Chương 10: Quả táo bị tẩm thuốc chuột

Mandy

=======================

Từ nhỏ Thi Mộc Nhiên đã được nuông chiều, mười bảy năm nuôi dưỡng thoáng cái sụp đổ.

Cái này không quan trọng, quan trọng là Alpha của cậu đang tức giận còn thuận tiện khiến cho thầy Hồ tức giận xoay lưng lại.

Việc này rất nghiêm trọng, Thi Mộc Nhiên đối với việc này rất đau đầu, không biết phải làm sao.

Một cái đầu nháo hai chuyện lớn ,sống không còn gì luyến tiếc nữa.

Trong phòng làm việc, cậu đứng cách thầy Hồ ba mét, cúi đầu, lỗ tai cúi thấp, giống như khí thế mắng người vừa nãy không phải là cậu vậy.

Thầy Hồ rất tức giận, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Thi Mộc Nhiên và Thương Bách, cuối cùng dừng lại trên người thiếu gia Thi.

Nhưng cậu lại nghe tên lưu manh Thương Bạch nói:

"Là em vứt, không liên quan gì đến cậu ấy."

Thi Mộc Nhiên đồng ý:

"Đúng vậy, là cậu ấy làm không phải em... Thật sự không phải em."

Khuôn mặt của thầy Hồ giật giật, khi quay sang nhìn Thương Bạch khóe miệng giương lên:

"Thầy tin rằng em không cố ý làm vậy."

Đối với Thi Mộc Nhiên thì lại biến thành:

" Là của em Thi Mộc Nhiên, chiếc giày bị vứt này chính là của em!!!"

"Từ hôm nay bắt đầu dọn dẹp nhà vệ sinh nam một tuần, chỉ cần đến giờ của thầy ngoan ngoãn đứng ngoài nghe giảng cho thầy."

Thi Mộc Nhiên: "..."

Giày bị vứt là của cậu cho nên cậu bị phạt mà người vứt giày của cậu là học sinh giỏi lại có thể bỏ qua, đây không phải là đối xử phân biệt quá sao, thời buổi bây giờ học sinh dốt thì không có đường sống sao?

Tất nhiên Thi Mộc Nhiên không dám phản bác, cậu chỉ có thể thầm mắng thầy Hồ ở trong lòng.

Qua một lúc, Thương Bách đối với Hồ Hưng vẫn còn đang tức giận nói: "Là lỗi của em, em cũng phải bị phạt. "

Đương nhiên thầy Hồ không đồng ý: "Phạt cái gì mà phạt, vào thời điểm quan trọng và mấu chốt của năm cuối cấp em nên ngoan ngoãn nghe giảng bài cho thầy. "

Trời ơi, thật là bất công mà thầy Hồ lại thiên vị trắng trợn như vậy, Thi Mộc Nhiên rất muốn gọi cho người ba Omega của cậu để tố cáo.

Yêu cầu ông ấy rút ⅔ tiền đầu tư vào trường học.

Chỉ tiếc là mỗi lần cậu tố cáo đều chưa có lần nào thành công cả.

Lúc thầy Hồ khen thưởng thì vẫn luôn chậm chạp, kéo dài nhưng khi phạt mọi người thì vẫn luôn rất nhanh chóng, chuẩn xác và tàn nhẫn. Vào hôm đó, sau khi tiếng chuông vào học vang lên ông trực tiếp dùng ánh mắt đuổi Thi Mộc Nhiên ra khỏi phòng học.

Sau đó, cậu đứng chưa được ba phút phòng học ồn ào trở nên im lặng, có tiếng kéo ghế rõ ràng vang lên Thi Mộc Nhiên quay đầu lại chỉ thấy Thương Bạch chậm rãi đi về phía mình, đi ngang qua cậu thản nhiên nói:

"Vào đi. "

Thi Mộc Nhiên mở to mắt, cái gì? Cậu đã nghe được cái gì?

"Thất thần làm cái gì, vào đi."

Thi Mộc Nhiên lúc này mới phản ứng lại ngây ngốc gật đầu, bước chân lộc cộc chạy đến cửa phòng học. Còn chưa kịp đi vào đã bị thầy Hồ liếc mắt nhìn:

"Ai kêu em trở về. "

"Là Thương Bách ạ."

Thầy Hồ từ kẽ răng phát ra mấy chữ: "Không được quay lại, đều đứng ở đó nghiêm túc cho thầy."

Khát vọng sinh tồn mãnh liệt của Thi Mộc Nhiên bị đánh thức một cách nhanh chóng:

"Dạ được, thưa thầy, khụ khụ, thầy Hồ, em đứng liền đây ạ."

