Chương 1.2: Ta không cứu ngươi nữa

...

Nàng lại mơ về kiếp trước của mình.

Tống Huy Nguyệt tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy ra, tiếng chuông thiền ngọt ngào bên giường vang lên, nàng dựa vào giường, nhắm mắt lại. Bất tri bất giác, đã hơn một tháng nàng sống lại.

Tiếng gõ cửa kéo nàng thoát khỏi dòng suy nghĩ.

“Tiểu thư, đã đến giờ sức thuốc rồi.”

Diên Nhi mở cửa, nàng ấy mặc một chiếc váy màu xanh lá cây như hoa sen trong nước, thái dương ướt đẫm vì mưa từ cành cây bên ngoài rơi xuống.

Tuy khuôn mặt tròn trịa, lông mày tương đối dày, lời nói hung dữ nhưng nàng ấy vô cùng dịu dàng với Huy Nguyệt.

Diên Nhi lớn lên cùng nàng, cuối cùng chết ở Thiên Sơn khi đang tìm cách giúp nàng tu luyện.

Bây giờ tất cả họ vẫn còn sống.

Huy Nguyệt sửng sốt nhìn Diên Nhi, nhìn thấy hai bàn tay quơ quơ trước mắt nàng, nàng cười khúc khích.

“Tiểu thư, người cười, người cười.”

“Thì ra tiểu thư vốn không thích cười, nhưng khi cười lại rất xinh đẹp, đẹp hơn nhiều so với mỹ nữ Tu Chân giới! Tiểu thư của nô tỳ mới là thiên hạ đệ nhất.”

Huy Nguyệt gõ nhẹ chóp mũi nàng ấy: “Chỉ có ngươi thông minh.”

Nàng kéo y phục xuống, một lọn tóc đen xõa xuống vai, để lộ những vết sẹo dữ tợn như rết trên lưng, đáng tiếc chỉ có thể mờ đi, vĩnh viễn khó có thể loại bỏ.

Vết thương này là vì Lộ Kim Từ.

Nàng trọng sinh vào thời niên thiếu.Lúc đó Lộ Kim Từ đang ở thời điểm chán nản nhất. Hắn bị trừng phạt đến Băng Động, đồng thời bị bệnh nặng. Lúc đó, nàng không đành lòng nên đã dùng Dịch Dung Đan thay hắn gánh chịu hình phạt, kết quả là nàng nhiễm hàn độc, chịu nỗi đau hành hạ suốt nửa cuộc đời, thỉnh thoảng lại phát tác, đau nhức thấu xương. Đây là bí mật nàng giấu kín.

Mọi người và cả Diên Nhi chỉ nghi rằng đó chỉ là một vết thương bình thường.

Bây giờ, nàng cảm thấy trước đây mình thật ngu ngốc, vì một người như hắn mà chịu đựng sự đau đớn thấu tim.

Diên Nhi bôi thuốc mỡ lên vết thương của nàng: “Tiểu thư, trong lúc người đang dưỡng thương, tông môn đã xảy ra chuyện. Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là tiểu để tử ngoại môn bị sốt rất cao sau khi chịu trừng phạt, không biết hắn ta đã đắc tội với ai, nô tỳ nghe nói có người kéo hắn ta ra khỏi nhà, đánh hắn một trận, xương cốt gần như gãy hết nhưng hắn ta không nói dù chỉ một lời.”

Huy Nguyệt nắm chặt chăn: “Đệ tử bị phạt đến Băng Động sao?”

Diên Nhi gật đầu như gà mổ thóc: “Tiểu thư quả nhiên thông minh, kỳ lạ là người của Chấp Pháp Đường đến hỏi nhưng hắn ta cũng không nói một lời, chuyện này cũng không giải quyết được.”

Người đó là Lộ Kim Từ.

Kiếp trước, hắn sốt cao, bị lôi ra ngoài đánh nửa sống nửa chết, dù xương cốt bị đánh gãy nhưng khi nàng đến hỏi hắn, hắn cũng không kể cho nàng nghe toàn bộ sự việc.

Chuyện này nàng vẫn chưa quên.

Huy Nguyệt sai Diêu Nhi lấy chiếc túi gấm dưới bàn trang điểm, trong do có một lá bùa.

Thất tà tru tâm bùa này vừa có thể cứu mạng, vừa có thể gϊếŧ người.

