu một cái sau đó hiên ngang rời đi.

Thi Mộc Nhiên chỉ cảm thấy vô cùng bất lực, con đường dài nhất mà anh đi là đi theo con đường của Thương Bách, càng đuổi càng xa, cậu phải làm sao, làm như thế nào mới được đây.

Lăng Lan nói rằng Alpha thích Omega nũng nịu cho nên cậu đã học, dính người cậu đã đủ dính rồi cậu thực sự không biết còn phải làm gì nữa.

Khi thuần hóa con Rottweiler đã nhốt nó ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng không phải cần ba của cậu theo sau hộ tống nữa.

Tất nhiên cậu chắc chắn không có ý so sánh Thương Bách với việc đó, cậu chỉ muốn nói rằng theo đuổi Alpha vẫn còn một chặng đường dài phía trước nữa.

Thi Mộc Nhiên không học được một chút dịu dàng nào ở An Bạc, nhưng cậu đã xóa sạch sự bướng bỉnh và cố chấp của mình.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, mình thật sự không bỏ được, vì vậy Thương Bách nên theo đuổi hay là phải theo đuổi đây.

=================================================

Mandy : Cmt cho tui đi (;´༎ຶД༎ຶ`)