Chương 1.1: Thật sự là hắn sao...

Dưới bóng đen của mây đen, có một trận mưa máu mù mịt, không có ánh sáng nào có thể chiếu qua.

Tống Huy Nguyệt chạy điên cuồng trong mưa máu, y phục ướt đẫm mưa máu mà nàng không hề hay biết.

“Cha!”

Trường Hằng Tiên Sơn thịnh vượng một thời giờ đã trở thành đống đổ nát, tiếng gió, tiếng sấm sét ầm ầm, một nửa cổng núi bị phá vỡ, xác chết khắp nơi, không còn chỗ để đặt chân. Bóng lưng của ca ca và mẫu thân nàng khi họ nói lời tạm biệt dường như đang ở ngay trước mặt nàng.

Họ đã chết từ lâu rồi.

Đôi môi của Huy Nguyệt run lên.

“Nguyệt Nguyệt, chạy đi! Con quay về làm gì!”

Chưởng môn hét lớn dưới tảng đá. Trên mặt ông ấy đầy máu, những khối máu đen không thể che giấu được vết thương.

Ông ấy đau lòng nói: “Nguyệt Nguyệt đừng đau lòng vì cha. Tại sao con lại quay lại? Ma Vương sắp đến rồi. Con mau chạy nhanh đi! Chạy đi! Ngàn vạn lần đừng nói con là nữ nhi của ta. Con tìm một nơi có không có tà ma rồi sống tốt nhé. Nguyệt Nguyệt, cha thật sự không nỡ xa con đâu, nhưng...”

Ngọn lửa quấn quanh khúc gỗ gãy, cơ thể yếu ớt của ông ấy kêu răng rắc như củi.

Phải có cách nào khác để mọi người đi cùng nhau.

“Cha, con không muốn…”

Huy Nguyệt lập tức quỳ xuống, nhào vào vòng tay ông ấy, nức nở, hai người cùng bật khóc.

Chưởng môn nhỏ giọng mắng: “Bây giờ không phải là lúc mất bình tĩnh! Con không được rơi vào tay Ma Vương!”

Tống Huy Nguyệt nhất quyết muốn cứu ông ấy khỏi tảng đá.

Tuy nàng là nữ nhi của chưởng môn nhưng nàng là người duy nhất trong toàn bộ Trường Hằng Tiên Sơn không có tu vi. Người phàm chỉ có thể đào sỏi theo cách nguyên thủy nhất.

Đầu ngón tay nàng đang rỉ máu, nàng vô cùng tuyệt vọng: “Ca ca và nương đều không còn nữa, con chỉ còn lại cha… Cha, đừng bỏ rơi con, con sợ.”

Chưởng môn cười khổ: “Cha không có khả năng bảo vệ con…”

Huy Nguyệt khẽ mỉm cười, nghẹn ngào nói: “Không phải vậy, không phải vậy đâu. Cha là người cha tốt nhất trên đời. Nguyệt Nguyệt sẽ cứu cha ngay.”

Đôi mắt nàng đỏ hoe, nàng nghĩ đến việc có thể dẫn từng người một rời khỏi đây. Vì vậy, cơ hội trốn thoát của nàng đã bị bỏ lỡ, màn sương đen tràn ra khắp nơi mà nàng không hề hay biết.

Đúng lúc đó, chưởng môn đẩy nàng sang một bên và gầm lên: “Chạy!”

Đã quá muộn rồi.

Đầu gối của Huy Nguyệt đau đến mức nàng sắp bật khóc. Đôi mắt nàng bị sương mù đen bao phủ, như thể nàng đã chìm vào màn đêm vĩnh cửu. Màn sương đen lan rộng nhanh chóng, gần như nuốt chửng bầu trời và che khuất ánh mặt trời.

Điều này có nghĩa là chủ nhân của nó đã đến.

“Thật nhục nhã.”

Những tiếng cười nhạo phát ra từ màn sương đen lạnh lùng, như thể họ mong muốn tất cả những người ở đây đều chết.

Nàng vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất và nhìn về hướng màn sương đen.

Một thanh niên bước ra từ đó, nàng không biết hắn ta là Ma Vương hay một sinh vật xấu xa nào khác. Chiếc áo choàng đen của hắn ta tung bay và các loại hạt cùng nhau tỏa sáng rực rỡ. Chiếc nhẫn ở ngón tay cái của hắn ta cũng hiếm thấy trong hàng ngàn năm qua. Nó được chạm khắc từ ngọc quý, bề mặt ngọc sáng bóng như làn da của trẻ sơ sinh, mang lại cảm giác vừa quen vừa lạ.