Cậu kéo lê đôi giày của mình cũng không biết là ai đã tìm thấy nó, lúng túng quay trở lại bên cạnh Thương Bạch, khóe miệng giương lên:

" Thầy Hồ rất tức giận, thầy không cho tớ vào."

Thương Bách hờ hững liếc cậu một cái "Ừm" một tiếng rồi không nói gì nữa.

Thi Mộc Nhiên cảm thấy Thương Bách giống như một người máy vô cảm được tạo ra như một hệ thống với biểu cảm cố định gọi là " lạnh lùng"* cậu có thể chịu đựng được vẻ mặt này của Thương Bách thật mới là lạ.

*Mandy : nạnh nùng đồ

Điều vô cùng không hợp lý ở đây chính là khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng của cậu ấy đẹp trai đến mức trời đất kinh ngạc, quỷ thần khϊếp sợ là như thế nào.

Thi Mộc Nhiên suồng sã* nhìn học sinh giỏi Thương người đã cùng cậu chịu phạt, cậu cảm thấy cũng không phải là không chịu đựng được, mình cũng có thể nhịn một chút.

*Mandy : Lời nói, cử chỉ, thái độ: thân mật quá trớn đến mức thiếu đứng đắn

Ai bảo hắn chính là Alpha định mệnh của mình.

Học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi cho dù bị phạt đứng cũng phải đứng thẳng như tùng, như trúc.

Hoàn hảo đến mức giống hệt như mẫu sinh học tư bản* trong sách giáo khoa vậy, so với dáng đứng xiêu vẹo của Thi Mộc Nhiên hoàn toàn đối lập.

*Mẫu sinh học tư bản (hay còn gọi là mẫu sinh học) là mẫu sinh vật được kho lưu trữ sinh học bảo quản để nghiên cứu.

Sau khi hai người đứng im khoảng hơn mười phút, Thi Mộc Nhiên lặng lẽ di chuyển vài centimet về phía Thương Bách, khi thấy Thương Bách không phát hiện cậu lại nhích thêm mười centimet.

Sau đó là hai mươi mấy centimet rồi lại ba mươi centimet cho đến khi nhìn thấy cả người của cậu sắp dán lên người của mình Thương Bạch mới quay mặt lại lạnh lùng mà nhìn cậu.

Thi Mộc Nhiên làm bộ như không thấy gì dù có thấy cậu cũng không hiểu cho nên tiếp tục cọ cọ vào người học sinh giỏi Thương.

Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai*sau khi phớt lờ những ánh mắt cảnh cáo và những lời lẻ công kích tàn nhẫn của Thương Bạch cùng với việc chủ động giữ khoảng cách không hiệu quả.

Thi Mộc Nhiên cuối cùng cũng đạt được ý nguyện dán chặt lên người Thương Bạch.

*Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai (Hậu Hán Thư – Quảng Lăng Tư vương Kinh truyện).

Dịch nghĩa: Tâm hết mực chân thành có thể khiến vàng đá mở ra.

Con người thực sự thành tâm có thể cảm động được trời đất, khiến đá vàng vì vậy mà nứt ra.

Ý nói thành tâm thành ý thì dẫu khó khăn đến đâu cũng đều có thể giải quyết được.

Dưới ánh nắng của tháng mười, tiểu thiếu gia Thi bất kiêu bất táo* đôi mắt nheo lại nhìn cây mộc quế (hay còn gọi hoa mộc tê) ở ngoài phòng học, cây có màu đỏ cam, mùi thơm thật dễ chịu, cậu dùng mũi hít một hơi thật sâu, để giảm bớt bầu không khí xấu hổ này cậu nói:

"Ưm, hoa mộc quế thật là thơm."

*Bất kiêu bất táo: Không kiêu ngạo hay nóng nảy, một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là không kiêu ngạo khi hoàn thành tốt và không nóng nảy khi làm chưa tốt.

Thương Bạch: "Nồng quá."

Thi Mộc Nhiên "Ngáp" một cái sau đó hắt hơi:

"Có một chút."

Suy nghĩ một lúc cậu nói: "Thương Bách, tớ có chuyện muốn hỏi cậu."

Cậu tự nhận thức được bản thân đoán được Thương Bạch sẽ không trả lời nên tự mình nói:

"Chẳng lẽ trên mặt cậu không có biểu cảm nào khác sao? Vui vẻ, đau khổ, giận dữ, tất cả đều không có sao?

Ngoài dự đoán của cậu Thương Bạch trả lời: "Có."

"Hả?"

"Chán ghét."

"Cái gì?"

Thương Bạch thiếu kiên nhẫn nhìn cậu, trong ánh mắt chứa sự chán ghét vừa đủ:

"Tớ biết thể hiện biểu cảm của sự chán ghét."