Nàng nắm thật chặt, kiếp trước, vào thời gian này nàng chưa cho hắn thuốc, nàng cũng không biết hắn đã chết hay chưa.

Nhưng, loại tà ma như hắn tốt nhất nên chết đi.

Trường Hằng Tiên Sơn không kiểm soát chặt chẽ đối với các đệ tử có thân phận khác nhau, chỉ cần họ thuộc cùng một phong thì cả nội môn và ngoại môn đều có thể sống cùng nhau. Tuy nhiên, Lộ Kim Từ đã bị xa lánh và không thể sống hòa đồng với các đệ tử khác. Mặc dù hắn thuộc về Kiếm phong nhưng hắn lại sống trên sườn núi của ngọn núi cách đó vài dặm. Nơi đó bị nguyền rủa trong truyền thuyết môn phái vì sương mù dày đặc và không có một ngọn cỏ mọc.

Tống Huy Nguyệt cầm đèn l*иg xuyên qua sương mù, trên cành cây khô có quạ đứng.

Nàng ngước lên nhìn nó và mỉm cười yếu ớt một lúc trước khi nó bỏ chạy và bay đi.

Có vô số chiếc lông vũ màu đen đang xoay tròn trong bùn, ở giữa có một con đường đẫm máu.

Nàng không thấy hắn ở ngoài sân. Nàng mở cánh cửa cọt kẹt cũng không thấy ai.

Máu trên mặt đất còn chưa đông lại, máu vẫn còn tươi.

Sự nghi ngờ dâng lên trong mắt nàng, nàng nhìn lên và nhìn thấy vầng trăng tròn phía trên những thân cây chết ở sân sau. Nàng cầm đèn đi về phía sân sau, nơi sương mù dày đặc hơn.

Tiếng bước chân đặc biệt rõ ràng trong đêm tĩnh mịch.

Huy Nguyệt xua sương mù sang một bên rồi nhìn xuống đất.

Chỉ bằng một cái nhìn lướt qua, nàng cảm thấy hắn sẽ không phải là loại người sẵn lòng muốn được cứu rỗi, hắn sẽ không giống như nam chính trong một bộ phim buồn.

Không phải loại người vì một chút bố thí mà cảm động.

Thiếu niên gục xuống vũng máu như một bộ xương khô héo, móng tay bị bật ra và cắm vào đất. Máu đỏ sậm rỉ ra từ những vết xước trên mặt. Tóc hắn rối bù như cỏ khô dính đầy máu.

Bộ quần áo vá víu trên người hắn gần như nhuốm màu đỏ sẫm của máu, những góc trắng đã được giặt sạch có dấu hiệu bị dã thú xé nát, đôi giày trên chân hắn đã không còn, từ mắt cá chân cho đến bắp chân đầy những vết sẹo gớm ghiếc, xương thịt lộ ra ngoài. Trông thật đáng thương.

Hắn - Ma Vương tương lai, thật sự rất giỏi lợi dụng sự đồng cảm của mọi người.

Hắn rất đẹp trai, có khí chất mọt sách của một ẩn sĩ trên núi. Môi đỏ, răng trắng, đôi mắt sáng như một tiểu cô nương chưa từng trải qua chuyện đời, hắn giống người dễ dàng bị mê hoặc và bị lừa dối.

Nếu quan sát kỹ, nàng có thể thấy đôi mắt đỏ ngầu của hắn rất sống động và hung dữ, như thể hắn có thể nhảy lên và cắn đứt thịt người trong một giây tiếp theo.

Sự xấu xa dường như đã khắc sâu vào xương cốt và sẽ không bao giờ dừng lại.

Quả thật, Lộ Kim Từ có tính hiếu thắng, hắn chắc chắn đang giả vờ đáng thương.

Đồ nói dối, ta sẽ không bị lừa nữa.

Huy Nguyệt im lặng niệm chú thiền định và nhìn hắn.

Thất tà tru tâm bùa dưới tay áo nàng tung bay trong gió lạnh.

Ở kiếp trước, việc thuyết phục hắn đi theo con đường chính đạo là vô ích, vì vậy nàng sẽ không hối hận khi để hắn chết ở kiếp này.

Thiếu niên gục trong vũng máu ngẩng đầu lên như thể cảm nhận được điều gì đó.

Chỉ liếc một cái, mặt trăng mờ đi không còn ánh sáng.