Hắn ta là... Lộ Kim Từ...hắn thật sự là Ma Vương!

Huy Nguyệt run lên.

Có lẽ mọi thứ đã sai ngay từ khi nàng nhìn thấy hắn trong đêm mưa đó.

Khi đó, Lộ Kim Từ còn là một tiểu đệ tử trong môn phái. Hắn nghèo khổ và bị bắt nạt ở Tiên Sơn. Khi hắn hấp hối và nằm co ro trên vũng máu, nàng đã thương hắn.

Nàng cho hắn thuốc và bánh quế thơm. Nàng cùng hắn vượt qua những ngày khó khăn nhất của cuộc đời.

Lúc đó, hắn yếu ớt, mong manh, dù hắn hung ác nhưng có vẻ hắn cần sự quan tâm.

Nếu lúc đó nàng biết hắn sẽ bỏ trốn rồi nhập ma đạo thì tốt rồi.

Viên ngọc bích treo trên thắt lưng của Huy Nguyệt tỏa ra ánh sáng trắng ấm áp, con thỏ trắng trên đó trông giống như thật. Viên ngọc này do chính Lộ Kim Từ chạm khắc cho nàng.

Nàng cười khẩy, có lẽ hắn đã quên mất rồi.

Bây giờ, nàng không bỏ chạy, nàng dang tay ra để bảo vệ mọi người và đối đầu với hắn.

Khác với thời niên thiếu, bây giờ Lộ Kim Từ rất đẹp trai, dáng người cao lớn, mái tóc buộc cao, đội chiếc vương miện rồng vàng có những tia lửa bay lơ lửng. Hắn cao quý và trang nghiêm, không còn bộ dạng thảm hại của quá khứ nữa.

Hắn từ từ liếc nhìn những người có mặt, bẻ khớp ngón tay và chế nhạo, môi đỏ và răng trắng, trong mắt đầy hận thù. Mọi người đều biết hắn hận Tu Chân giới, thậm chí là toàn bộ Trường Hằng Tiên Sơn.

Dấu ấn Ma Vương trên trán hắn như ngọn lửa đang cháy, làm cay cay mắt nàng.

Huy Nguyệt siết chặt ngọc, nhẹ nhàng nói: “Lộ Kim Từ, dừng lại đi.”

Cơ thể phàm trần không thể chịu được áp lực của Ma Vương nhưng nàng vẫn bước từng bước một về phía hắn, mỉm cười dịu dàng như lúc trước. Thực ra mỗi bước nàng đi đều giống như đi trên một con dao nhưng nàng không quan tâm đến cơn đau này.

Ma Vương nhìn thấy nàng, ánh mắt của hắn trở nên khác thường.

Trước khi bất cứ ai kịp phản ứng, hắc kiếm đã đâm vào vai Huy Nguyệt. Chủ nhân của nó từng khắc trên thân kiếm cấm chú. Khi nó cảm nhận được sát khí bất thường nào từ chủ nhân, nó sẽ chủ động bay ra ngoài, tạo ra một đường kiếm tuyệt đẹp.

Tru Tiên kiếm hấp thụ máu của nàng, chỉ trong chốc lát, lục phủ ngũ tạng của nàng nát như tương, giống như trải qua lăng trì.

Huy Nguyệt nheo mắt đau đớn, tầm nhìn của nàng mờ đi.

Máu bắn tung tóe trên mặt Lộ Kim Từ, nóng rực và quyến rũ, quạ bay trên Tiên Sơn kinh hãi kêu thảm thiết.

Hắn chợt nhận ra chuyện gì đang xảy ra trước mắt, giọng điệu gay gắt: “Tống Huy Nguyệt?”

Huy Nguyệt nghĩ, liệu hắn có hối hận không?

Lộ Kim Từ có vẻ hối hận. Hắn đỡ người nàng và rút kiếm ra khỏi vai nàng. Tiếng gió như kim đâm vào tim Huy Nguyệt, đau quá, nhiều điều tốt đẹp ngắn ngủi xẹt qua trong đầu nàng.