Thi Mộc nhiên ngây người một lúc, học sinh giỏi không những biết làm mà còn làm một cách cụ thể sinh động.

Cậu thừa nhận trong lòng có chút nghẹn lời, chỉ một chút thôi không hơn không kém.

Thương Bạch im lặng thu hồi ánh mắt, vui vẻ thì không có, không có gì đáng để vui vẻ cũng như không có gì làm cho cậu không vui cả.

Còn tức giận thì lần đầu tiên trong đời không kìm chế được nóng nảy vứt giày của Thi Mộc Nhiên một cách trẻ con và lố bịch không biết có được tính hay không dù sao thì cậu cũng chưa bao giờ bị người ta vứt giày cả.

Thi Mộc Nhiên người bị vứt giày lúc này đang bĩu môi, dù sao lúc này cũng không thể giao tiếp bình thường với cái tủ lạnh này cho nên trầm mặc cúi đầu xuống.

Thương Bạch thấy cậu không còn ồn ào nữa, cho rằng lời nói của mình có hơi quá đáng, cậu không được tự nhiên ho khan vài tiếng khóe mắt liếc nhìn Thi Mộc Nhiên.

Tiểu thiếu gia cúi đầu, nhún vai, quay lưng về phía cậu nhìn cửa sổ phòng học. Thương Bạch nhíu mày: "Thi Mộc Nhiên….."

Bả vai Thi Mộc Nhiên hơi run lên một chút, Thương Bạch ngạc nhiên cậu ta đang khóc sao? Run rẩy như vậy chắc là đau lòng lắm nên mới khóc.

Cậu đến gần Thi Mộc Nhiên, giọng điệu của cậu dịu đi rất nhiều:

"Thi Mộc Nhiên, tớ -"

Thi Mộc Nhiên quay đầu lại, run rẩy một lúc, khuôn mặt đỏ bừng, khóe mắt còn có vài giọt lệ.

Chắc là đang khóc, Thương Bạch nhất thời không biết phải làm sao, cậu ta là đại thiếu gia được nuông chiều sao có thể chịu được lời châm chọc của cậu.

Nhưng cậu cũng chỉ là tùy hứng một chút mà thôi, mặc kệ cậu ta, cậu cũng không …

"Haha, haha, haha, haha ~"

Thi Mộc Nhiên hít vài cái rồi cuối cùng bật cười:

"Tớ thực sự không thể nhịn cười được nữa, hahahahaha ~"

Cậu giơ cánh tay lên muốn vỗ vai Thương Bách nhưng lại không có gan, cuối cùng chỉ xoay người vài cái rồi vỗ lên đùi chính mình:

"Thầy Hồ, ông ấy vấp ngã, hahahaha."

Thương Bách: "..."

Đúng thật như vậy, cậu ta rất đáng ghét

“Thương Bách, cậu vừa rồi muốn nói gì với tớ?”

Thi Mộc Nhiên mở to hai mắt vui vẻ cười hỏi cậu.

Thương Bách lười nói chuyện cùng với kẻ thiểu năng trí tuệ, vẻ mặt lo lắng vài giây trước biến mất, khuôn mặt trở về trạng thái cũ để lại thiếu gia Thi với vẻ mặt bối rối.

Hồ Hưng trừng phạt Thi Mộc Nhiên thường chỉ giới hạn trong lời nói, ngoại trừ trừng phạt vô thưởng vô phạt và mắng chửi.

Ông chưa bao giờ làm lớn chuyện, không có cách nào cả , ai bảo người ta là con của kim chủ cơ chứ.

Trừ khi cậu ta phá hư cổng trường còn không thì cứ như vậy cho qua đi.

Vậy nên Thi Mộc Nhiên không có quét dọn nhà vệ sinh cũng không còn bị phạt đứng nữa, ngày thứ hai cậu gọn gàng, không một chút tổn hại nào ngồi vào vị trí của mình.

Cậu có thể được miễn phạt cho nên Thiên chi kiêu tử* Thương Bạch trong mắt thầy chủ nhiệm thì càng không cần phải nói.

*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.

Ban đầu, cậu nghĩ sẽ ngoan ngoãn mấy ngày sau đó xin thầy Hồ đổi chỗ ngồi cho cậu, nhưng trước mắt sự tình không được lạc quan cho lắm, giả sử chủ nhiệm Hồ đồng ý đổi thì Thương Bách cũng không muốn ngồi cùng cậu.

Thi Mộc Nhiên rất hối hận, con đường theo đuổi Thương Bách vốn dĩ đã khó giờ lại càng khó hơn.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại quyết định tiếp tục đưa táo để tạ tội, Thương Bách rất khó hầu hạ nói không chừng bình thường đều ăn hoa tươi uống sương sớm thức ăn của người bình thường không vừa miệng.