Một vầng trăng máu treo cao trên cành cây, nàng dường như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của những người huynh đệ đã chết của mình. Tiên Sơn vốn là một ngọn núi thần tiên sống động, hạnh phúc trần thế trong thơ ca chẳng qua chỉ là thế này thôi. Ngắm thác nước và nói về kiếm, sáo mùa xuân thu hút muôn thú, ca ca nàng thường dẫn nàng đến thị trấn để xem đèn l*иg...

Có vẻ như nàng đã làm điều gì đó rất sai trái.

Mảnh ngọc vỡ trong tay Huy Nguyệt rơi xuống đất, khóe mắt nàng có một dòng nước mắt. Nàng nghe thấy tiếng hét xé lòng của cha: “Lộ Kim Từ, đồ súc sinh! Trả lại con cho ta! Cho dù Trường Hằng Tiên Sơn nợ ngươi rất nhiều nhưng con gái ta đã làm gì ngươi? Nói đi! Ngươi nói đi!”

Ngọc vỡ rơi xuống bùn, chôn vùi khoảng thời gian ngây thơ nhất của nàng. Nàng nghĩ nếu nàng cứu hắn, quan tâm đến hắn và cố gắng hết sức để cuộc sống của hắn tốt hơn thì hắn sẽ không sa đọa như tiên đoán của mọi người.

Nhưng...

Nàng đã sai.

Lộ Kim Từ niệm thần chú thu kiếm, nhưng bị Huy Nguyệt phá. Đầu ngón tay nàng cắm sâu vào lòng bàn tay hắn.

Hắn tức giận hét lên: “Tống Huy Nguyệt, buông ra!”

Nhưng Huy Nguyệt không buông tay.

Lộ Kim Từ thô bạo véo cằm nàng: “Ta nói lại lần nữa, buông ra!”

Hắn nhìn thấy vai nàng run lên vì sợ hãi, hắn thả lỏng một chút. Tru Tiên kiếm bay về phía tay hắn, đôi mắt đen của hắn như đang chế nhạo sự ngây thơ của nàng.

Nhưng Huy Nguyệt đã chộp lấy Tru Tiên kiếm. Cắn răng nhất quyết không buông ra!

Nàng từng nghe cha đề cập đến một sát trận thượng cổ, sát trận này cần người hiến tế để kích hoạt. Chỉ là những người hy sinh bản thân để kích hoạt sát trận sẽ không được đầu thai sang kiếp khác, mãi mãi trầm luân trong vùng biển Vô Vọng lạnh giá nhất thế gian.

Nhưng đây là cơ hội cuối cùng của nàng.

Nàng ngước mặt lên với nụ cười đứt quãng: “Lộ kim Từ, ta từng cho rằng ta là ngoại lệ của ngươi, ta có thể giúp ngươi theo chính đạo… Nhưng bây giờ ta rất hối hận. Điều ta hối hận nhất trong cuộc đời này chính là cứu ngươi...”

Lộ Kim Từ bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, hắn gầm lên: “Ngươi dám!”

Hắn muốn đẩy nàng ra xa.

Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, Huy Nguyệt đã lao vào kiếm.

Không ai ngờ rằng nữ nhi yếu nhất của chưởng môn Tiên Sơn lại tử vì đạo trước cha mình.

Lần này, máu bắn tung tóe trên mặt hắn, máu đỏ như lửa, che khuất tầm nhìn của hắn, không cho hắn cơ hội hối hận.

Sát trận kích hoạt.

Chưa bao giờ máu lại đỏ như vậy.

Xin lỗi cha. Nếu có kiếp sau con sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.

Nàng nhắm mắt lại, nàng tất nhiên không nhìn thấy ánh mắt muốn ăn sống Lộ Kim Từ của cha.

Tà ma lập tức bị tiêu diệt, để lại trên mặt đất một đống hỗn độn.

Ma Vương người người khϊếp sợ hối hận đến mức gan và túi mật vỡ ngay tại chỗ. Hắn đập nát Tru Tiên kiếm và run rẩy ôm lấy cơ thể đang tiêu tan của nàng, hắn gần như phát điên.

Giống như đang gặp một cơn ác mộng dài vậy.

Mùi máu tràn ngập chóp mũi hắn đọng lại rất lâu, hắn bất lực nhìn một gương mặt quen thuộc biến mất trước mặt, không thể làm gì.

...