Thi Mộc Nhiên cũng lười suy nghĩ xem cậu ta thích ăn cái gì, cậu muốn tặng cái gì thì là cái đó đi, nhưng cũng không thể không có thành ý. Nếu muốn tặng cũng phải tặng những quả táo tươi vừa mới hái.

Có tiền là có tất cả, tiểu thiếu gia Thi trèo tường tìm chú Vương để thương lượng mua những quả táo còn đang ở trên cây. Tâm trạng của chú Vương tốt biết được cậu mua tặng cho Alpha của mình cho nên tặng thêm cho cậu một lọ mật ong lớn.

—— "Những quả táo tặng cho Alpha của cậu nên được phủ bằng một lớp mật ong nó sẽ khiến cho hai người bên nhau hạnh phúc ngọt ngào."

Thi Mộc Nhiên cảm thấy ý nghĩa này thật hay, sau này mỗi buổi sáng và tối, cậu đều sẽ đúng giờ đặt một quả táo đỏ lớn trên bàn Thương Bách, quả táo đỏ lớn được tẩm mật ong.

Dưới ánh đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng, quả táo phát ra ánh sáng tội lỗi, Thương Bạch hờ hững liếc nhìn, nhưng cũng không nói.

Vu Nguyệt Lãng nhìn thấy nhưng cũng không nói gì.

Cứ như vậy, Thi Mộc Nhiên kiên trì bền bỉ tặng một tuần, mỗi lần Thương Bạch nhìn thấy quả táo cậu đưa, sắc mặt khác hẳn mọi khi, cậu biết Thương Bạch đang cảm động, tảng băng sắp bị cậu làm cho tan chảy rồi. Đừng nói là người khác, cậu cũng vì hành động của mình mà cảm động muốn khóc.

Một tuần sau ở buổi tự học buổi tối, Thương Bạch lạnh lùng nói với Thi Mộc Nhiên đang nghiên cứu sắp xếp quả táo trên bàn của mình, lạnh như băng nói

"Không cần tặng."

Thi Mộc Nhiên cười nói:

“Không được, tớ là một người nghiêm túc và kiên trì.”

Tớ muốn dùng hành động của mình để chứng minh rằng tớ không chỉ làm cho vui.

Thương Bạch đáp:

"Tớ biết."

Thi Mộc Nhiên: "cậu biết thì tốt."

"Cậu chỉ muốn tớ ăn nó."

Thi Mộc Nhiên:

"Tớ nằm mơ cũng muốn."

Vẻ mặt Thương Bách thay đổi, cuối cùng cũng không nói gì, cầm quả táo ném vào thùng rác.

Omega thấp kém vẫn là Omega thấp kém, không có được liền hủy đi, lòng dạ vẫn luôn luôn ác độc như vậy.

Cậu ta không chỉ tùy hứng, cậu ta đâu chỉ là tùy hứng, cậu ta muốn mình ăn quả táo tẩm thuốc đến như vậy sao?

Là do cậu ta quá ngốc hay Thi Mộc Nhiên cho rằng cậu thực ra rất ngốc, quả táo lấp lánh ánh vàng, cậu ta cho rằng người khác sẽ không biết cậu ta đã bôi gì lên đó à!

Lần trước là thuốc chuột, còn lần này thì sao? Kiên trì như vậy, nằm mơ cũng muốn cậu ăn chỉ sợ rằng không phải thuốc chuột đi!

Thương Bách nén giận:

"Thi Mộc Nhiên, tớ sợ làm cậu thất vọng rồi. Cho dù là thuốc diệt chuột, đối với tớ, nó cũng không có ích bằng một gói thuốc nhuận tràng nhiều nhất cũng chỉ là mật ong để làm ẩm dạ dày mà thôi."

Thi Mộc Nhiên sửng sốt:

"Tớ biết pheromone của cậu rất mạnh và thuốc diệt chuột sẽ không gϊếŧ được cậu nhưng ... đó là mật ong."

Suy nghĩ một lúc, cậu nói với Thương Bách:

"Cái này..... Chính là để làm ấm dạ dày của cậu."

Thương Bạch sắc mặt âm trầm đến khϊếp sợ, pheromone ẩn sâu trong cơ thể Alpha của cậu mạnh mẽ tràn ra.

Ở giai đoạn phân hóa trung cấp này, Omega mà pheromone còn chưa rõ ràng có thể coi là có năng lực.

Thương Bách cảm thấy cậu ta là người duy nhất có thể khiến cho mình tức giận như vậy.